Thứ Tư, 30 tháng 5, 2012

Chung Vô Diệm 1 - 40-3

Trang 3 trong tổng số 14

Hồi Thứ Mười Một

Lãnh Bửu bối, nặng tình sư đệ,
Tặng tín hương, trọn nghĩa chị em.
Nói về Công Tôn Đại Thơ vâng lịnh vào phòng lấy hộp đem ra. Thánh mẫu liền mỡ hộp lấy ra năm món bửu bối trao cho Nương nương và nió rằng:
- Nầy là Phụng Xí tử kim khôi một cái, Hồng anh đại chiến bào một cái, Liên hườn kim khải giáp một cái, một cây đao nặng trăm cân, và một cây cung thần bắn không sai chạy, con hãy giữ lấy để phòng giúp nước trợ nguy, làm cho an thiên hạ”
Nương nương cúi đầu tạ ơn lãnh báu . Thánh mẫu đỡ dậy, rồi khiến Tiên Cô là Chiêu Hồng đi lấy thêm một cái hộp đem ra , mở lấy nhiều món bửu bối mà cho thêm: Một đôi Đàng vân hài, hễ mang vào thì mặc dầu lên cao xuống thấp như đất bằng; một cây Tru tiên kiếm, một cay Tru yêu kiếm, một cây roi thần, bốn hột Dạ Minh châuđể phòng lánh cơn phong võ , thủy , hỏa, một cái thần biểu, một cái ấn thỉnh thần sai tướng , ba cuốn thiên thơ, năm mũi Xiên vân tiễn, một cái Long tụ mạo, một cái Âm dương bửu kiếng. Thánh Mẫu đem cách dùng mỗi món, nhứt nhứt dạy bảo Chung nương nương, rồi kêu lực sĩ biểu khiêng hết những bửu bối đem đến gần miệng giếng. Nương nương liền bái biệtThánh mẫu ra về. Thánh mẫu khiến bọn dồ đệ theo đưa, lúc ấy thầy trò và chị em đều quyến luyến nhau mà sa nước mắt. Chung nương nương khóc và nói rằng:
- Không biết bao giờ cho rồi việc chiến chinh, cho con đặng trở về đây hôm sớm với thầy , cùng là đoàn tụ với sư huynh và sư đệ”
Thánh mẫu bèn kiếm lời khuyên dỗ nói rằng:
- Chừng nào tai qua nạn mãn thì con đặng trở về, lựa phải khóc lóc làm chi”.Chung nương nương nói:
anh sex
truyen dam
phim sex hay
truyen sex hay
truyen lau xanh
truyen loan luan
truyen nguoi lon
truyen sex hoc sinh

- Phàm trần là chốn cực khổ, phần thì con mang lấy xác phàm, trong thiên hạ thiếu chi người giỏi, lại thêm bốn phương yêu quái rất nhiều, con một mình làm sao chống ngăn cho nổi, vậy xin sư phụ mở lượng từ bi mà giúp con cho trọn chung thủy”.
Thánh mẫu nói:
- Số con còn nhiều nạn cả, ba lần thác, bảy lần tai, tuy vậy cũng có thầy cứu hộ, đồ đệ chớ lo, hãy an lòng về cho sớm”.
Nương nương nói:
- Nhân vì Tề là nhục nhân hôn quân, thấy con xấu xí như vầy thì đem lòng khi dể chẳng nghĩ đến con”.
Thánh mẫu nghe nói thì gật đầu mà nói rằng:
- Ấy là tại thiên cơ, chừng nào con bị biếm vào lãnh cung cho đủ ba lần, và ba lần chết, bảy lần tai, rồi thầy sẽ cho Trần Tam Thơ xuống rước con về đặng rửa sạch cái tướng xấu xí ấy đi, cho con trở nên tươi tốt đặng phối hiệp với Tề Vương cho mãn kiếp trần”.
Chung nương nương nghe rõ tạ ơn, rồi lại hỏi rằng :
- Con còn lo một nỗi bà mẹ sanh con chẳng hay thọ ngươn dài vắn thế nào, có hưởng đặng phước của con cùng chăng, và bao giờ cho mẹ con đặng gặp nhau”.
Thánh mẫu liền co tay chiếm ra một quẻ rồi nói rằng:
- Mẹ con là người bổn tánh từ thiện, cho nên sẽ sống lâu và lại được hưởng phúc của con, sau con ra Thương San lần đầu thì mẹ con sẽ đặng gặp nhau”.
Nương nương mừng rỡ, vội vã tạ ơn. Thánh mẫu lại dặn dò đôi ba phen rằng:
- Như con về đến phàm trần rồi thì phải thuận theo lẽ trời mà hành đạo, chớ sát hại sinh linh mà phạm lấy Thiên điều; Thôi, con hãy về đi, chớ có quyến luyến chốn này mà trễ việc”.
Cực chẳng đã Nương nương phải dứt tình từ biệt ra về. Thánh mẫu lại khiến sáu vị Tiên cô theo đưa Nương nương lên đường. Rồi đó bảy chị em dắt nhau ra khỏi động, bước xuống kim kiều lần theo đường đường cũ mà đi. Khi đi gần khỏi cầu rồi, sáu Tiên cô bèn nói với Nương nưong rằng:
- Chung thơ thơ, hễ qua khỏi cầu này rồi thì chốn hồng trần trước mặt, tiên phàm hai nẻo cách xa, chị em tôi khó đi nữa đặng, vậy xin phân thủ tại đây, cho chị em tôi trở lại”.

Nương nương nghe nói trong lòng chua xót, nước mắt chảy tuôn dầm, sáu vị Tiên cô cũng động tình rơi lụy. Trần Tam Thơ bèn nói rằng:
- Chị em chớ có bịn rịn làm chi, nay Chung thơ thơ xuống phàm là ưng theo lẽ trời bảo hộ Tề Quân, chị em ta ai cũng phải an theo phận nấy, chừng ấy chị em ta sẽ đoàn tụ với nhau cũng chẳng muộn, nếu quyến luyến với nhau hoài mà trễ ngày giờ thì chị em ta sẽ bị thầy quở phạt”.
Chung nương nương nói:
- Nay một mình chị xuống chốn phàm trần, như có lâm nguy nạn, thì xin mấy em hãy ráng giúp nhau”.
Sáu vị Tiên cô nghe nói thì tính thầm với nhau rằng:
- Vậy thì chị em ta phải ước hẹn với chỉ, chừng ấy sẽ hạ phàm mà giúp sức mới xong”.
Tính rồi bèn nói với Chung nương nương rằng:
- Nay chị em tôi mỗi người đều trao cho chị một khối tín hương, chị hãy cất đi cho kỹ, để chừng nàogặp nạn nguy, chị phải đốt tìn hương lên thì chị em tôi xuống tức thì mà giúp chị”.
Nói rồi mỗi người đều trao ra một khối tín hương. Chung nương nương tiếp lấy và cảm tạ chẳng cùng, rồi nói với mấy vị Tiên cô rằng:
- Cái giếng này nó thông với Tiên động, vậy hễ khi nào tôi có buồn bực thì tôi sẽ lên xuống mà chơi với mấy chị”.
Trần Tam Thơ cười rằng:
- Chị nói sao vậy, vả chăng tiên cảnh với phàm trần thì cách nhau xa biết mấy muôn ngàn dặm, chị mà đi về đây đặng là nhờ thầy dùng phép Tiên gia, chớ có phải là dễ như lời chị nói vậy sao mà muốn lên xuống chừng nào cũng đặng?”.
Chung nương nương nghe nói rơi lụy dầm dề, dường như không muốn dời chân; Trầm Tam Thơ liền xô Chung nương nương một cái r&ât mạnh và nói rằng:
- Chị hãy đi đi, kẻo trễ ngày giờ”.
Chung nương nương trợt chân té xuống, chừng đứng dậy thì sáu vị tiên cô đã đi đâu mất, không còn thấy nữa, mà cái cầu cũng chẳng còn, duy thấy nước bạc mênh mông, trong lòng đã rõ biết, bèn tìm đường trở lên miệng giếng.
Nói về sáu vị Tiên cô thâu Thái cực đồ rồi thì đem nhau trở về Lê San phục mạng cho Thánh mẫu hay (Đến sau lén xuống phàm trần mà cả phá Đông kinh một trận, ấy là việc sau).
Đây nói qua việc Chung nương nương chất hết bửu bối , rồi giựt sợi dây lục lạc reo vang.

Hồi Thứ Mười Hai

Tề tuyên vương truyền quân lấp giếng
Chung quốc mẫu trước điện nạp châu
Nói về bọn Nội giám và Cung nga, ở nơi trên miệng giếng đợi hơn bảy ngày, không thấy động tĩnh chi hết, mà cũng không biết Chung nương nương sống thác thế nào, còn đang nghị luận vơí nhau, bỗng nghe lục lạc reo vang, liền vội vã hiệp nhau kéo riết dây kên: kéo đâu gần tới miệng giếng, ngó thấy kim thôi và bửu bối rạng ngời, kinh hồn hoảng vía , liền buông xụi c ái giỏ xuống mà nói với nhau rằng:
- Đây chắc là Nương nương đã bị yêu quái nuốt rồi, nay nó muốn hiện lên mà bắt chúng ta nữa đây”.
Nói rồi liền dắt nhau chạy tuốt vào điện quỳ và tâu rằng:
- Chúa công ơi! Không xong rồi! Nương nương vào cung chưa kịp nghỉ ngơi, qua đến canh ba yêu quái hiện ra , mong lòng làm dữ, bị Nương nương dánh cho một hồi , yêu quái thiệt cự không lại , nên nhảy tuốt xuống giếng Lưu Ly mà trốn, Nương nương quyết thâu phục nó cho đặng , bèn vào ngồi trong một cái giỏ biểu chúng tôi thòng xuống đáy giếng, đã hơn bảy ngày rày, mới nghe lục lạc reo lên, chúng tôi ngỡ là Nương nương phụng giá trở về , bèn xúm nhau kéo phăng lên; chẳng dè khi kéo lên vừa tời miệng giếng thì là con quái ấy chớ không phải Nương nương, chúng tôi thất kinh liền cái giỏ xuống giếng lại, còn Nương nương thì không biết sống thác thế nào, nên phải vào đây tâu lại cho Chúacông dặng rõ”.
Tuyên Vưong nghe tâu cả mừng, bèn nói rằng:
- Mưu của ta đã thành rồi, nay đã bảy đêm bảy ngày, tưởng có khi con xủ phụ nó đã bị yêu quái nuốt rồi, còn cái giếng ấy là ổ hang của yêu, phải lấp đi cho tuyệt hậu hoạn “.
Nói rồi liền khiến Cung nhơn vác đá lấp giếng ấy đi cho chặt. Cung nhơn vâng lịnh dắt nhau ra đến Ngự hoa viên vác đá đốn cây, khiêng đất , đổ đầy miệng giếng, cung phi mỹ nữ thấy vậy thì trách thầm Tề Vương và than thở với nhau rằng:
- Thương hại cho Chung nương nương, cũng vì muốn thâu phục yêu quái cứu sanh linh, chẳng dè công danh chưa toại đã bị chôn sống như vầy, thiệt là đáng tiếc biết dường nào. Tề vương bạc ác bất nhơn, nỡ lòng nào dứt nghĩa cho đành, ở như vậy sao cho phải đạo!”
Ấy là Cung nga oán trách Tề vương.
Đây nói về Chung nương nương, đứng đợi hồi lâu, bỗng thấy cái giỏ rớt xuống, trong giây phút miệng giếng vùng tối đen như mực. Nương nương biết giếng đã bị lấp lại rồi, trong lòng tức giận bồi hồi, bèn trách rằng:
- Chẳng biết vì cớ gì mà Tề vương lại đem lòng độc ác bất nhân như vậy? Ta với hắn cũng không cừu không oán chi, sao hắn cứ hầm hầm muốn giết ta hoài vậy. Thôi, trối thây ai bạc ngãi, bổn phận ta thì cứ phải mà làm”.
Nói rồi liền đọc thần chú lâm dâm và hô lên rằng:
- Kiệt địa thần ở đâu? Hãy đến đây cho mau.
Hô vừa dứt tiếng, bỗng thấy Kiệt địc thần hiện ra làm lễ rồi hỏi rằng:
- Chẳng hay Quốc mẫu có chuyện chi sai khiến?
Chung nương nương nói:
- Ngươi hãy ra sức cạy cây xeo đá nơi miệng giếng giùm cho ta.

Kiệt địa thần vâng lịnh, chẳng mấy hồi miệng giếng đã khai. Nương nương lại đọc thần chú mà kêu Phong thần đến , rồi nói rằng:
- Nay ta muốn lên cho khỏi miệng giếng, vậy thì người hãy mau làm ơn thổi giúp một luồng gió mà đưa ta lên cho tới.
Phong thần vâng lịnh, liền làm gió thổi đưa Nương nương và những bửu bối lên khỏi miệng giếng. Nương nương lên khỏi miệng giếng rồi, ngó thấy bốn phía không có một người. Nội thị và Cung nga đều đi mất hết. Nương nương bèn niệm thần chú, đòi Huỳnh cân lực sĩ đến, khiến khiêng những bửu bối đem hết vào Chiêu dương cung. Rồi đó Nương nương chẳng đợi chiếu chỉ, một mình lướt xông vào Kim loan điện, Tề vương xem thấy hồn phi phách tán, bá quan văn võ cũng thất kinh, đều khen thầm rằng:
- Quốc mẫu thần thông quảng đại, pháp lực vô cùng, thiệt là thứ nhất trong thiên hạ.
Còn T vương lật đật đứng dậy làm bộ cười mơn nói rằng:
- Ngự thê ơi! Trẫm nghe nói Ngự thê xuống giếng bắt yêu, hơn bảy ngày đêm mà không thấy trở lại, thiệt trẫm lấy làm lo rầu hết sức , nay mai mà Ngự the về đặng bình an, vậy thì hãy đem việc thâu phục yêu quái thể nào tâu hết cho trẫm nghe thử.
Nương nương nghe hỏi, bèn quỳ xuống tâu rằng:
- Từ ngày thiếp mong ơn Bệ hạ, cho thiếp vào ở Chiêu Dương cung, ấy là lòng tốt của Bệ hạ, thiếp cảm đội chẳng cùng, chẳng dè vừa lúc canh ba, có một con yêu quái mình cao hai trượng, tướng mạo dữ dằn, miệng tợ huyết bồn, nanh như gươm bén, hai con mắt sáng ngời, xem càng gớm ghiếc, khi nó thấy thiếp, thì nó chờn vờn muốn chụp lấy , bị thiếp đánh cho một ít thoi, hoảng kinh bỏ chạy, thiếp rượt nà theo nó, tnúg thế quá rồi nhảy ào xuống giếng Lưu Ly mà trốn, thiếp theo xuống giếng chẳng thấy yêu quái chi hết, lại đặng bửu bối rất nhiều”.
Tuyên vương nghe nói bèn hỏi rằng:
- Ngự thê được những bửu bối chi, hãy đem cho trẫm xem thử?
Nương nương liền khiến nội thị vào Chiêu dương cung khiêng hết bửu bối ra đến Kim loan điện. Tuyên vương liền hạ chỉ , truyền bày yến thưởng công. Khi ăn uống rồi Nương nương liền tạ ơn Tề vương và khiến Nội giám khiêng hết bửu bối về Chiêu dương cung mà nghỉ.

Hồi Thứ Mười Ba

Chung quốc mẫu dọa nhát Cao phi
Cao thứ phi kế hại Chung hậu
Thuở ấy Tề vương lại có một vị Thứ phi để ở lại Tây cung , họ Cao tên Kim Liên, dun,g nhan xinh đẹp, cốt cách phương phi, Tề vương yêu như châu báu, ngày ấyb đang ở lại trong cung nghe việc Chung nương nương đi bắt yêu, rồi bị lấp giếng mà thác, bèn nghĩ thầm rằng:
- Nay va đã thác rồi, vậy thì ta phải đem lễ vật đến đó mà tế điện cho có chừng, cho khỏi người ngoài nghị luận.
Nghĩ rồi liền khiến cung nhơn săám sửa lễ vật đặng đi điếu tế Chung nương nương. Đi gần đến nơi, cung nhân bèn tâu rằng:
- Trong cung Chiêu dương yêu quái nhiều lắm, nếu bà vào gần đó, thì tôi e nó chẳng dung, chi bằng ở đây mà tế, thì cũng đủ một tấm lòng thành.
Cao phi nghe nói liền bước xuống xe, bày lễ vật ra, rồi đốt hương vái rằng:
- Chung nương nương ôi! Cũng vì bà tham cầu vinh quý, ai ngờ loan phụng chưa kịp sánh đôi mà bà đã vội thác, nay tôi hết lòng thành kính, đến đây điếu tế hồn bà, có linh thì xin phò hộ tôi với Tề vương , sống cho đầy trăm tuổi.
Nói về Chung nương nương , tuy là ngồi trong cung , mà Coa phi ở ngoài van vái điều chi thảy đều biết hết, vả lại Chung nương nương vẫn biết Cao phi là người gian giảo, bèn nghĩ thầm rằng:
- Con này là đứa bất lương, khéo che miệng thế gian, đến đây làm mặt phải, thôi để ta giả làm yêu quái dọa nó chạy chơi cho bõ ghét.
Nói rồi liền dùng phép tàng hình, ra núp gần cây đại thọ, ứng thinh lên nói rằng:
- May dữ a! Ta là Hồng Hài đây, đã ăn thịt Chung Vô Diệm rồi, nay đặng thịt Cao Kim Liên nữa mà ăn, thì khoái biết chừng nào!
Cao phi nghe nói kinh hồn hoảng vía , liền nhảy phóc lên xe , hối cung nhân đẩy chạy như bay, chạy tuốt về cung phát đau nằm liều không dậy.
Nói về Tề vương khi bãi trào rồi, liền lui giá về Tây cung mà nghỉ, chẳng thấy Cao phi ra rước thì thấy làm lạ, bèn hỏi thăm Cung nga và Nội giám:
- Thứ hậy đi đâu?
Nội giám tâu rằng:
- Nương nương lâm bịnh, đang nằm tại long sàng.
Tề vương nghe nói liền liền bước thẳng vào giường kêu Cao phi hỏi rằng:
- Ái khanh trong mình làm sao?
Cao phi nghe hỏi bèn mở mắt ra nói rằng:
- Tôi nhân mạng lấy bịnh tà, đi tiếp giá không đặng, xin Chúa công thứ tội.
Tề vương nghe nói vội vàng hạ chỉ đòi Thái y đến cho mau. Khi ấy Cao phi nói:
- Bệnh tôi đây chẳng phải là Thái y trị cho đặng, nhân vì tôi nghe Chung hậu bị yêu bắt thác, nên tôi đem lễ vật qua đó mà điếu tế người, chẳng dè con yêu ấy thiệt là lợi hại, nó hiện ra xưng là Hồng Hài, và kêu tên tôi nói rằng “ Ta đã ăn Chung hậu rồi , nay lại gặp Thứ phi đây nữa, ta sẽ ăn luôn trót thể”. Tôi nghe nói kinh hồn hoảng vía, bèn chạy tuốt về cung, bởi cớ ấy nên tôi mới sanh bịnh.

Tề vương nghe nói tức cười, rồi nói rằng:
- Ấy là Chánh cung nhát ái khanh đó, chớ có sợ làm chi?
Cao phi nghe nói hỏi phăng, Tuyên vương lại cười, rồi đem việc Chung hậu xuống giếng phục yêu và đặng bửu bối mà thuật lại cho Cao phi nghe.
Cao phi nghe nói thì sanh dạ bất lương, bèn nói với Tề vương rằng:
- Chung hậu thiệt là lợi hại, thế thượng vô song, nay người đặng bửu bối rất nhiều, vậy thì để tôi qua đómượn người vài món đem về để trấn an trong cung.
Tề vương nói:
- Thôi thôi, đừng có nói tới Chung hậu làm chi, tánh hắn cang liệt lắm, đừng có chọc tới hắnthì khó lòng, chừng hắn đánh không biết đâu mà đỡ; cung ai thì nấy ở cho an phận cho rồi, như nay mà khanh có muốn mượn bửu bối của hắn, thì duy có giết hắn đi thì mới lấy đặng.
Cao phi nghe nói thì tâu rằng:
- Tôi có một kế giết va dễ như chơi, đễ mai tôi giã chước dâng yến chúc mừng, rồi thừa cơ bỏ thuốc độc vào rượu cho va uống, thì việc ắt xong, hễ va chết rồi, thì những bửu bối ấy ắt về tay tôi, chừng ấy tôi viớ bệ hạ sẽ đặng vui vẻ lâu dài khỏi lo chi cả.
Tê vương nghe nói cả mừng, bèn nói rằng:
- Ái khanh bày kế ấy thì hay lắm, nếu giết đặng Chung Vô Diệm thì chức Chánh cung trẫm để cho khanh; nhưng mà lúc dâng rượu phải coi chừng cho lắm, nếu mà sơ lậu cơ quan, thì không toàn tánh mạng, vì xủ phụ tuy là đen xấu, chớ tâm tánh thông minh, lại hay toán quẻ âm dương, họa phước kiết hung đều biết trước, nếu hắn biết đặng thì việc chẳng hiền! Ái khanh hãy châm chước lấy mà làm , mựa đừng tháo thứ.
Cao phi không tin, tưởng như việc bình thường, cứ hầm hầm quyết hại Chung nương nương đặng đoạt thâu bửu bối; chớ chẳng lo họa lại cho mình (Ấy là mạng Cao phi đã hết, nên mới khiến ra như vậy). Khi Cao phi nghe Tề vương căn dặn năm ba phen, thì đáp lại rằng :
- Bệ hạ chớ lo, việc ấy để mặc tôi.

Còn đang bàn luận thì trời đã tối rồi, Tề vương với Cao phi dắt nhau vào long sàng mà nghỉ.
Sáng ra bữa sau Tề vương ngự giá ra trào, còn Cao phi ở cung lo điểm trang nhan sắc, trâm giắt lược cài, rồi dọn một cỗ sơn trân hải vị, khiến Cung nga sửa sang phụng liễn, thầy tớ đoàn tuốt qua cung Chiêu dương. Nhầm lúc nương nương rãnh rang thong thả, Cung nga quỳ xunốg tâu rằng :
- Nay có Tây cung Cao phi đến cầu kiến Nương nương, còn ở ngoài cung hầu chỉ.
Chung nương nương nghe tâu thì đã hiểu ý, bèn nghĩ thầmtrong lòng rằng:
“ Việc này ta cũng bị biếm vào lãnh cung chớ chẳng không, ấy là lẽ trời phải vậy, tránh cũng không khỏi”
Nghĩ rồi bèn hạ chỉ thỉnh tiếp Cao phi. Cao phi liền xuống xe , xóc sửa y phục, đi bộ đến nơi, quỳ lạy tung hô. Chung quốc mẫu liền bước xuống đỡ dậy lấy lẽ mà đãi Cao phi, kêu bằng ngự muội và mời ngồi. Cao phi tạ ơn rồi ngồi lại một bên, kế cung nga dâng trà, Chung hậu bèn mời Cao phi dùng trà, hai đàng chuyện vãn vui cười như tuồng thưong yêu nhau lắm.

Hồi Thứ Mười Bốn

Giả dâng rượu, Cao phi thuốc Chung hậu
Rõ chơn tình, Chung hậu giết Cao phi.
Khi trà nước xong rồi, Cao phi bèn nói rằng:
- Tôi nghe Quốc mẫu thâu yêu mà đặng nhiều báu lạ, nên nay tôi làm một cỗ bàn đem đến khánh công cho Quốc mẫu, xin Quốc mẫu chớ từ.
Nói rồi liền day lại khiến cung nga bưng cỗ bàn đem vào, Cao phi lén lấy mắt mà láy cung nga, cung nga hiểu ý, bèn bỏ độc dược vào hồ rượu, rồi rót ra ba chén đầy, Cao phi quỳ xuống ân cần mời khuyên. Chung hậu đã biết trước rồi, song chẳng nói ra, bèn giả ý tiếp lấy chén rượu cầm nơi tay nói với Cao phi rằng:
- Chị em ta đặng hiệp cùng nhau thì đãi em mới phải, có lý nào lại để cho em phải nhọc lòng với chị như vầy, thôi sẵn có tiệc của em đây, chị mượn đỡ chén rượu này, mà đáp lễ cho em, vậy xin em hãy uống trước đi, rồi chị mới dám nhận lễ của em.
Cao phi nghe nói thì biết việc đã lậu rồi, mặt mày thất sắc, không biết liệu làm sao, bèn nghĩ thầm rằng:
“ Nay việc đã lỡ ra rồi, nếu để làm thinh thì ắt là khó gỡ, chi bằng ta nói ngược lại cho va, hễ cãi lẫy rầy rà, thì chi cho khỏi đem đến trước mắt Chúa công mà đôi chối, chừng ấy có Chúa công bênh vực ta thì tội ấy ắt phải về va chịu”

Nói rồi liền giả ý tiếp lấy chén rượu rồi làm bộ giận dữ mà mắng Chung hậu rằng:
- Loài xủ phụ, ta có lòng thành kính, làm tiệc đến mà mừng mi, sao mi lại mang lòng độc ác dám cả gan lén bỏ thuốc độc vào rượu mà hại ta như vậy?
Chung hậu cả giận mắng lại rằng:
- Loài tiện tì, ta đãi mi rất hậu, mi lại mang dạ hại ta, nay việc này lậu rồi, lại già hàm nói ngược lại cho ta, ấy là tại mi muốn chết đó, thôi để ta làm phước cho mi đi đdầu thai kiếp khác cho sớm.
Chung hậu vừa nói vừa đứng dậy nắm dầu Cao phi mà đánh. Cao phi thất kinh, liền quỳ xuống năn nỉ khẩn cầu rằng:
- Tôi là kẻ ngu hiền, mới dại mà lầm lỡ một phen, xin Nương nương dung thứ, như sau mà tôi còn tái phạm, thì Nương nương đánh chết tôi cũng cam tâm.
Chung hậu giận chẳng thèm nghe, cứ hươi tay mà đánh một thoi, Cao phi bể nát óc ra, ngã xuống chết tươi nơi trước điện. Bao nhiêu cung nga hoảng kinh chạy tuốt vào trào phi báo. Tuyên vương nghe báo thất kinh, văn võ bá quan thảy đều sửng sốt.

Hồi Thứ Mười Lăm

Yến quân sư hết lòng tấu rỗi
Chung quốc mẫu bị biếm Lãnh cung.
Nói về Tề vương, nghe cung nga vào báo, Chung hậu đánh chết Cao phi, thì tay chơn bủn rủn, hai hàng nước mắt rưng rưng, nghẹn ngào hồi lâu rồi nổi giận hét lớn rằng:
- Ngự lâm quân ở đâu, hãy vào Chiêu dương bắt con xủ phụ ấy đem ra phân thân nó cho mau.
Ngự lâm quân lãnh chỉ tức tốc đi liền, vào đến nơi bèn cậy Thái giám báo giùm. Thái giám vào trong báo cho Nương nương hay rằng:
- Có thánh chỉ đến cung.
Chung nương nương liền bày hương án quỳ xuống tung hô rồi mới lãnh chỉ mở ra xem. Xem chỉ vừa xong, liền nổi giận, ý muốn vào trào bắt hôn quân mà đánh, song nghĩ vì tai nạn phải sao chịu vậy, bèn dằn lòng chịu thuận theo lẽ trời, liền trói mình vào trào quỳ trước Kim loan điện tâu rằng:
- Tôi tuy phạm phép, song họa ấy cũng bởi nơi Cao phi mà ra, nhơn vì tôi đánh với con yêu mê mỏi, nên ở tại Cẩn thân điện mà nghỉ ngơi; chẳng dè có Tây cung Cao phi đem yến đến dâng, tôi cũng vì tình Bệ hạ mà đãi va rất hậu cho ngồi đồng tịch với tôi, lại đãi va như tình em chị, ai ngờ va lại sanh lòng lang độc, bỏ thuộc độc vào rượu mà hại tôi, vả lại tôi đây chẳng phải là loài săng cỏ chi, mà để cho lầm kế gian của hắn; một là tôi thấy mặt va đày những sát khí, hai là tôi nghe hơi rượu khác thường, ba là thấy va ân cần thái quá, nên phải phát nghi, tôi bèn mời va uống trước là có ý thử coi, chẳng dè va lại nói ngược mà vu cho tôi rằng bỏ thuốc độc hại va, bởi cớ ấy nên tôi nóng giận mà đánh lỡ tay, chớ thiệt là tôi không có lòng cố sát, sẵn đây có một bình rượu độc làm bằng, xin Chúa công xét lại.

Tề vương nghe tâu dứt lời thì nổi giận lôi đình, bèn mắng lớn lên rằng:
Loài xủ phụ, bởi mi ở trong rừng, ăn những gan hùm mật gấu, nên c ảgan mới dám giết Ái phi của ta, lời người xưa có nói: hễ giết người thì thường mạng, thiếu nợ phải trả tiền, mi còn chối cãi chi đặng. Trị điện tướng quân ở đâu, hãy bắt con xủ phụ này phân thây muôn đoạn mà rửa hờn cho trẫm.
Trị điện tướng quân ứng thinh nói rằng:
- Hạ thần lãnh chỉ.
Cả trào văn võ thảy đều thất sắc. Bỗng nghe Chung hậu nạt lớn lên rằng:
- Ai dám xông vào động đến ta thử coi?
Nói rồi lại chỉ Tề vương mà mắng rằng:
- Người chẳng phạm đến cọp, thì cọp có đâu dám ăn người, bởi Cao phi độc ác, buộc lấy tội chết cho mình, mi là đứa hôn quân thất chánh, lại còn bênh vực đứa gian phi, ta là Chung Vô Diệm đây, mi dám chọc tới ta, thì ta ắt đánh chết mi luôn thể.
Tề vương nghe nói thất kinh, trong lòng khiếp sợ, không biết liệu làm sao; bỗng có quân sư Yến Anh bước ra tâu rằng:
- Tôi xét lại việc ấy, chẳng phải là lỗi của Chung nương nương, vậy xin để cho tôi nghiệm lại bình độc dược mà coi, thì tường trong đục.
Tề vương nói rằng:
- Nếu Tiên sanh biết đặng bình rượu độc ấy thì nói cho trẫm nghe.
Yến Anh liền lấy bình rượu rót ra mà coi hồi lâu mà tâu rằng:
- Rượu này màu nó xanh, mùi bay lên khó chịu, ngửi cái hơi nó thì đà xuất hạn, hễ ai uống nhầm thì nội trong một giờ ba khắc phải bỏ mạng, ấy là La Hồng liên mà tẩm với rượu, thiệt là độc mười phần, may mà Nương nưong biết đặng, ấy cũng là phước lớn của triều đình; nay gian phi thác rồi, thì cũng là đáng tội; Bệ hạ chẳng cần truy cứu nữa làm chi, xin hãy bỏ qua mà tha cho Quốc mẫu cho rồi, ấy thiệt là nước nhà may mắn mà bá tánh cũng may lắm.
Tề vương nghe nói làm thinh hồi lâu rồi kêu Chung hậu mà nói rằng:
- Dẫu cho Cao phi có quấy đi nữa, thì mi cũng phải vào trào tâu cho trẫm biết, đặng trẫm bắt nó trị tội, có lẽ nào mi dám tự chuyên đánh chết nó đi, thiệt mi khi trẫm thái quá, và cũng chẳng kiêng phép nước, lấp lý luận ra, thì tội mi đáng thác đã đành, nhưng mà trẫm nghĩ vì mi trừ yêu quái có công, nên trẫm dung cho mi tội thác, còn tội sống thì trẫm phải trừng, nay trẫm đẩy mi vào chốn Lãnh cung, mi phải tuân lời.
Chung hậu tạ ơn rồi cởi áo rồng ra, mặc đồ thường đi theo cung quan vào chốn Lãng cung mà chịu tội. Vào đến nơi bốn nphía lạnh lùng, trong ngoài tối tăm, đêm ngày không phân biệt, rất nên khổ sở.

Chung hậu bèn ngước mặt lên trời vái rằng:
- Nếu tôi có phần làm Chiêu dương hoàng hậu, thì xin cho tôi ra khỏi chốn này cho sớm, bằng mà mạng lý của tôi đã hết, thì cho tôi chết cho rồi, cho khỏi chịu vòng cực khổ.
Nói về bà Lê San Thánh mẫu, ngày kia đang ngồi trong động , bỗng đâu mắt máy thịt run, bèn co tay toán quẻ thì biết Mạo đoan tinh mắc nạn, bị biếm vào Lãnh cung, liền đòi Hỏa đức tinh quân đến dạy sai mười hai vị hỏa long kíp xuống phàm trần cứu độ Chiêu Dương, lại sai hai mươi bốn tên ma nữ xuống phục thị đêm ngày.
Từ ấy chốn Lãnh cung đêm ngày sáng suốt, trong ngoài ấm áp, chẳng còn lạnh lùng như trước nữa, bữa ăn bữa uống có hai mươi bốn tên ma nữ lo lắng sẵn sàng, miếng ngon vật lạ chẳng thiếu chi, từ đó Nương nương mới đặng thanh nhàn, an lòng ở chốn Lãnh cung chờ cho tai qua nạn khỏi.
anh sex
truyen dam
phim sex hay
truyen sex hay
truyen lau xanh
truyen loan luan
truyen nguoi lon
truyen sex hoc sinh

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét