Thứ Sáu, 25 tháng 5, 2012

Tình Hé Môi Sầu 31 - Hết 8

Trang 8 trong tổng số 9


Chương 54

Xe vòng qua rất nhiều khúc quanh và dừng lại trước một toà nhà rộng có cả vườn hoa, Robert Lý dường như cố tình làm tôi lạc hướng để tôi không sao nhận ra được nơi này.
anh sex
truyen dam
phim sex hay
truyen sex hay
truyen lau xanh
truyen loan luan
truyen nguoi lon
truyen sex hoc sinh

- Đủ sang trọng chứ! - Hắn chỉ vườn hoa trước mặt – Bao nhiêu xe nhà đậu ở nơi đây là một đảm bảo rồi!
- Đây giống như nhà của hạng phú thương nhỉ?
- Anh đoán đúng lắm! Họ đã sang từ tay của một bà vợ bé của một phú thương, tiền thuê đất khiếp người.
Robert Lý bấm ba tiếng chuông, không bao lâu đèn cửa bật sáng, một con mắt nhìn ra vuông cửa nhỏ. Nhìn xong gã vội vàng mở cửa ra một cách hết sức lễ phép.
- Hôm nay xem ra khá lắm nhỉ?
- Vâng, thưa đại ca! – Gã đàn ông nọ kéo Robert Lý sang một bên, kể tai thì thầm khá lâu.
Robert Lý nghe xong, chau mày nói:
- Hắn có cho giá không?
- Không.
- Nói với hắn, muốn có cơm thì ăn chung, còn bằng không thì đến cháo cũng đừng hòng.
- Có nói rồi nhưng nó không bằng lòng.
- Thế thì cứ để hắn đi đi, tôi có cách đối phó.
- Dạ vâng!
- Chúng bay cũng phải khôn ngoan một tí. - Rồi Robert Lý quay sang tôi: - Có chút việc lôi thôi! Mình hãy vào trong đi!

Đây là phòng khách khá to và thật sang trọng, ánh đèn rất dịu dàng, bên trong đã có khoảng hai, ba mươi người y phục chững chạc. Có người khiêu vũ, có người ngồi uống rượu, đám bên kia cờ bạc. Âm nhạc thật êm dịu. Tôi hiểu ngay ý nghĩ của câu lạc bộ này. Báo chí vẫn hay “tố” những câu lạc bộ mặt ngoài thì được gọi tên vậy nhưng bên trong diễn ra bao nhiêu trò lố lăng.
- Uống rượu, nhảy đầm, trên lầu còn có trình diễn. Chỉ có chương trình cuối là anh không thể tham dự được thôi. Nơi đây có một quy luật là không được nói ra với bất cứ ai khác, vì anh chưa phải là hội viên của câu lạc bộ.
- Họ biết hưởng thụ đấy nhỉ! – Tôi nói với giọng ngưỡng mộ - Anh cũng là hội viên?
- Tôi có ít cổ phần! Câu lạc bộ này thuộc công ty du lịch của chúng tôi đấy! – Robert Lý khách sáo nói – Xin anh cứ tự nhiên, tôi có chút việc, tôi sẽ đưa anh về khi đóng cửa.


Một cô chiêu đãi ân cần mang đến cho tôi một ly rượu. Tôi châm thuốc lá, ngẩng mặt ngắm những bức hoạ trên vách, đây đúng là một sự trao đổi văn hoá đông tây. Uống rượu xong, tôi theo một nhóm người đi vào một gian phòng rộng lớn ở trên lầu, bên trong sương khói mịt mù. Gian phòng này rất rộng lớn, trang trí rất hoa mỹ mà sàn nhảy rất nhỏ, nhạc sỹ là người Phi Luật Tân. Họ đang hoà tấu một bản nhạc Nam Mỹ, không một ai ra khiêu vũ.
Độ mười phút sau, ánh đèn trên vũ đài chợt bừng sáng. Một cô gái khoả thân ra lắc lư một hồi rồi vài tiếng pháo tay lẻ tẻ vang lên. Cô ta đắc ý liếc xéo khán giả, rồi lẩn vào trong màn.
Tôi đưa mắt nhìn đám khán giả. Một người Bồ Đào Nha bỗng bước đến trước tôi, vỗ tay lên vai tôi, nói tiếng Anh bập bẹ:
- Nếu anh được may, tôi xin bằng lòng trả năm mươi đồng Mỹ kim.

Tôi ngơ ngác, nhưng nhớ lại lời Robert Lý vừa rồi, nên lắc đầu. Hắn bực tức trừng mắt nhìn tôi, vừa đi vừa lẩm bẩm:
- Hừ! Chắc gì đã có số may!
Ánh đèn lại tối sầm, tiếng nhạc cũng đổi, tấm màn trên vũ đài lại được kéo ra. Bốn cô gái mặc hai mảnh áo tắm trắng đỏ, mỉm cười chào khán giả, rồi nhún nhẩy như thoi đưa.
Màn này dường như chỉ là một chương trình phụ. Quả nhiên, bản nhạc vừa dứt thì họ liền lẩn vào màn như một lũ chuột nhắt.
Một hoạt náo viên ra giới thiệu: Kính thưa quý vị khán giả! Bây giờ đã đến chương trình chính, chúng tôi xin đặc biệt mời cô Hồng Mai Quế lên trình diễn một vũ khúc Thất trùng sa của Vương Nhĩ Đức.
Đám khán giả lập tức lao nhao, mọi người mở to mắt chờ đợi, kẻ ngóng cổ trông. Các bà thì vờ cúi đầu xuống, nhưng chiếc đầu thì lại linh hoạt như chim cú để rình xem cử chỉ của kẻ đi cùng. Sau một xáo động nhỏ, không khí lại trở về với trạng thái yên lặng, thật yên lặng. Ngay khi đó, ánh đèn bỗng loé sáng, những mảnh vải nhỏ xíu trên người bốn cô gái biến mất đi không biết tự bao giờ, trên người họ chỉ còn vỏn vẹn ba chiếc lá màu vàng. Bốn cô chia ra đứng hai bên, cong lưng co tay đứng bất động, tưởng chừng như những tượng thạch cao.
Tôi châm một điếu thuốc lá, lặng lẽ nghĩ ngợi. Trong khi đó trên vũ đài, đi theo làn ánh sáng rực rỡ, một cô gái từ sau màn yểu điệu bước ra, toàn thân được che bằng loại “voan” ngũ sắc, ngay cả gương mặt cũng được phủ kín bởi một mành the đen, chỉ để lộ đôi mắt long lanh.
Dưới ánh đèn mờ như sương đêm, cô gái bắt đầu cử động theo tiếng nhạc theo kiểu Hy Lạp, tôi thấy nhức đầu, mắt như hoa lên vì các mảnh lụa nhẹ như tơ uốn éo theo người nàng chỉ được một lúc rồi từ từ rơi xuống. Có tiếng người khẽ phàn nàn:
- Ánh đèn tối quá!
- Nhìn chẳng ra gì cả.
- Bỏ khăn che mặt xuống đi!

Lời yêu cầu được trả lời bằng tiếng nhạc điên cuồng bống nhiên ngưng bặt. Những cô gái đứng làm cảnh cũng chạy vào đứng chung một chỗ. Ánh đèn từ mờ mờ dần dần sáng. Cả năm cô gái đã hoàn toàn là những bức tượng khoả thân. Cả cái mạng che mặt cũng từ từ được kéo xuống.
Trong tiếng vỗ tay nhiệt liệt của khán giả, tôi buột miệng reo. Vì nàng chính là Bạch Lộ. Tôi nghiêng đầu tránh đám khán giả đang dán mắt vào nàng. Bỗng có tiếng “sẹt” vang lên. Cả gian phòng chìm trong một màu đỏ choá báo động. Mọi người đều cuống cuồng. Tên hoạt náo viên la thất thanh:
- Các cô hãy mặc đồ nhanh lên. Mời quý vị đi ra cửa sau.
Những bộ mặt rạng rỡ oai vệ rồi đờ đẫn xuống một chiếc cầu thang đặc biệt trong một gian phòng nhỏ. Chân cầu thang là khu vườn sau của câu lạc bộ.
- Hãy đứng im và đưa tay lên!
Tôi tưởng đã gặp phải bọn cướp. Những người đi trước đứng bất động, những người đi sau thụt trở vào vườn vì trong ngõ đã lố nhố vài người y phục toàn một màu đen. Nhưng lại có thêm hai người cảnh sát:
- Xin quý vị cho kiểm soát!
Thấy cảnh sát mọi người mới vừa yên tâm, lại nảy sinh một sự sợ hãi khác. Một sĩ quan cảnh sát ôn hoà nói:
- Chúng tôi thừa lệnh lục soát những sòng bạc, các động hút á phiện và ổ mại dâm. Vị nào đến hộp đêm này để giải trí chúng tôi quả không có ý định làm phiền, nhưng xin quý vị hãy trở lại sau vườn.
Bọn họ tuy ít người song được bố trí rất có kế hoạch.

Một cảnh sát mặc thường phục chạy đến khẽ nói với viên sĩ quan vài câu, viên sĩ quan thoáng mỉm cười, cao giọng nói:
- Xin quý vị yên lòng, tội phạm đã bị sa lưới. Giờ đây chúng tôi phải nhận người, vì sinh hoạt của câu lạc bộ này đã vượt khỏi phạm vi nghề nghiệp của họ, chúng tôi phải lập biên bản các cô vũ nữ.
Vài cô nghe xong định lẩn đi, nhưng khắp nơi đều có cảnh sát đứng cạnh. Viên sĩ quan cảnh sát tay cầm một quyển sổ nhỏ:
- Xin quý vị hãy cho chúng tôi xem những gì có thể chứng minh được nghề nghiệp của mình. Tốt nhất là giấy thông hành hay thẻ căn cước, hay danh thiếp cũng được. Quý vị đều là người có danh vọng, chúng tôi xin tuyệt đối giữ thể diện quý vị.
Mọi người hiện diện đều lặng thinh đưa giấy tờ chứng minh, vài cô gái Tây phương có vẻ như du khách bỗng khóc oà lên.
- Xin các bà các cô hãy đứng chung với bạn trai của mình.
Cuộc kiểm soát bắt đầu, tôi hơi bối rối. Một sĩ quan trẻ tuổi bước đến trước mặt tôi, chìa tay ra. Trong khi luống cuống, tôi lôi bức chúc thư của Lưu Triết viết cho tôi.
Nhìn thoáng tên họ trên bìa thư, hắn kinh ngạc:
- Tôi đã xem các tác phẩm của ông. Ba năm trước ông có đến trường tôi diễn thuyết. Hôm nay có lẽ ông đến đây tìm chất liệu sống để sáng tác phải không?
Tôi ngại ngùng gật đầu. Hắn đưa tay chỉ về phía sau tôi nói:
- Bà này đi chung với ông?


Tôi ngạc nhiên quay đầu lại. Bạch Lộ đang rụt rè tựa vào cạnh tôi. Nàng đã quần áo chỉnh tề, ngay cả son phấn trên mặt cũng được lau sạch. Không để cho viên sĩ quan ngờ vực, tôi vòng tay ôm ngang lưng Bạch Lộ, khẽ nói:
- Đừng sợ! Mình đi thôi!
Bạch Lộ cầm tay tôi, cúi đầu bước đi một hơi chẳng nói một lời.
- Tôi gọi xe đưa cô về nhà nhé!

Nàng vẫn lặng lẽ, cúi xuống cởi giày đi như bị ma đuổi. Đêm thật yên tĩnh, trên con đường tráng nhựa mới được làm xong, tiếng gót giầy của chúng tôi vang lên như tiếng mưa rơi.

Chương 55

Bà Hoa ngủ trong phòng, nghe tiếng chân người, bà húng hắng ho. Tôi định lên tiếng chào thì Bạch Lộ đã xua tay. Tôi đưa mắt nhìn quanh ngôi nhà mới của Bạch Lộ, so với ngôi nhà cũ thì ngôi nhà này trông tệ hơn nhiều. Đồ đạc sắp xếp như chủ nhân sắp đi xa.
Bạch Lộ rót cho tôi một ly nước lọc, sau đó nàng rón rén bước vào phòng xầm xì với mẹ nàng một hồi, rồi trở ra thấp giọng nói với tôi:
- Mẹ tôi ngủ rồi, mình ra bên ngoài ngồi chơi nhé! Trong này nóng quá!

Đêm thật mát mẻ. Ánh trăng còn trong sáng hơn cả chiếc đèn nhỏ trong gian nhà gỗ. Bạch Lộ đưa tôi đi qua một chiếc cầu ván, theo những bậc thang đá lên đến một ngọn đồi cao, chúng tôi đứng trên đỉnh đồi.
Từ trên đồi cao trông xuống, thấy rõ cả khu nhà gỗ không sót một xó xỉnh nào cả. Tôi thấy tâm trạng mình bấn loạn. Đối diện với Bạch Lộ tôi chẳng biết nói gì với nàng:
Giọng Bạch Lộ lạnh lùng:
- Sao anh chẳng nói gì vậy cả? Anh muốn đợi tôi cảm ơn?
- Tôi không bao giờ nghĩ là cô có mặt ở đó.
- Làm thế nào anh tìm được đến đó?
- Robert Lý đưa tôi đến.
- Hừ, tôi hiểu dụng ý của hắn rồi! Anh đã thấy hết rồi chứ?
Tôi không muốn làm nàng đau lòng:
- Tôi thấy dù sao đó cũng là một nghề.
- Sao anh không bảo đó là một thứ nghề đê tiện! – Nàng lẩm bẩm – Cũng được! Không bí mật nào trên thế gian này không có một ngày bật mí, lẽ ra anh phải biết tôi là một loại đàn bà đê tiện.
- Theo tôi nghĩ cô phải có nỗi khổ tâm riêng, phải chăng vì cuộc sống đã buộc cô phải hành nghề này?
- Không! Tôi có nghèo khó đâu, chỉ có mẹ tôi phải cần ít nhiều tiền thuốc, còn ngoải ra tôi không phải gánh vác gì nữa cả.
- Thế sao cô lại phải làm như vậy?
- Tôi không thể giải thích với anh. Tôi chỉ có thế nói một cách giản dị là tôi tình nguyện hành nghề đê tiện này. Tuy nhiên, tôi vẫn cảm tạ sự giúp đỡ của anh, bằng không đêm nay tôi cũng phải ngủ ở bót, tuy rằng sáng sớm mai có người đến bảo lãnh tôi ra ngay.
- Cô đã bị bọn buôn lậu ép buộc?
- Không một ai có thể ép buộc gì được tôi cả.
- Robert Lý đã đưa cô vào con đường này?
- Hắn chỉ bóc lột tiền của trên con người tôi thôi. Thật ra tôi chẳng hận hắn chút nào cả.
- Chẳng lẽ hắn quả thật là một tay buôn lậu à?
- Tôi không được rõ lắm. Chủ hộp đêm đó chính là hắn.
- Nhất định có kẻ đã hãm hại hắn.
- Vợ hắn chứ ai. Hai người đang dằng co việc ly dị. Khi người đàn bà trở mặt thì bất cứ việc gì cũng có thể xảy ra cả.
- Hắn có cho tôi biết việc đó! Tôi chỉ biết hắn là một người nguy hiểm. Cảnh sát không bắt lầm hắn đâu. Sao cô giao du với hắn vậy?
- Tôi hiểu ý anh, anh bảo tôi phải lấy chồng đàng hoàng à?
- Với điều kiện của cô, tìm được một đối tượng lý tưởng có khó gì, hơn nữa cô lại có nhiều bạn trai để chọn lựa.
- Sao anh không bảo luôn là tôi phải tìm lấy một tấm thực đơn dài hạn thì không còn phải làm cái nghề nhục nhã này nữa.
Những người đàn bà tự cho là mình tân tiến, luôn luôn cho rằng lấy chồng là một điều sỉ nhục. Nghĩ vậy tôi thành thật khuyên:
- Lấy chồng đâu có làm trở ngại đến sự độc lập của cá nhân đâu.
- Anh nói đúng! Có người con gái nào lại không cầu mong được một mái gia đình êm ấm với người chồng mình kính mến và những đứa con xinh xinh…
- Sao cô không làm như vậy?
- Lấy ai bây giờ? Nếu như bây giờ tôi bằng lòng lấy anh, anh có đồng ý không? Sao anh không mắng vào mặt tôi là loại con gái ăn sương, gái bụi đời… Đúng, những từ ngữ thối tha còn nhiều lắm…
- Bạch Lộ! Cô không nên tự sỉ nhục mình như vậy!
- Sao không chứ! – Nàng cười nhạt – Anh và Việt Sanh đã chứng kiến hết mọi lần ở hộp đêm rồi mà.
Tôi thốt chẳng ra lời trước lời nói trắng trợn của nàng.
- Tôi biết anh còn buồn hơn cả tôi, vì trước nay anh đã xem tôi như một cô gái trong sạch, hiền lành ngoan ngoãn nữa…
- Sao cô lại làm hoen ố đời? – Tôi lắc mạnh bả vai của nàng.
- Sao anh không trách kẻ đã làm hoen ố đời tôi, vả lại tôi có lấy tiền của hắn đâu!
Tôi thật không tin nơi tai của tôi!
- Anh bảo tôi có thể ngửa tay lấy tiền của kẻ thù à? Tôi chưa đến đỗi tệ đến độ đó.
Tôi đăm đăm nhìn nàng mà trong dạ xót xa đau đớn thực sự.
- Anh đã thấy tận mắt, tôi đã cho người đánh tên thuỷ thủ Hoa Kỳ đến đổ máu, mà tên đó một dạo cũng là bồ tôi.
- Sao cô lại đối xử với hắn như vậy?
- Rất đơn giản, tôi hận hắn, tôi hận hạng người như hắn.
- Hắn đã làm nhục cô à?
- Nên nói là chúng nó mới đúng?
- Vậy thì cô phải từ bỏ cuộc sống này mới phải chứ!
- Sao tôi lại phải từ bỏ nó? Sao tôi không nắm giữ cơ hội để trả thù chứ! – Nàng giận dữ lườm tôi – Có đúng thế không?
- Tôi không đồng ý hành động của cô, mặc dù đến giờ phút này tôi vẫn chưa hiểu rõ đầu đuôi gì cả.
- Vì hạnh phúc, vì yêu. Vừa rồi chẳng phải anh đã bảo tôi nên lấy chồng sao! Tôi đã tìm được người yêu, tôi đành phải thành hôn với anh ấy.
- Cô không nhận thấy rằng tư tưởng và hành động của cô rất mâu thuẫn sao?
- Chẳng mâu thuẫn tí nào cả! Khi nào tôi đã trả thù xong, tôi sẽ trao trọn tình cảm chân thật của tôi cho chống tôi.
- Cô có thể cho tôi biết lý do không?
- Không thể được! Tôi không thể bộc lộ hết tâm sự của tôi. Anh nên hiểu rằng trong đáy lòng của mỗi người đàn bà đều có những bí mật không thể tâm sự bất kỳ với một ai, cho dù là chồng. Họ có thể phô bày thân xác chứ không chịu bày tỏ những bí mật tận đáy lòng họ. Có những điểm bây giờ tôi không nói được, nhưng chắc chắn là anh sẽ rõ hết nhưng không phải ngay bây giờ.
- Tôi chỉ muốn biết những gì tôi đã nhìn thấy thôi.
- Tốt lắm! Quân tử nhất ngôn nhé!
- Lúc nãy cô đã nói nếu tôi không lầm là cô rất yêu Việt Sanh?
- Không thể kể là yêu, song tôi rất mến anh ấy!
- Cậu ta cầu hôn cô được không?
- Không thể được, trên phương diện tuổi tác tôi có thể làm chị của Việt Sanh, trên kinh nghiệm tôi còn có thể coi như người mẹ của anh ta. Hơn nữa chú của anh ta căm hận tôi đến cực điểm. Nếu ông ta biết được chuyện này thì chắc hẳn ông ta sẽ nhốt Việt Sanh vào lồng cho chắc ăn.
- Đúng, chú cậu ấy không tán thành sự giao du này! – Tôi thuật sơ cuộc đối thoại giữa tôi và Lâm Phúc Huê cho nàng nghe.
- Chẳng có gì lạ cả! Nhưng anh cũng đừng hỏi tôi vì sao mà như vậy?
- Thế thì cô có nghĩ rằng Robert Lý có đáng để cô nghĩ ngợi không?
- Robert Lý à? Hắn hút máu tôi như vậy còn chưa đủ sao? Hơn nữa, hắn chưa ly dị. Tôi chỉ có thể làm nhân tình của hắn, chứ không bằng lòng lấy hắn.
- Tôi có nghe hắn kể chuyện nhà của hắn, nghe nói vợ hắn vẫn ở đây.
- Vợ hắn là người đàn bà hiền hậu. Phẩm cách và học thức đều hơn hẳn tôi.
- Còn Hà Phi? Phi cũng có ý muốn kết hôn với cô?
- Hắn chỉ là một chàng công tử bột!
- Anh ta có thể thành một vô địch túc cầu đấy chứ.
- Tôi hiện đang học cái thế đá banh của hắn. Sẽ có một ngày tôi đá chiếc đầu của kẻ thù tôi như đá banh vậy.
- Kẻ thù của cô nhiều như vậy cơ à?
- Tôi cũng muốn đá chiếc đầu của anh như đá banh đấy! Nhưng bởi anh có một khối óc đáng thương nên tôi không nỡ.
- Theo tôi biết, cô và Mục Địch đã yêu nhau, nhưng sao lại để tan vỡ thế?
- Mục Địch chỉ là một người bạn tốt, nhưng không phải là một người chồng tốt! - Bạch Lộ cười chua xót! – Chúng tôi đều có tính phản bội, anh ta phản bội trong nội tâm còn tôi thì hành động. Có lẽ chúng tôi là một đôi bạn rất tốt. Nhưng nếu xây một mái ấm gia đình, thì giường phản sẽ trở thành chiến trường quyết liệt. Tuy nhiên, bỏ nhau như thế này cũng xót xa lắm.
- Cô hãy còn giấu một người, một nhân vật trọng yếu.
Bạch Lộ cười hóm hỉnh:
- Có còn chăng đều là những việc không cần thiết.
- Sao cô không nói đến Triết?
- Triết ư? - Sắc mặt của Bạch Lộ bỗng thay đổi thật nhanh – Sao anh biết?
- Chính anh ta đã nói với tôi.
- Anh ấy đang ở đâu? Tôi bệnh mà anh ấy cũng không đến thăm tôi.
- Đang ở trong bệnh viện. Cô chưa biết anh ta tự tử à?
- Tự tử u? - Bạch Lộ trố to đôi mắt.
- Anh ta đã uống thuốc độc, cũng may là Đức Sanh đã hay kịp. – Tôi kể lại tình hình lúc Triết được cứu tỉnh cho nàng biết.
Bạch Lộ xoa tay thấp giọng nói:
- Ôi! Tôi vẫn thất bại! Chắc anh ấy đã thấy gì…
- Cô phải gánh trách nhiệm này. Tôi biết Triết yêu cô rất sâu đậm, dám hy sinh tính mạng vì cô.
- Tôi hiểu, nhưng hiện giờ tôi không thể tới lui với anh ấy nữa.
- Tại sao?
- Đừng hỏi tôi tại sao? - Bạch Lộ giận dữ gắt – Tôi không thể nói, bởi vì tôi cũng không hiểu, chỉ có mẹ tôi mới biết, tôi tin lời mẹ tôi.
- Cô nên hỏi rõ lại bà.
- Tôi phải hỏi bà lúc bà còn ở bên tôi.
- Sao, mẹ cô định đi đâu?
- Mẹ tôi định về Pháp! Anh không thấy hành lý của bà đã được sắp xếp xong rồi sao? Sở dĩ chúng tôi phải dọn nhà là vì phải bán ngôi nhà kia mới có thể gom đủ lộ phí.
- Sao mẹ cô phải về Pháp!
- Ai cũng yêu quê hương mình, mẹ tôi cũng không ra ngoài thông lệ.
- Còn cô?
- Tôi không có quê hương, nên tôi chẳng hề nhung nhớ.
- Cô đành lòng để bà phải sống lẻ loi à?
- Bà còn có bạn bè ở bên ấy. Vả lại cũng có người cùng đi với bà, tôi rất yên lòng… Mà cũng chẳng vui gì.
- Sao cô không đi cùng với bà?
- Vì anh Triết! Tôi nghĩ rằng sau khi mẹ tôi đi, vấn đề giữa tôi và Triết sẽ được giải quyết! Không ngờ Triết tự tử.
- Cô đã làm cho anh ta đau lòng!


Bạch Lộ ngẫm nghĩ giây lát:
- Nhất định là còn nguyên nhân quan trọng nào đó.
- Cô có muốn đi thăm anh ta không?
- Ngày mai tôi sẽ đi thăm anh ấy, tôi phải xin anh ấy tha thứ cho tôi!
- Triết có biết các hành vi của cô không?
- Biết chứ, dĩ nhiên anh ấy phải biết. Đối với người tôi yêu thương chân thành thì không bao giờ tôi giấu giếm điều gì cả, anh ấy còn đến câu lạc bộ “Hồng Mai Quế” và còn tham gia chương trình tìm chìa khoá nữa là khác.
- Chương trình gì?
- Đức Sanh không cho anh biết! - Bạch Lộ cười thật tươi – Đó chỉ là một trò chơi, ai bắt được chiếc chìa khoá vàng người đó có quyền chọn một cô gái trong câu lạc bộ để hưởng thụ một đêm dài thơ mộng.
- Có việc như vậy thật sao?
- Ở Mỹ cái đó xưa lắm rồi! - Bỗng giọng Bạch Lộ đổi sang thê lương – Hôm đó Triết đã chọn tôi, chiếc chìa khoá của anh ấy đã mở cõi lòng tôi. Từ hôm đó, tôi đã quyết chí một lòng yêu anh ấy. Nhưng…
Tôi nhớ lại thái độ úp úp mở mở của Triết thường khi…
- Còn gì nữa không, thưa ông thẩm phán? - Bạch Lộ nhìn đồng hồ, vươn vai – Anh cũng nên về đi thôi, cứ từ con đường núi này đi xuống thì gặp đường cái. Sắp sáng đến nơi rồi!
- Cô cũng phải nghỉ cho khoẻ đấy nhé!
- Không! Tôi phải đi dự lễ Misa.

Chương 56

Đúng như Bạch Lộ nói, tôi buồn hơn cả chính nàng. Bao lâu nay, ấn tượng tốt đẹp về nàng. Bao lâu nay, ấn tượng tốt đẹp về nàng ở trong tôi đã bị vỡ tan tành. Từ lúc gặp nàng lần đầu tại hồ nước, tôi giữ cái ấn tượng đó, nàng là một cô gái trong sạch, hoạt bát, dễ thương; cho dù nàng có hơi phong túng, lãng mạn. Ngay cả Đức Sanh bảo Bạch Lộ không phải là một cô gái đứng đắn, tôi đã nổi giận, nổi giận lên như hắn đã sỉ nhục đứa em ruột thịt của tôi vậy.
Tôi còn nhớ rõ ràng hơn, lúc tiễn Mục Địch sang Nhật, cái vẻ thê lương đáng thương của nàng không làm sao không rung động lòng tôi. Nhưng nay chính mắt tôi đã nhìn thấy, chính tình cảm của mình bị tan nát bởi chính những lời nói đắng cay của nàng. Tại sao nàng sa ngã, tuy nàng không giải thích, nhưng tôi cảm thấy chẳng quan trọng, cho dù lý do của nàng có chính đáng đi nữa thì cũng không làm sao gột sạch được cái nhơ nhớp kia.

Trời đã gần sáng, nhưng tôi chẳng buồn ngủ, cũng chẳng thấy mệt mỏi. Khi thức dậy tôi thấy khoẻ khoắn như thường. Cô Vân mang điểm tâm lên. Tôi vừa xem báo vừa nghe Vân “báo cáo việc nhà”.
- Hôm qua có một ông họ Thôi, đến tìm, ông ấy bảo hôm nay sẽ trở lại.
Nhất định Thôi Vạn Thạch đến tìm tôi để báo tin mừng.
- Ông chủ tôi đợi ông đến tám giờ mới đi về nông trại đó.
- Ừ! Ông ấy có việc gì cần gặp tôi vậy? Ông ấy hỏi thăm tin tức của Triết hả?
- Tôi đã cho ông ấy biết hết rồi. Có lẽ là việc nhà cửa, khi ông đi vắng, có nhiều người đến xem nhà lắm! Ông chủ bảo, rất mong có thì giờ để trò chuyện với ông.
- Ừ! Tôi cũng đang có việc cần hỏi ông ấy! Tôi nhớ đến lời lão nói với Triết trước khi Triết tự tử - Khi ông ấy về xin cô nói với ông ấy cho tôi một giờ hẹn.
Tiếng chuông reo lên.
- Chắc là người đưa thư! – Vân vội chạy xuống lầu, rồi cầm một sắp thư từ từ trở lên. Trong số đó có một lá là của Lâm Phúc Huê. Anh ta cho tôi biết cuộc hành trình rất bình yên và bảo tôi hãy thúc hối Đức Sanh hộ anh ta. Còn việc của Việt Sanh, đến bây giờ tôi mới biết là anh ta đã giao Việt Sanh cho một người bạn trông nom, rồi Việt Sanh sẽ đi Ba Tây sau. Hèn gì Việt Sanh không đến tìm tôi được.
Cô Vân mang ra một lá thư dán kín, hấp tấp, hối thúc tôi:
- Ông ký vào đây đi, đứa bé đưa thư đang chờ dưới nhà.
Vừa mở phong thư, thấy rơi ra một sợi dây chuyền vàng. Tôi xem lại người gửi, Bạch Lộ.
Kính gửi anh Tòng Văn!
Tôi đã ngã bệnh, cái bệnh thổ huyết trước kia. Cho nên tôi không thể đến thăm Triết được.
Đây sợi dây chuyền anh đã thấy rồi, chính là vật mà anh và anh Đức Sanh đã tìm lại cho tôi dạo nọ. Khi nào tiện xin anh giao nó lại cho Triết, nhưng phải chờ cho đến khi sức khoẻ của anh ấy hoàn toàn phục hồi.
Mẹ tôi đã kể cho tôi nghe nhiều chuyện dĩ vãng của bà. Tôi đã hết muốn sống nữa. Tôi không thể trách bà về việc bà không tán thành việc giữa tôi và Triết. Tôi đã đùa giỡn xã hội này, vận mạng cũng đùa giỡn lại tôi.
Tôi quyết định cùng đi với mẹ tôi. Trái đất tròn hy vọng có ngày mình gặp nhau. Nhưng, cho dù tôi có chết đi, tôi cũng sẽ không quên tấm lòng chân thành của anh đối với tôi trong hai tháng nay.
Đừng đến thăm tôi, tôi cần nghỉ ngơi. Tôi đã chán ngán thế gian này, chán ngán tất cả mọi người và ngay cả chính mình. Nghe Robert Lý bảo Tiền Bán Tử có trao cho anh một quyển tiểu thuyết nhờ anh sửa chữa, để viết phản cảnh. Quyển truyện đó viết cho tôi đó anh, nhưng tôi không có số làm minh tinh. Tuy vậy tôi cũng cầu mong cho nó được xuất bản. Chúc anh vui.
Bạch Lộ

Đọc xong lá thư, tôi mân mê sợi dây chuyền trên tay. Ủa, những vật trang sức quái dị đã biến đâu mất, chỉ còn một hạt châu hình tròn thật nhỏ, dính chung với một chiếc hộp hình tim bằng vàng.
Tôi mở chiếc hộp ra, bên trong có một bức ảnh nhỏ chụp chung Triết và nàng.
Tôi hiểu dụng ý của Bạch Lộ! Tôi không muốn nghĩ ngợi lôi thôi nên quay số gọi Đức Sanh. May thay người bên kia đầu dây đúng là Đức Sanh. Vừa nghe giọng nói của tôi hắn mừng rỡ kêu lên:
- Tôi vừa định gọi cho cậu biết tôi đã thành công rồi. Chúng tôi đã bắt được tên họ Nguyễn rồi. Không những phá huỷ một sòng bạc lậu, mà lại còn tìm được nhiều độc dược nữa. Thật buồn cười, chúng tôi còn bắt cả mấy cô gái trần như nhộng, tên đó tổ chức cả thoát y vũ nữa cậu.
- Ở đâu vậy? Tôi nghi cai “màn” đêm qua.
- Câu lạc bộ “Hồng Mai Quế” chớ đâu, nghe đâu nơi đó toàn là khán giả trong giới thượng lưu.
- Cậu cũng có mặt tại đó à?
- Dĩ nhiên là không, nhưng công lao của tôi rất lớn. Cảnh sát cuộc biếu tôi một số tiền thưởng đây.
Tôi hơi yên tâm, hỏi dò nhân câu nói của Bạch Lộ tối hôm đó:
- Làm cách nào mà cậu biết được. Chắc vợ hắn báo cảnh sát chớ gì?
- Không! Cậu không sao ngờ được đâu! Đức Sanh thấp giọng – Chính Bạch Lộ gọi điện thoại cho tôi biết đấy!
- Thật thế sao?
- Chứ còn gì nữa. Tên đó có lẽ bị phạt tù từ ba đến năm năm cầm cố, và vấn đề ly dị của thân chủ tôi đã được giải quyết xong xuôi.
Tôi hơi tội nghiệp cho Robert Lý.
- Bạch Lộ quả thật là một cô gái rất tốt. Nàng bảo là vì để trả ơn chúng ta về việc tìm sợi dây chuyên cho nàng nên nàng báo tin này cho tôi hay, nhưng theo tôi nghĩ, có lẽ nàng biết tên đốn mạt đó định mưu đồ gì đó hoặc hắn đã ức hiếp đáp nàng sao đó.
- À!
- Chúng ta phải giữ bí mật này cho nàng. Nếu cậu có gặp nàng, cậu đừng nhắc việc này với nàng nhé để nàng khỏi phải ái ngại.
- Tôi nói lãng đi sợ bị lộ tẩy. Tôi cho Đức Sanh biết Phúc Huê có gửi thư cho tôi nhắc anh ta. Đức Sanh thở dài:
- Lão Lâm Phúc Huê đã quyết chí rồi! Cậu có biết anh ta chờ tôi làm việc gì không? Anh ta muốn tôi tìm bà vợ cũ của anh ta! Thật hết nói, mụ ta đã làm anh khổ sở điêu đứng mà anh ta cũng không làm sao quên.
- Anh ta bảo, cậu có biết sơ chuyện gia đình của anh ta.
- Tôi chỉ biết họ đã ly dị, nhưng không hiểu nguyên do, hôm khác mình nói tiếp nhé. Bây giờ tôi đã thành khách quý của cảnh sát cuộc nên bận lắm. Hơn nữa, bác sỹ Vi bảo tôi điều tra cái tai nạn của giáo sư Trung, vì việc đó có liên can đến bệnh tình của ông ta, xong vụ này tôi sẽ bỏ nghề này ngay.
Tôi định hỏi thăm hắn một ít chuyện, nhưng Đức Sanh hối hả cắt ngang:
- Xin lỗi! Thần tài đã gõ cửa, hai hôm nữa tôi sẽ mời cậu và Bạch Lộ một bữa!

Tôi ngơ ngẩn nhớ lại cuộc gặp gỡ đêm qua, và những lời của Bạch Lộ đã nhắn nhủ với tôi. Tôi không thể hiểu tại sao nàng lại làm thế. Nhưng chắc chắn nàng sẽ thoát vì dường như nàng đã có chuẩn bị. Tôi thấy trong lòng mình bứt rứt, nên định lên núi Kim Cương cho khuây khoả.

Chương 57

Núi Kim Cương đã hơi có chút cái man mát của mùa thu.
Khu rừng tre nơi “miếu ni cô” tựa như đã già đi khá nhiều. Giòng nước ở “Phụng Hoàng khê” hình như trong hơn, những đoá hoa rừng bên con đường nằm ven động Tân Hà cũng đã tàn úa, thay vào đó là những cây trái dại um tùm.
Con đường vẫn vắn lặng như xưa, tôi nhớ lại cái đêm cách đây hai tháng, một lời đề nghị ngẫu nhiên của Triết đã gây ra nhiều sự kiện ngoài sức tưởng tượng của một kẻ cầm bút như tôi. Sự tạo ngộ của kiếp người thật và vi diệu!
Bỗng có người gọi tên tôi ở phía dưới núi. Tôi dừng bước.
- Vạn Thạch đấy à?
- Trời ơi! Tìm cậu vất vả qua! - Vạn Thạch vừa thở hổn hển, vừa nói - Mấy hôm nay cậu đi đâu! Cô người làm đã cho tôi biết là cậu đi lên ngọn núi này.
- Có việc gì thế?
- Ngồi nghỉ cái đã, rồi hãy hay! - Hắn kéo tôi ngồi xuống lau mồ hôi, vừa chỉ tay - Cậu thật nhàn nhã, dạo núi ngắm cảnh, phong cảnh nơi đây cũng khá đấy chứ!


Hình như Vạn Thạch đã già đi rất nhiều, mái tóc đã lún phún bạc, mặt mày cũng tiều tuỵ.
- Mấy hôm nay cậu đi đâu vậy? Hắn vẫn còn phàn nàn – Tôi đã gọi cả mấy chục cú điện thoại, cho nên tôi nhất định phải đi tìm.
- Tôi phải đi tìm một người bạn bị mất tích! Anh có biết Triết không?
- Có nghe Phụng nhắc đến cái tên đó.
- Anh ta đã tự tử, nhưng chúng tôi đã cứu được.
- Sao có người điên rồ như vậy kìa? - Vạn Thạch đưa tay gãi bộ tóc rối tung của mình.
- Có lẽ là vì tình.
- Cũng cái trò đó! Sao cậu lại quá lo lắng đến việc của người khác mà đã quên cả mình, và cũng quên cả tôi.
- Sắp đến ngày rồi hả? Nhưng tôi có nhận được thiệp mời của anh đâu?
- Hỏng rồi! - Vạn Thạch đau khổ lắc đầu – Đã hỏng từ lâu rồi! Tôi đến tìm cậu là việc này đấy!
Tôi kinh ngạc đưa mắt nhìn hắn. Với ánh mắt thất vọng kia chắc chắn không thể là chuyện đùa.
- Anh cần gì tôi?
- Không! Tôi đến đây để giúp cậu đấy chứ! - Vạn Thạch lắc đầu - Nếu nói nghiêm trọng hơn là để thức tỉnh cậu?
- Thức tỉnh tôi ư?
- Chúng ta là bạn già với nhau, đành rằng rất ít khi được gặp nhau, nhưng tôi tin cậu không trách tôi.
- Dĩ nhiên rồi!
- Nhưng trước khi tôi nói tôi thề với cậu là tôi thật lòng.
- Tôi tin anh mà, mà có gì vậy?
Vạn Thạch đứng dậy, kéo tôi bước về phía trước. Hắn đi rất nhanh, tôi biết hắn đang nghĩ câu mở đầu:
- Hiện giờ cậu đang ở vào một tình thế rất nguy hiểm, cậu có biết không?


Tôi lắc đầu.
- Có lẽ cậu còn cho rằng mình rất hạnh phúc? Khi yêu người ta quên cả thế giới chung quanh.
- Tôi không hiểu ý anh muốn nói gì?
- Thế thì cậu phải biết là mình đang yêu chứ?
- Không! – Tôi kinh ngạc – Làm gì có việc đó.
Vạn Thạch bật cười khanh khách:
- Tôi có kinh nghiệm đó rồi, có ai muốn đem bí mật của mình ra cho người khác biết đâu.
- Tôi có bí mật gì đâu.
- Nhưng cậu đã có bạn gái. Cậu đừng giấu tôi nữa. Hơn nữa tôi cũng quen cô ấy.
Sực nhớ đến Phụng, tôi nói:
- Anh nên biết rằng Phụng thuộc hàng con cháu của chúng ta. Vả lại, cô ta đang buồn khổ vì bệnh tình của ông bố. Đừng đùa như vậy không được đâu.
- Chẳng lẽ tôi phải lặn lội mất nửa ngày trời, chỉ vì muốn nói đùa hay sao chứ?
- Thì anh cứ nói huỵch toẹt ra đi!
- Không! Tôi muốn chính cậu cho tôi biết.
- Anh muốn tôi thề hay sao?
- Cậu nhất định để tôi phải trưng bằng cớ ra trước? Được rồi!
Dường như Vạn Thạch rất quen thuộc con đường này. Băng qua nghĩa địa, hắn đưa tôi đến một con đường nhỏ dẫn xuống núi, tôi nhìn thấy cái hồ, Vạn Thạch nghiêm nghị nhìn tôi:
- Nơi này đây, cậu không nhận ra à?
Tôi sực nhớ đến Bạch Lộ, nhưng tôi vẫn không tìn hắn biết được việc này.
- Được rồi, tôi sẽ chứng thực cho cậu xem! - Vạn Thạch cúi xuống lấy một viên đá ném mạnh xuống hồ, xong buông tiếng cười nhạt – Có cần tôi giải thích không? Người bạn già, chắc cậu không quên tiếng hát ở đây chứ?
Mặt hồ gợn lên từng đợt sóng, tôi ngây người ra.
- Cậu chẳng phải đã quen với nàng tại đây sao? Có nằm mộng cậu cũng không thể ngờ được tôi chính là nhân chứng. Các cậu cũng khá thông minh đã đoán ra nhờ mảnh áo bị cào rách - Vạn Thạch đứng dậy nói – Hãy xem đây, hiện giờ tôi đang mặc bộ đồ đó đấy!
Tôi ngắm chiếc áo ca rô xanh trắng, chiếc quần ka ki vàng và đôi giày thể thao màu trắng.
- Cậu! – Tôi ngạc nhiên nhìn hắn – Đêm hôm đó…
- Tôi là người đã lấy trộm sợi dây chuyền.
- Té ra là anh!
- Nhưng tôi không cố tâm đến đây để lấy trộm dây chuyền của nàng! - Vạn Thạch thản nhiên mỉm cười.


Tôi lạ lùng nhìn hắn trân trối. Hắn cười nói: - Cách đây khá lâu tôi và nàng có chuyện cãi vã. Nói ra thì cũng kỳ nhưng mặc kệ, tôi đã theo dõi nàng, định xem tình địch của tôi như thế nào… Thạch hắng giọng luôn mấy tiếng, chăm chú dò phản ứng của tôi một hồi mới tiếp tục – Hành động của nàng rất bí ẩn, lúc đó, nàng chưa có xe, mỗi lần ra khỏi nhà là đi taxi, có lúc cũng chen xe buýt, dù khó khăn song tôi vẫn theo kịp! – Vạn Thạch đưa tay chỉ vào khe núi - Cậu đã biết nơi đó rồi chứ, nàng thích tắm trong hồ đó, hoặc ngổi trên đó suy tư.
- Anh đã đến đây được bao nhiêu lần?
- Thoạt đầu là do hiếu kỳ, về sau, tôi bỗng hứng vẽ bóng sau lưng của cô gái khoả thân. À, cậu thích bức tranh vẽ bóng sau lưng ở nhà tôi lắm à, không nhớ sao?
Tôi gật đầu.
- Đó là thành tích của tôi. - Vạn Thạch khẽ thở dài – Nhưng thành tích của tôi đã bị cậu dẫm nát.
- Tại sao?
- Cậu còn nhớ ánh trăng đêm nọ không? - Vạn Thạch ngẫm nghĩ giây lát – Đêm đó tôi đã cả gan hơn mọi khi, lần đến phía sau một tảng đá gần bờ hồ, tôi thấy nàng cởi sợi dây chuyền xuống, ngồi dưới ánh trăng ngơ ngẩn một hồi, và đếm từng món mắc trên dây, sau đó nàng cởi bỏ y phục, rồi để sợi dây chuyền lên. Dưới ánh trăng, tôi thấy rõ món quà của tôi đã tặng cho nàng. Lúc đó tôi nghĩ, tình yêu giữa chúng tôi đã nhạt, nàng còn giữ lại vật đó để làm gì? Do đó…
- Anh muốn lấy lại món quà kỷ niệm của anh! – Tôi tiếp lời hắn.
- Nhưng lại sợ nàng biết! Ngay khi đó có người ném một nắm đá, nàng giật mình la lên, tôi sợ nàng phát giác ra tôi, tôi tiện tay chụp lấy dây chuyền, chui vào trong rừng tre, vất vả lắm mới bới được một cửa hang trốn đi. Về đến nhà, tôi lấy món quà của tôi ra và định gửi trả sợi dây chuyền lại cho nàng, không ngờ hôm sau nàng đã đến tìm tôi.
- Gặp anh hôm nọ sao không nghe anh nói đến việc này?
- Tôi sao ngờ được các cậu! - Vạn Thạch thở dài - Về sau, chính nàng đã vô tình nhắc đến việc này. Lúc đó tôi thấy không có gì quan trọng vì chúng tôi đã hoà thuận với nhau rồi.
- Tôi có ngờ nàng là người yêu của anh đâu, vì sao có chuyện đổ vỡ vậy?
- Trước đây hai tuần, tôi đã chính thức xin cưới nàng, nhưng nàng đã cự tuyệt.
- Sao vậy?
- Nàng có nỗi khổ tâm.
- Nỗi khổ tâm gì?
- Nàng không chịu cho tôi biết mà chỉ bảo rằng nàng không xứng đáng với tình yêu của tôi. Tôi biết rằng nàng đã có người yêu mới. Mãi đến cách đây mấy hôm. Uyển Thu và tôi nhắc đến cậu, lúc bấy giờ tôi mới chợt tỉnh ngộ…
- Làm thế nào cô ta biết tôi quen Bạch Lộ?
- Cô ta bảo rằng tin tức của cô ta rất xác thực, cô ta còn biết rằng mẹ của Bạch Lộ rất quý mến cậu.
Tôi nhớ lại việc Triết đã hiểu lầm tôi. Vạn Thạch thở dài tiếp:
- Chúng ta đều bị nàng qua mặt cả. Đương nhiên, giờ đây tôi đã tỉnh ngộ rồi. Mình là bạn già với nhau, tôi không thể đứng nhìn cậu đi vào vết xe ngã của tôi.
- Đúng, tôi có quen Bạch Lộ, nhưng tôi thề là giữa tôi và nàng chưa hề vượt quá tình bè bạn.
- Tôi mong lời nnói của cậu là thật. - Vạn Thạch cười úp mở - Nhưng tôi chỉ có thể tin được một nửa thôi.


Tôi nói cho hắn chuyện tôi quen với Bạch Lộ, nhưng tôi giấu nhẹm việc xảy ra đêm qua. Vạn Thạch gật gù nói:
- Bây giờ tôi tin được hai phần ba rồi.
- Có cách nào làm cho anh phải tin hoàn toàn.
- Tôi có cách! - Vạn Thạch ngơ ngẩn nhìn tôi - Cậu có thể há miệng cho tôi xem không?
- Tại sao?
- Tôi chỉ cần nhìn sơ qua thôi! - Vạn Thạch nghiêm giọng – Xem rồi tôi sẽ cho cậu biết ngay.
Tôi ngơ ngác há miệng ra.
Vạn Thạch banh môi của tôi ra, khôi hài như người nhà quê đi mua bò. Sau đó, hắn gật đầu, buông tiếng thở dài.
- Thế nào?
- Tôi mừng hộ cho cậu, giờ đây tôi đã tin cậu một trăm phần trăm.
- Mà chuyện gì vậy?
Vạn Thạch trầm ngâm giây lát:
- Cậu biết tại sao tôi lấy trộm sợi dây chuyền của nàng không?
- Anh muốn lấy về cái vật kỷ niệm của anh.
- Đúng! Nhưng cậu có biết món quà đó làm bằng gì không?
- Làm bằng gì? Chẳng lẽ không phải mua ở tiệm sao?
Vạn Thạch chỉ miệng của mình và nói:
- Làm bằng răng của tôi đấy!
- Răng ư? – Tôi nhìn hắn khủng khiếp.
- Phải, răng của tôi đó! - Hắn lấy chiếc răng giả xuống – Tôi đã gặp một tên nha sĩ hạng bét, ngay cả chiếc răng lành hắn cũng nhổ mất.
- Đây là một món quà quái lạ.
- Nàng lấy răng của tôi làm thành món đồ trang sức, xâu vào dây chuyền đeo trước ngực.
Tôi kinh hoảng:
- Chỉ có những dân tộc man rợ mới có thứ phong tục quái lạ như vậy, nhưng cũng không phải vì tình yêu.
- Tôi cũng không hiểu, có lẽ nàng xem những chiếc răng kia như là chiến lợi phẩm của nàng, một thu hoạch đáng kiêu hãnh nhất trên tình trường.
Tôi lạ lùng nhìn hắn. Vạn Thạch hít vào một hơi thuốc lá:
- Cậu có chú ý đến số răng trên dây chuyền của nàng không?
Tôi lắc đầu:
- Hiện giờ đã là chiếc thứ chín rồi!
- Như vậy nàng đã có chín người yêu à?
- Trong số đó tôi có biết một chiếc là của Việt Sanh, lúc bấy giờ cậu ta còn là học trò của tôi.
- Việt Sanh, tội nghiệp cho nó quá! – Tôi buông tiếng thở dài.
- Không chừng nàng đang săn sóc mục tiêu thứ mười, để cho chẵn! - Vạn Thạch cười nói – Tôi đang lo cậu là người được chọn đấy.
- Cảm ơn nỗi bận tâm của anh! – Tôi lặng thinh một hồi - Người thứ mười không phải là tôi, tôi đã biết người đó rồi.
- Ai vậy? - Vạn Thạch kinh dị đển nhảy nhổm.
- Triết, người mà anh đã bảo tự tử là ngu si đấy.
Khi tôi thuật lại tình hình mấy hôm nay cho Vạn Thạch biết, hắn trố to mắt, đôi môi khẽ run.
- Theo tôi biết, còn có Mục Địch nữa. Tôi nhớ đến cảnh tượng trên phi trường hôm nọ. Mục Địch nhờ tôi trao lại cho Bạch Lộ một hạt súc sắc, thảo nào nàng đã cảm động đến phát khóc.
- Có phải anh chàng nhà thơ không?
- Nhưng anh khỏi phải lo lắng cho hắn nữa! – Tôi móc lấy sợi dây chuyền đưa ra - Chắc anh đã biết nó rồi chứ! Hạt này có lẽ là chiếc răng của Triết, nhưng nàng nhờ tôi trao lại cho chủ nhân của nó.
- Nàng đã trả lại chiếc răng cho Triết à? - Vạn Thạch nhìn thoáng qua, sắc mặt biến chuyển thật nhanh.
- Có lẽ để chứng tỏ lòng cương quyết và hối hận của nàng. Tôi kể cho Vạn Thạch nghe sơ nội dung bức thư.
- Chết! Tôi phải về nhà ngay, nhất định nàg cũng có thư cho tôi, ngoài chiếc răng có lẽ nàng còn nói một điều khác nữa.

Vạn Thạch lau mồ hôi mặt, vẫy tay từ giã tôi.


anh sex
truyen dam
phim sex hay
truyen sex hay
truyen lau xanh
truyen loan luan
truyen nguoi lon
truyen sex hoc sinh

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét