Chủ Nhật, 27 tháng 5, 2012

Người Cha Phi Thường 4

Trang 4 trong tổng số 8

Chương 12

Keo dính chuột dán dính bàn chân người
Chuột ở trong phòng sách đã làm cho ngài Mã Thiên Tiếu sứt đầu mẻ trán, dùng vũ lực dùng trí tuệ đều không chiến thắng được chúng nó, điều này đã làm cho ngài Mã Thiên Tiếu có cảm giác thất bại trước giờ chưa từng có. Ngài Mã Thiên Tiếu có chút sợ hãi, ông ta sợ nếu như ông ta không đánh bại một cách triệt để chuột ở trong phòng sách, loại cảm giác thất bại này sẽ suốt đời đi theo ông ta.

anh sex
truyen dam
phim sex hay
truyen sex hay
truyen lau xanh
truyen loan luan
truyen nguoi lon
truyen sex hoc sinh

Tiểu thư La, thư ký của ngài Mã Thiên Tiếu, không nhẫn tâm nhìn thấy xưởng trưởng Mã bị hai con chuột đánh bại thế này, liền hiến kế cho ông ta, nói có một loại keo dính chuột, là một loại vũ khí mạnh nhất để đối phó với chuột.

“Lúc ban đầu nhà chúng tôi cũng giống như nhà của ngài, chỉ có hai con chuột. Hai con chuột này sinh ra một đàn con, chuột con lớn lên, lại sinh ra một đàn chuột nhỏ, trong nhà chúng tôi có 3 đời nhà chuột, tổng cộng có hơn mười mấy con, trời vừa tối thì chúng mò ra phá, về sau, mua một miếng keo dán chuột, một lúc giết chết ba đời nhà chuột.”
Ngài Mã Thiên Tiếu có chút không tin: “đây có phải có chút quá thần kỳ không!”
“Không có chút gì thần kỳ cả.” Tiểu thư La nói phớt qua: “đầu tiên là một con chuột bị dán dính, anh chị em của nó đến cứu, kết quả đều bị dán dính cả; Sau đó là ba má của nó lại cứu chúng nó, kết quả đều bị dán dính hết; Tiếp theo đó, là ông nội bà nội lại cứu chúng nó, kết quả là vẫn bị dán dính hết cả. Ngài xem, đây có phải là ba đời nhà chuột, đều đã bị dán dính lên trên miếng keo dán chuột không?

Ngài Mã Thiên Tiếu nghe cô La nói cũng có lý, ông ta đã tin uy lực của miếng keo dán chuột.

Ngài Mã Thiên Tiếu suy nghĩ, chuột của nhà ông ta và chuột của nhà cô La có chút không giống nhau, tuy nói là chỉ có hai con, nhưng lại là hai con chuột gặm sách, chuột có trí lực cao, không được xem thường một chút nào. Ông ta mua về bốn miếng keo dán chuột, trong lòng nghĩ việc này không nên để xãy ra sai sót.

Ngài Mã Thiên Tiếu ở trong phòng sách, đang suy nghĩ cẩn thận về con đường đi của chuột có thể xuất hiện, để cho chắc chắn, ở bốn hướng Đông, Tây, Nam, Bắc, mỗi hướng đặt một miếng keo dán chuột.
“Ha ha!” Cảm giác thất bại của ngài Mã Thiên Tiếu đã hết sạch sành sanh, mà còn có lòng tin tất thằng. “Chỉ cần bị dán dính rồi, thì đừng mong gì chạy thoát!”

Mã Tiểu Khiêu nhắc nhỡ cha: “cha đừng quên là chuột nhà chúng ta là chuột gặm sách, rất thông minh đấy!”
Ngài Mã Thiên Tiếu nói: “Chuột có thông minh đến đâu, đều phải đi trên đất, đi qua đi lại, một chút không cẩn thận, sẽ bị dán dính.”
Ngày hôm đó, ngài Mã Thiên Tiếu rất là hưng phấn, trên miệng luôn nở nụ cười thắng lợi.
Tối đến, Mã Tiểu Khiêu và ngài Mã Thiên Tiếu nấp ở bên ngoài cửa phòng sách, chỉ đợi miếng keo dán chuột dán dính chuột, họ sẽ chạy vào.
“Chít chit chit chit!”
“Chít chit chit chit!”
Chỉ nghe tiếng kêu của chuột, không nhìn thấy chuột bò ra.
Mã Tiểu Khiêu hỏi cha làm thế nào đây?
Ngài Mã Thiên Tiếu rất kiên trì, ông ta nói nhỏ ở bên tai của Mã Tiểu Khiêu: “người ta đọc sách, có lúc đọc mệt; Chuột gặm sách cũng có lúc mệt.”
Ngài Mã Thiên Tiếu nói thật không sai, chuột gặm sách mệt rồi, từ trên giá sách nhảy xuống, nhảy lên trên cửa sổ.
Bên ngoài cửa sổ, mặt trăng rất to rất tròn.
Vẫn là hai con chuột đó. Chúng nó vai sánh vai, ngồi trên cửa sổ, ngắm trăng trên trời.
Mã Tiểu Khiêu lại hỏi cha: “làm sao đây?”
Ngài Mã Thiên Tiếu vẫn là rất kiên trì, ông ta nói ngắm trăng cũng có lúc mệt.
Ngài Mã Thiên Tiếu nói quá đúng, hai con chuột ngắm trăng ngắm đến mệt rồi, từ trên cửa sổ nhảy xuống đất.
Ánh trăng sắc bạc từ cửa sổ chiếu vào, chiếu đến trên đất, giống như từng chùm từng chùm ánh sáng chiếu trên sân khấu. Hai con chuột lấy sàn nhà của phòng sách, làm thành vũ đài hoa lệ, hai con chuột ôm nhau, cùng nhau nhảy điệu van trên đất.
Múa thật đẹp!
Hai mắt của ngài Mã Thiên Tiếu và hai mắt của Mã Tiểu Khiêu dán chặt vào bước chân của chuột, mong chúng nó nhãy đến miếng keo dán chuột.
Nhưng, hai con chuột này xoay qua xoay lại, đều chỉ xoay quanh bốn miếng keo dán chuột.
“Đừng nhụt chí.” Ngài Mã Thiên Tiếu so ra có lòng tin hơn Mã Tiểu Khiêu, “đợi chúng nó quay đến chóng mặt, chúng nó sẽ phải quay đến miếng keo dán chuột.”
Ngài Mã Thiên Tiếu nói thật đúng, hai con chuột thật đã bị chóng mặt, ngã nằm sấp trên đất không nhục nhích.
“Mã Tiểu Khiêu, xông vào!”
Ngài Mã Thiên Tiếu dẫn dắt Mã Tiểu Khiêu xông vào trong phòng sách, hai con chuột giống như đã bị tiêm trúng chất kích thích, điên cuồng chạy trong phòng sách.
Ngài Mã Thiên Tiếu đang mãi mê chỉ huy con trai tác chiến: “Mã Tiểu Khiêu, đuổi chúng nó chạy vào chổ miếng keo dán chuột!”
Mã Tiểu Khiêu đuổi một con chuột chạy về phía miếng keo dán chuột, chuột phóng qua miếng keo dán chuột, một chân của Mã Tiểu Khiêu lại đạp một cách ngay ngắn vào một miếng keo dán chuột. Nó đuổi theo không tha, muốn đem con chuột này đuổi đến miếng keo dán chuột khác. Con chuột lại phóng lên, phóng qua khỏi miếng keo dán chuột. Mã Tiểu Khiêu một chân sải đến, ngay chóc, dẫm lên ngay trên miếng keo dán chuột.
“Cha, hai chân con đều bị dán dính cả rồi.”

Bấy giờ, Mã Tiểu Khiêu nghe thấy tiếng nói càng đau thương hơn của ngài Mã Thiên Tiếu: “Mã Tiểu Khiêu, hai chân của cha cũng bị dán dính rồi.”

Tổng cộng bốn miếng keo dán chuột, kết quả hai miếng dán lên trên hai chân của Mã Tiểu Khiêu, hai miếng khác dán dính trên hai chân của ngài Mã Thiên Tiếu.

Chương 13

Mã Tiểu Khiêu làm ba.
Mã Tiểu Khiêu không có lý tưởng nào khác, nó không giống bá đầu vương Mã Đạt, cũng không giống con khỉ Mao Triệu, chúng nó lúc thì lý tưởng này, lúc thì có lý tưởng khác, lý tưởng vẫn thường luôn thay đổi. Lúc năm học thứ nhất, lý tưởng của Mã Đạt là làm giải phóng quân, lý tưởng của Mao Triệu là làm nhà khoa học; Lúc năm học thứ hai, lý tưởng của Mã Đạt và Mao Triệu đều đã thay đổi: Lý tưởng của Mã Đạt là đổi thành ngôi sao bóng đá, lý tưởng của Mao Triệu đổi thành là nhà phi hành; Lúc năm thứ ba, Mã Đạt và Mao Triệu lại đổi nữa: lý tưởng của Mã Đạt đổi thành làm giám đốc công ty, lý tưởng của Mao Triệu đổi thành là nhà ngân hàng. Đổi đi đổi lại, chỉ có lý tưởng của Mã Tiểu Khiêu là không thay đổi, lúc năm thứ nhất, nó muốn làm ba; Lúc năm thứ hai, nó muốn làm ba; Lúc năm thứ ba nó vẫn muốn làm ba. Các bạn học đều cười nó, thầy cô giáo cũng cười nó, nhưng Mã Tiểu Khiêu không sợ người khác cười, nó vẫn là muốn làm ba.
“Làm ba có gì hay?” Đầu bá vương Mã Đạt có chút xem thường Mã Tiểu Khiêu, “làm ba phải kết hôn, phiền đến chết đi.”
Mã Tiểu Khiêu vội vàng tuyên bố: “tôi không muốn kết hôn.”
“Bạn không kết hôn, làm sao có thể làm ba?”
Mã Tiểu Khiêu không tin, không kết hôn là không thể làm ba.
Mã Tiểu Khiêu đi thương lượng cùng ngài Mã Thiên Tiếu: “cha, cha để cho con làm ba một ngày, cha làm Mã Tiểu Khiêu, có được không?”
“Cái gì, cái gì?” Ngài Mã Thiên Tiếu cho rằng lỗ tai của ông ta nghe không rõ, “Mã Tiểu Khiêu, con nói lại lần nữa đi.”

Mã Tiểu Khiêu nói lại một lần nữa.
Lần này, ngài Mã Thiên Tiếu đã nghe rõ. Ông ta nói để cho Mã Tiểu Khiêu làm ba một ngày không có vấn đề gì, nhưng là muốn Mã Tiểu Khiêu nói cho ông ta biết, tại sao muốn làm ba?
Mã Tiểu Khiêu nói, làm ba có thể không làm bài tập. Làm ba có thể quản con. Làm ba trong túi là tiền, muốn mua gì thì có thể mua cái đó. Làm ba rất tự do, muốn làm gì thì có thể làm cái đó.
Ngài Mã Thiên Tiếu nghe xong cất tiếng cười ha ha, ông ta không biết làm ba lại có nhiều chổ như thế này. Ông ta đồng ý vào ngày cuối tuần, để cho Mã Tiểu Khiêu làm ba một ngày.
Sáng sớm ngày thứ bảy, Mã Tiểu Khiêu còn ngũ nướng trên giường, ngài Mã Thiên Tiếu đến giật chiếc chăn của Mã Tiểu Khiêu.
“Mã Tiểu Khiêu, mau thức dậy làm bài tập!”
Mã Tiểu Khiêu nhướng nhướng mắt: “ngày hôm nay con làm ba, cha làm con, làm sao lại có chuyện con trai đi quản lý ba?”
Ngài Mã Thiên Tiếu lập tức đổi giọng gọi Mã Tiểu Khiêu là “ba”.
“Ba, con trai ba bụng đói rồi, ba có lo không?”
Mã Tiểu Khiêu lật mình lại. Tuy rằng nó vẫn muốn ngũ thêm một chút, nhưng đã làm ba làm sao lại có thể để cho con trai đói bụng được?
Mã Tiểu Khiêu ra khỏi giường, vừa ngáp, vừa hỏi ngài Mã Thiên Tiếu muốn ăn gì?
“Sữa bò, trứng gà, giăm bông nóng, dưa leo, bánh mì miếng.” Ngài Mã Thiên Tiếu không câu nệ, “trứng gà phải cắt thật gọn.”
Mã Tiểu Khiêu vừa nghe đã cảm thấy phiền. Nó nói: “con ăn nhiều thế này, có thể ăn ít lại một chút không?”
“Cứ như thế, không được thiếu chút nào.” Ngài Mã Thiến Tiếu nói, “lẽ nào ba sợ phiền, mà để cho con trai ăn đói sao?”
Nếu như người ba sợ phiền không để cho con trai ăn no, nhất định là người ba xấu lòng dạ sói. Mã Tiểu Khiêu không muốn làm người ba xấu lòng dạ sói, nó bê đến cho ngài Mã Tiểu Khiêu một ly sữa bò, để bánh mì miếng vào trong lò nướng, ban đầu là hai miếng nướng không đều, hai miếng sau nướng thật chín vàng, tiếp theo là cắt giăm bông, rồi cắt dưa leo.

Mã Tiểu Khiêu chiên trong chảo bằng một cái trứng gà. Ngài Mã Thiên Tiếu chê dầu quá nhiều, chiên chín quá. Mã Tiểu Khiêu đành phải chiến lại một cái trứng khác, chiên thật mềm, chính là loại ngài Mã Thiên Tiếu muốn ăn.
Trên bàn ăn, ngài Mã Thiên Tiếu giành lấy hai miếng bánh nướng thật vàng bỏ vào trong đĩa của mình, lại lấy cái trứng gà chiên thật mềm bỏ vào trong đĩa của mình. Còn lại hai miếng bánh mì chiên không vàng và cái trứng chiên chín quá, đành để Mã Tiểu Khiêu ăn. Trong lòng Mã Tiểu Khiêu rất khó chịu, nhưng nó lại không thể tranh ăn cùng ngài Mã Tiểu Khiêu, vì ngày hôm nay, nó là ba, ngài Mã Tiểu Khiêu là con, làm ba sao lại có thể tranh ăn cùng con trai được?
Mã Tiểu Khiêu nén đi cơn giận, nhìn ngài Mã Thiên Tiếu thật không vừa mắt. Nó nhìn thấy ngài Mã Thiên Tiếu đang mặc chiếc áo âu phục thẳng thóm, mang đôi giầy sáng bóng, bộ dáng như thế thật không giống đứa con trai, liền để cho ngài Mã Tiểu Khiêu đổi y phục cho nó mặc.
“Thế con mặc cái gì?” Ngài Mã Tiểu Khiêu thật không muốn, “làm con cũng không được mặc y phục sao!”
Mã Tiểu Khiêu kêu ngài Mã Thiêu Tiếu mặc bộ áo thun trắng toàn thân, xem ra đã có chút giống trẻ con rồi. Lại đội lên đầu cái nón kết, để vành nón kéo ở sau gáy, ôi, đã giống con trai rồi.
Chiếc áo âu phục của ngài Mã Tiểu Khiêu vừa dài vừa to, mặc lên trên người của Mã Tiểu Khiêu giống như chiếc áo dài. Ô, Mã Tiểu Khiêu trong thoáng chốc cũng đã tìm được cảm giác làm ba rồi.
Làm ba thì phải quản con trai.
“Mã Tiểu Khiêu, mau đem bài tập ra làm đi!”
Ngài Mã Thiên Tiếu rất biết nghe lời đem cặp sách của Mã Tiểu Khiêu ôm ra, sau đó nhỏ tiếng hỏi Mã Tiểu Khiêu: “này, trước tiên là làm số học hay là làm bài ngữ văn?”
Mã Tiểu Khiêu cũng nhỏ tiếng trả lời: “trước tiên làm bài làm văn.”
Mã Tiểu Khiêu trong lòng thầm vui, nó sợ nhất viết văn, ngày hôm nay nó làm ba, đã có thể không viết văn rồi.
Ngài Mã Thiên Tiếu lại nhỏ tiếng hỏi: “đầu đề bài văn là gì?”
Mã Tiểu Khiêu nhỏ tiếng trả lời: “một ngày của tôi.”
Nói xong mấy câu nói, ngài Mã Thiên Tiếu lại trở về bộ dáng của con trai, Mã Tiểu Khiêu lại trở về bộ dáng của người ba.
Nhìn thấy ngài Mã Thiên Tiếu đã viết lên trong vỡ làm văn viết xong đầu đề “Một ngày của tôi”, Mã Tiểu Khiêu cảm thấy cả người nhẹ nhỏm, nó nằm trên ghế xa lông, để chân gác lên trên bàn trà, xem ti vi.
“Ba, tắt ti vi đi!”
“Tại sao phải tắt ti vi?” Mã Tiểu Khiêu vung tay về phía ngài Mã Thiên Tiếu, “đi đi đi, mau đi làm bài tập, làm con mà quản ba sao.”
“Ba xem ti vi, con làm bài tập, con không làm!” Ngài Mã Thiên Tiếu đặt mông ngồi bên cạnh Mã Tiểu Khiêu, “con cũng muốn xem ti vi.”

Mã Tiểu Khiêu hết cách, đành phải tắt ti vi đi.
Mã Tiểu Khiêu từ trong túi áo âu phục móc ra một bao thuốc thơm, dùng hai ngón tay kẹp lấy một điếu, làm bộ dáng như đang hút thuốc.
Ngài Mã Thiên Tiếu đã lại làm phiền nó nữa rồi: “ba, ‘Một ngày của tôi” viết như thế nào?”
Mi thật ngốc, ngay cả ‘Một ngày của tôi” cũng không biết viết. Mã Tiểu Khiêu bắt đầu chỉ cho ngài Mã Thiên Tiếu làm văn, “ví dụ như lấy ngày hôm nay của chúng ta ra để viết, ngày hôm nay tôi làm những việc gì đây?”
“Ngày hôm nay con làm ba.”
“Tại sao con lại muốn làm ba?” Đây chính là mở đầu, con làm ba như thế nào? Đây chính là thân bài; Cảm nhận của tôi làm ba là gì? Đây là kết luận. Bài văn đơn giản này, mở đầu viết một đoạn, thân bài viết một đoạn, kết luận viết một đoạn, tổng cộng viết 3 đoạn là được rồi.”
Ngay chính Mã Tiểu Khiêu tự mình cũng cảm thấy kinh ngạc, làm văn sao lại dễ như thế này, viết hay thế này? Nhưng lúc nó còn chưa làm ba, việc sợ nhất chính là viết văn.
Viết xong bài văn, đã là buổi trưa.
“Ba!” Ngài Mã Thiên Tiếu mặt mày nhăn nhở hỏi Mã Tiểu Khiêu, “buổi trưa ba chuẩn bị gì cho con ăn vậy?”
Mã Tiểu Khiêu đầu bừng lên, nó hết hơi sức nói: “con muốn ăn gì? Nói đi, đơn giản thôi.”
“Sườn heo khoai tây kho, lại thêm một bát canh cà chua.”
“Ba không biết nấu món Sườn heo khoai tây kho, chỉ biết nấu canh cà chua.”
Ngài Mã Thiên Tiếu nói: “ngay cả món sườn heo khoai tây kho đều không biết nấu, con còn muốn làm ba sao?”
“Con không làm ba nữa là được rồi.” Mã Tiểu Khiêu cởi ra chiếc áo âu phục vừa to vừa dài mà nó đang mặc trên mình ra, “làm ba có gì hay đâu!”
Mã Tiểu Khiêu làm ba nữa ngày, cảm thấy có một đứa con cũng đủ phiền rồi. Từ đấy về sau, nếu cùng Mã Tiểu Khiêu nói về lý tưởng, Mã Tiểu Khiêu thà rằng không có lý tưởng, cũng không muốn làm ba.

Phần II - Chương 1

Người cha vấn đề

Bong bóng ký ức.
1.
Mỗi học kỳ trong trường học đều tổ chức cho học sinh xem buổi chiếu phim.
Sau buổi chiếu phim, trời đã sắp tối rồi, Mạnh Tiểu Kiều và Phó Lâm Lâm kết bạn cùng nhau đi về nhà.
Trên đường về có một tiệm thức ăn nhanh “Kentucky” vừa mới khai trương, Phó Lâm Lâm kéo lấy Mạnh Tiểu Kiều đi vào bên trong.
“Tôi mời bạn ăn Ham bu ger.”
“Tôi không muốn ăn.” Mạnh Tiểu Kiều rút tay ra khỏi bàn tay của Phó Lâm Lâm.
“Kỳ lạ, không phải là bạn rất thích ăn Ham bu ger đó sao?”
“Nhưng tôi bây giờ và sau này sẽ không thích ăn Ham bu ger nữa.” Mạnh Tiểu Kiều nói: “là vì mấy hôm trước đây tôi xem báo, có một bài báo nói ăn thức ăn ‘Macdonan’, ‘Kentucky’ rất dễ làm cho người ta phát mập.
“Kệ họ!” Phó Lâm Lâm lại kéo Mạnh Tiểu Kiều đi vào trong, “hơn nữa không phải ngày nào cũng ăn, làm sao có thể mập được mà mập?”

Mạnh Tiểu Kiều nói không lại Phó Lâm Lâm đành phải đi cùng cô ấy.
Người bên trong cửa hàng rất đông, đã không còn chổ ngồi. Đúng lúc Mạnh Tiêu Kiều đang ngó đông ngó tây tìm chổ, bổng nghe tiếng kêu kinh hãi của Phó Lâm Lâm: “Mạnh Tiểu Kiều!”
Mạnh Tiểu Kiều giật thót người: “cái gì vậy, tôi đây.”
Bộ dáng của Phó Lâm Lâm rất bí hiểm: “mau nhìn đi, cha bạn!”
Nhìn theo ngón tay của Phó Lâm Lâm chỉ, Mạnh Tiểu Kiều quả nhiên nhìn thấy cha của nó đang ngồi ở trong một góc quán. Đương nhiên, đây không phải là nguyên nhân gây nên tiếng kêu kinh ngạc của Phó Lâm Lâm, vấn đề ở chổ là có một cô gái xinh đẹp trẻ tuổi đang ngồi đối diện cha của Mạnh Tiểu Kiều.
Cha Mạnh Tiểu Kiều và người con gái xinh đẹp trẻ tuổi đó đang nói cười vui vẻ, ông ta đang ngậm ống hút hút từng chút từng chút nước trong ly một cách phong độ tao nhã có chút gì đó giống như trong phim, Mạnh Tiểu Kiều cảm thấy ông ta lúc ở trong nhà hoàn toàn giống như là hai người xa lạ, ở trong nhà cha bất luận uống gì vẫn là ngữa đầu uống một hơi, bên mép vẫn thường chãy xuống tí nước.
Người con gái xinh đẹp trẻ tuổi đó không biết đang nói chuyện gì vui, mà cha Mạnh Tiểu Kiều nghe rất chăm chú. Thân hình của ông ta đang nghiêng về phía trước, đôi mắt đang nhìn một cách cười tít mắt về phía đối phương, có lúc còn cùng người con gái đó phát ra tiếng cười vui vẻ. Nhìn rõ, cha cùng người con gái đó đang rất vui vẻ bên nhau. Trong lòng Mạnh Tiểu Kiều bất giác có một chút khó chịu, cô ấy đang khó chịu cho mẹ, vì ở trong ký ức của cô ấy, cha của cô ấy chưa bao giờ ngồi nghe mẹ nói chuyện một cách chăm chú thế này, cũng chưa hề cùng mẹ phát ra tiếng cười vui vẻ như thế. Cô bé từ lâu đã nghĩ đến một cách mờ mờ cha và mẹ sống cùng nhau gần như không vui.
Nhìn thấy Mạnh Tiểu Kiều buồn, Phó Lâm Lâm cũng không còn lòng dạ nào ăn Ham bu ger.
“Chúng ta về nhà thôi!”
Phó Lâm Lâm kéo Mạnh Tiểu Kiều đi ra khỏi cửa hàng thức ăn nhanh.
“Có lẽ là họ thật không có việc gì,” Phó Lâm Lâm muốn au ủi Mạnh Tiểu Kiều, “cha bạn chẳng qua là đang ăn một bữa cơm cùng người con gái đó.”
Mạnh Tiểu Kiều đã nghĩ đến điều này, nhưng trong lòng cô bé vẫn có chút buồn.
“Tôi cảm thấy người con gái đó rất quen, hình như đã đến nhà chúng tôi rồi.”
“Cô ấy là ai?”
“Tôi nhớ ra rồi,”Phó Lâm Lâm nói, “cô ấy là nhân viên đánh máy của phòng cơ mật ở công ty ba tôi, hôm đó cô ấy đến nhà tôi để lấy công văn.”
Lúc chia tay ở dưới lầu, Mạnh Tiểu Kiều nói với Phó Lâm Lâm: “bạn có thể không đem sự việc ngày hôm nay nhìn thấy nói cho ba bạn nghe được không?”
Phó Lâm Lâm gật gật đầu.
Mạnh Tiểu Kiều kiên trì bắt Phó Lâm Lâm phải thề.
Phó Lâm Lâm giơ bàn tay phải lên: “tôi xin thề!”

2.
Mạnh Tiểu Kiều về đến nhà, mẹ và Mi E đang ngồi ở trước bàn ăn một cách uể oải, thức ăn trên bàn đang được úp lên một cái lồng bàn_____Xem ra họ đã đợi rất lâu rồi.
“Xin lỗi, con về muộn.”
Mạnh Tiểu Kiều không hiểu bản thân mình tại sao phải nhận lỗi, nếu như lúc bình thường, cô ấy sẽ không như thế này.
“Ôi, Mạnh Tiểu Kiều chúng ta từ lúc nào đã học được cách ăn nói khách sáo thế này?” Tiếng nói của mẹ cô ấy vừa the thé vừa nhỏ bé, ríu ra ríu rít, làm cho Mạnh Tiểu Kiều lại nhớ về người con gái xinh đẹp đó, nhớ lại tinh thần của cha ngồi nghe cô ấy nói chuyện, cô ấy nghĩ giọng nói của cô gái ấy nhất định là dễ nghe đây.
Mạnh Tiểu Kiều cầm lấy một cái chén đi xới cơm, mẹ Mạnh Tiểu Kiều giât lấy cái chén trong tay cô ấy nói: “cha con còn chưa về, hãy đợi chút nữa!”
Mạnh Tiểu Kiều nhìn mẹ, mũi của cô ấy bổng có chút chua sót muốn rơi nước mắt.
“Cha con cũng thật là…..”
“Cái đĩa hát cũ” vừa the thé vừa nhỏ bé lại quay trở lại, mẹ Mạnh Tiểu Kiều liên tục trách móc điều không phải của cha. Nói đi nói lại, chẳng qua là chút chuyện nhỏ vụn vặt thông thường, thật đáng để cho người ta chịu không nỗi, đáng trách cha….”
“Mẹ, đừng nói nữa!” Mạnh Tiểu Kiều quả tình nghe không nỗi nữa rồi, “chúng ta ăn cơm đi!”
“Con thật không biết gì, đợi cha con về rồi cùng nhau ăn cơm!”
Mạnh Tiểu Kiều buộc miệng nói ra: “cha không thể về nhà ăn cơm tối.”
“Sao con biết?” Mẹ Mạnh Tiểu Kiều đang chăm chú nhìn Mạnh Tiểu Kiều hỏi.
Mạnh Tiểu Kiều tự biết đã lỡ lời, đành phải nói dối: “sáng sớm cha đã nói cho con rồi, con quên không nói cho mẹ biết.”
“Cha con có nói cho con biết ông ta ở nơi nào ăn cơm tối không? Ông ta đang cùng ai ăn cơm tối không?”
Mạnh Tiểu Kiều lắc lắc đầu.
Ánh mắt của mẹ Mạnh Tiểu Kiều mờ tối đi, trong chớp mắt giống như đã già đi rất nhiều.
Mạnh Tiểu Kiều lúc này rất đau lòng thay cho mẹ, nhưng cô ấy lại nghĩ không ra lời nào cụ thể để an ủi mẹ, hiện tại điều cô ấy sợ nhất là không cẩn thận nó ra lời nói sai trái, bán đi người cha hoặc phải tội với mẹ.
Sau khi ăn xong cơm tối, Mạnh Tiểu Kiều trở về phòng mình, Mi E cũng cùng đi vào.
“Mạnh Tiểu Kiều, xãy ra chuyện gì vậy?”
Mạnh Tiểu Kiều biết không giấu được Mi E, liền kéo lấy Mi E, nước mắt đã kìm nén cả buổi tối cuối cùng cũng đã ào ào tuôn ra.
“Mi E, giúp em với!”

3.
Đêm đến, Mạnh Tiểu Kiều nằm ở trên giường nhớ về chuyện của cha và mẹ, lúc đang mơ mơ màng màng sắp ngủ, cha về đến nhà. Mạnh Tiểu Kiều tỉnh ngủ hẳn, dựng đứng lỗ tai nghe động tĩnh ở bên ngoài.
Cha mẹ quả nhiên đang cãi nhau, tiếng cãi nhau từ nhỏ đến lớn, cho dù cha muốn ra sức hạ thấp giọng, tiếng nói của mẹ lại càng lúc càng cao, đã đè lên tiếng nói của cha, sau cùng nghe đến cha bước ra khỏi phòng thét lên một tiếng: “bà thật là để cho người ta chịu không nỗi!”
Tiếp đến, lại nghe một tiếng “ầm”, đó là tiếng dập cửa, lòng bàn tay và lòng bàn chân của Mạnh Tiểu Kiều đều toát đầy mồ hôi, cô ấy lo cha sẽ rời khỏi nhà đi ra ngoài.
Điều Mạnh Tiểu Kiều lo lắng quả nhiên đã xãy ra, cha đề ra muốn cùng mẹ sống riêng.
“Sống riêng thường thường là khúc dạo đầu của ly hôn.” Phó Lâm Lâm nói với Mạnh Tiểu Kiều làm như có chuyện ấy thật.
“Ý bạn nói là cha tôi và mẹ tôi sẽ ly hôn?” Mạnh Tiểu Kiều luôn luôn cho rằng con trẻ của cha mẹ ly hôn là rất tội nghiệp, cô ấy không muốn làm đứa trẻ đáng thương.
Phó Lâm Lâm cũng không muốn phải nhìn thấy Mạnh Tiểu Kiều trở thành đứa trẻ đáng thương, cho nên cô ấy không trả lời thẳng vào câu hỏi của Mạnh Tiểu Kiều, mà là phẩn nộ trách móc tất cả việc này đều là do Tần Khả Tâm gây ra.
“Ai là Tần Khả Tâm?”
Chính là người con gái mà chúng ta ở trong ‘Kentucky’ nhìn thấy ngồi cùng cha bạn đấy.” Phó Lâm Lâm nói, “có muốn tôi nói cùng ba tôi một tiếng, khai trừ Tần Khả Tâm đi không?”
“Đừng, đừng!” Mạnh Tiểu Kiều biết Phó Lâm Lâm thật không có nói khoác, ba Phó Lâm Lâm là Phó Tổng giám đốc chủ quản nhân sự, muốn khai trừ một công nhân, chỉ cần một câu nói. Nhưng Mạnh Tiểu Kiều không muốn làm như thế, cô ấy muốn trước tiên đi gặp cha của cô ấy đã.
Buổi chiều tan học, cô ta đi thẳng đến văn phòng làm việc của cha.
“Kiều kiều….”
Biểu thị trên mặt cha rất phức tạp, rất kinh ngạc, bức rức, kiệt sức, đau khổ, vẫn là không biết làm sao? Mà ông ta còn kêu cô bé là Kiều Kiều, ông ta bình thường vẫn là kêu cô bé là Mạnh Tiểu Kiều.
“Cha, chúng ta về nhà đi!”
Người cha thở dài một hơi, rồi đi đến kéo lấy tay của Mạnh Tiểu Kiều ngồi lên trên ghế sa lông.
“Kiều Kiều, con đừng trách cha, là mẹ con quả thực đã làm cho cha chịu không nỗi, cha chịu không nỗi cái miệng lải nhãi, âm thanh the thé của bà ấy. Mẹ con lúc trước không như thế!”
“Cha và mẹ sẽ ly hôn phải không?”
“Cha vẫn chưa nghĩ đến.” Người cha vuốt lên mái tóc mềm của Mạnh Tiểu Kiều, “Kiều Kiều, con phải nhớ cho dù cha và mẹ con có như thế nào, cha vẫn sẽ mãi mãi yêu thương con.”
Mạnh Tiểu Kiều cô độc một mình trở về nhà, chỉ có Mi E ngồi ở bên bàn ăn chờ đợi cô ta về ăn cơm tối.
“Mi E, mẹ em đâu?”
Mi E chỉ Mạnh Tiểu Kiều nhìn về phía phòng ngủ của mẹ, nói: “ngày hôm nay không đi làm, cơm sáng cơm trưa đều không ăn.”
Mạnh Tiểu Kiều nhẹ nhàng đẩy cửa phòng, mẹ đang tựa mình vào đầu giường lau nước mắt, trên giường rãi đầy những tấm ảnh đen trắng đã cũ, rất nhiều ảnh đều là ảnh chụp chung của cha mẹ, từ những tấm ảnh này có thể thấy họ đã có những ngày sống chung hạnh phúc bên nhau.
“Mẹ mẹ, đi ăn cơm đi!”
Mẹ cuối cùng đã tìm được một đối tượng có thể thổ lộ tâm tình rồi, mẹ nước mắt lưng tròng lặp đi lặp lại một câu nói thế này: “sao lại có ngày hôm nay thế này, sao lại có ngày hôm nay thế này, sao lại có ngày hôm nay thế này?”
Mạnh Tiểu Kiều không biết làm sao để an ủi mẹ, chỉ đành đi ra một cách ủ rũ.
“Mạnh Tiểu Kiều,” Mi E vừa gấp thức ăn cho Mạnh Tiểu Kiều, vừa nói, “em đừng có lo, cha mẹ em sẽ không ly hôn đâu.”
Mạnh Tiểu Kiều bổng nhiên đã nhìn thấy một tia hy vọng: “chị có cách gì để cho cha mẹ chị không ly hôn sao?”
“Không phải chị có cách,” Mi E nói một cách chậm rãi, “ngày hôm nay mẹ em đã kể cho chị nghe rất nhiều chuyện của họ thời gian trước, chị cũng đã nhìn thấy những tấm ảnh của họ trước đây, hôn nhân của họ là rất có nền tảng, em yên tâm đi.”
“Nhưng cha em ở lại trong phòng làm việc, cha không muốn về nhà.”
Mi E đi vào phòng của cô ấy, mở ra một chiếc hộp màu đỏ thần bí, hai tay quơ đi quơ lại trong chiếc hộp trống không, tìm đi tìm lại, tìm ra một cái lọ nhỏ và một cái ống nhỏ đưa cho Mạnh Tiểu Kiều: “ngày mai đến phòng làm việc cha em thổi bong bóng.”
“Cái này….” Mạnh Tiểu Kiều muốn nói cô ấy không có dự định thổi bong bóng, cha cô ấy cũng không có lòng nhìn xem cô ấy thổi bong bóng.
Mi E hướng về Mạnh Tiểu Kiều chớp chớp mắt: “chị đồng ý sẽ giúp em mà.”
Mạnh Tiểu Kiều không nói gì nữa. Cô ấy đón lấy cái lọ nhỏ và cái ống nhỏ đó, tin rằng Mi E là không việc gì mà không có thể.

4.
Mạnh Tiểu Kiều mong đợi kỳ tích xuất hiện, quả thực là đợi không được đến ngày mai rồi. Nhìn thấy vẫn còn chưa đến 8 giờ tối, cô ấy lập tức muốn đi đến phòng làm việc của cha.
Cả tầng lầu làm việc chỉ có văn phòng của cha Mạnh Tiểu Kiều là vẫn còn đang sáng đèn.
Phòng làm việc ở tầng thứ 11, thang máy đang lúc tan ca nên cửa luôn luôn đóng, Mạnh Tiểu Kiều đành phải lội bộ lên lầu.
Lúc cô bé leo lên đến tầng 11, đã mệt đến đứt hơi rồi. Cô bé đứng ở trước cửa phòng làm việc của cha, không ngừng thở dốc, bấy giờ cô bé nghe có tiếng nói chuyện ở bên trong, một nam một nữ, tiếng nói của người nam là cha của cô bé, tiếng nói của người nữ nhu mì, rất dễ nghe.
Mạnh Tiểu Kiều đi đến bên cửa sổ, cửa sổ đang mở, nhưng đang bị tấm màn cửa sổ dày dày che lại. Mạnh Tiểu Kiều nhẹ nhàng kéo tấm màn cửa ra một chút, nhìn thấy người có giọng nói nhu mì, dễ nghe đó chính là tiểu thư Tần Khả Tâm, cô ấy gần như cùng trò chuyện cùng cha Mạnh Tiểu Kiều rất lâu rồi, vì họ đã uống rất nhiều cafe, trên bàn đang để mấy gói cafe hoà tan Tổ Chim 3 trong 1. Nhưng mà, hiện tại nét mặt của hai người lại không vui vẻ như ngày hôm qua mà Mạnh Tiểu Kiều nhìn thấy trong “Kentucky”, hai người đều đang rất nghiêm túc, nhất định là đang nói về một vấn đề rất quan trọng, mà còn nói đến rất mệt.
Mạnh Tiểu Kiều xua tan đi ý nghĩ trong đầu.
Cô bé mở cái lọ của Mi E cho, bên trong là chất dịch có màu sắc giống rượu bồ đào, vừa ngữi, có một mùi cồn lâu năm. Mạnh Tiểu Kiều cũng không nghĩ nó rốt cuộc là vật gì, liền đem cái ống nhỏ cắm vào trong lọ, nhúng vào một chút, sau đó vén lên một góc màn cửa sổ, chĩa vào bên trong thổi.
Một chuỗi bong bóng từ trong ống nhỏ xíu bay ra, bay múa chầm chậm ở trong phòng.
Cha Mạnh Tiểu Kiều và tiểu thư Tần Khả Tâm đang nói chuyện rất nhập tâm, cho nên họ không chú ý đến mấy cái bong bóng này.
Mạnh Tiểu Kiều lúc nhỏ thường thổi bong bóng, cô ấy biết, cho dù bong bóng có đẹp đến thế nào, đều sẽ tan biến trong nháy mắt. nhưng mấy cái bong bóng cô bé thổi ra đã trãi qua rất lâu rồi, vẫn không có tan biến đi, vẫn còn đang bay chầm chậm ở trong phòng. Có điều căn phòng này quá rộng, mấy cái bong bóng này tỏ ra quá nhỏ bé không đủ.

Mạnh Tiểu Kiều thổi, thổi không ngừng, thổi ra rất nhiều bong bóng. Những cái bong bóng nhỏ có, lớn có, xinh đẹp dưới ánh đèn lấp lánh đủ màu đủ sắc, đang xoay quanh cha Mạnh Tiểu Kiều và tiểu thư Tần Khả Tâm vờn bay theo gió một cách nhẹ nhàng.
“Bong bóng!” Cha Mạnh Tiểu Kiều và tiểu thư Tần Khả Tâm kêu lên một cách kinh ngạc, “bong bóng ở đâu ra vậy?”
Toàn bộ những chiếc bong bóng không tan đó đều đang tụ hợp lại ở trước mắt của cha Mạnh Tiểu Kiều và tiểu thư Tần Khả Tâm.
“Giám đốc Mạnh!” Tiểu thư Tần Khả Tâm nói, “bên trong bong bóng đều là anh, còn có.....”
“Tôi và vợ tôi.”
Cha Mạnh Tiểu Kiều giống như là đang nói với tiểu thư Tần Khả Tâm, lại giống như là đang tự nói với chính mình, là vì họ đã hoàn toàn chìm ngập trong đám bong bóng tràn khắp căn phòng.
Những chiếc bong bóng xinh đẹp, không tan này, trong mỗi một cái bong bóng đều có một đoạn sự việc đã qua của cha và mẹ Mạnh Tiểu Kiều, giống như đang chiếu phim, chiếu lại một cách chân thực những năm tháng ngọt bùi cay đắng họ đã trãi qua.
Cha Mạnh Tiểu Kiều nhìn thấy lúc đang sống trong đội công tác tại nông thôn, cơm không đủ ăn, một người nữ thanh niên trí thức, chính là mẹ Mạnh Tiểu Kiều sau này, vẫn thường đem cơm trong chén của mình xớt ra phân nữa vào trong chén của ông ta.
Tiểu thư Tần nhìn thấy ở trong một đêm tối gió và tuyết đan xen nhau, một người thanh niên trí thức mắc trọng bệnh đang nằm trên một chiếc xe ván đẩy, một người nữ thanh niên trí thức gầy yếu ăn mặc rất phong phanh đang kéo xe, đi một cách khó khăn ở đường núi gồ ghề, trên mình của người thanh niên trí thức còn đang phủ chiếc áo bông của người nữ.
Cha Mạnh Tiểu Kiều nhìn thấy rõ bên con sông nhỏ, mẹ Mạnh Tiểu Kiều đang ca hát, ông ta đang kéo đàn hồ nhị đệm nhạc cho cô ấy, lúc đó giọng ca của mẹ Mạnh Tiểu Kiều không rít ra rít rít giống như cái đĩa hát già cõi thế này, tiếng hát của bà ấy so với Tiểu Hà Thuỷ còn trong trẻo hơn, ngay cả chim bay trên trời còn phải bay trở lại, đậu ở trên cây, lắng nghe tiếng hát của cô ấy.
Tiểu thư Tần Khả Tâm nhìn thấy đến một người cha trẻ đang ôm chặt lấy vợ của ông ta và đứa con gái sơ sinh, trên mặt dào dạt niềm vui của người mới làm cha.
..............

Bong bóng ký ức đang xoay quanh cha Mạnh Tiểu Kiều và tiểu thư Tần Khả Tâm, cha Mạnh Tiểu Kiều từ rất sớm nước mắt đã tuôn đầy mặt, tiểu thư Tần Khả Tâm cũng đã quá cảm động.
“Giám đốc Mạnh, hay là anh về nhà đi!” Tiểu thư Tần Khả Tâm đứng dậy nói, “tình cảm của hai người tràn trề quá, tôi thật là rất cảm động.”
Tiểu thư Tần Khả Tâm đã thật động tình, đôi mắt xinh đẹp của cô ấy đang lấp lánh giọt nước mắt trong suốt.
Cha Mạnh Tiểu Kiều thở ra một hơi dài, cũng đứng dậy. Ông ta đưa bàn tay ra, tiểu thư Tần Khả Tâm cũng đưa bàn tay ra, đây là cái bắt tay từ biệt sau cùng.
Mạnh Tiểu Kiều biết rằng cha sắp trở về nhà, vội vàng chạy như một làn khói chạy xuống lầu. cô bé muốn chạy về đến nhà trước khi cha về đến, mà còn phải làm như việc gì cũng đều không biết.
anh sex
truyen dam
phim sex hay
truyen sex hay
truyen lau xanh
truyen loan luan
truyen nguoi lon
truyen sex hoc sinh

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét