Thứ Sáu, 25 tháng 5, 2012

Tình Hé Môi Sầu 31 - Hết 7

Trang 7 trong tổng số 9


Chương 51

Suốt một đêm lo âu chạy đôn đáo, tôi mệt mỏi tựa như một người say.
Về đến vườn Hồng Mai, cô Vân reo lên:
- Trời ơi, ông đã trở về, tôi tưởng ông cũng mất tích luôn rồi chứ! Ông đã gặp ông Triết rồi à?
anh sex
truyen dam
phim sex hay
truyen sex hay
truyen lau xanh
truyen loan luan
truyen nguoi lon
truyen sex hoc sinh

- Vâng! Không có việc gì cả, hai hôm nữa anh ta sẽ trở về đây! – Tôi chẳng còn tâm trí để nói với cô ta về việc Triết tự tử.
- Sáng nay có cô họ Dư và cô họ Ngô gọi điện thoại đến hỏi thăm tin tức của ông Triết!
- Cảm ơn cô, tôi sẽ điện thoại trả lời họ.
- Có anh họ Lâm dến tìm ông nữa, anh ta bảo rằng chú của anh ta mới đến đây.
Chắc là Lâm Phúc Huê từ Nam Dương mới về chớ không ai khác, tôi nói:
- Anh ta có nhắn gì không?
- Anh ta có để lại mấy chữ trên bàn viết!


Việt Sanh cho tôi biết số phòng khách sạn và giờ hẹn, chủ yếu là vấn đề của hắn, hắn mong tôi không nên nói với chú hắn về Bạch Lộ, nhất là việc hắn vào phòng trà. Hắn định nhờ khi chú hắn rời Hương Cảng, hắn sẽ hỏi ý kiến của tôi sau.
Tôi không còn tâm trí để nghĩ đến tâm sự của hắn. Tôi dặn cô Vân là tôi cần ngủ, bất cứ có ai đến tìm cũng bảo rằng tôi chưa về, ít nhất là đến sáu giờ mới được gọi tôi dậy.
Trong cơn mơ, tôi như trở lại thuở ấu thơ, cùng bạn bè cưỡi ngựa rong chơi trên đỉnh núi. Mọi người sắp hàng ngay ngắn, ưỡn ngực, oai dũng, tự cho mình là tương lai của đất nước, phần tử trung kiên của xã hội mới, người thừa kế của lịch sử văn minh, lòng tràn ngập sung sướng, hạnh phúc và kiêu hãnh.
Trong khi đang đi, bỗng tôi thấy cả Lưu Triết, Trương Đức Sanh, Cao Mục Địch, Thôi Vạn Thạch, Bạch Lộ, cô Phụng và Lâm Việt Sanh, cũng đang lẫn vào hàng ngũ của tôi.
- Họ làm thế nào mà đến quê tôi được nhỉ? – Tôi hoài nghi hỏi họ, nhưng họ chỉ cười mà không đáp. Bạch Lộ chỉ bóng sau lưng của mấy người già cả đang đứng trước mặt, nhoẻn miệng cười.
- Họ đưa chúng tôi đến đây!


Những ông già bà lão này là ai vậy kìa? À giáo sư Trung, Chu Ký Trần, Lâm Phúc Huê, và bà Hoa, mẹ của Bạch Lộ.
Tôi lên tiếng gọi họ, nhưng họ vẫn tiến bước, Bạch Lộ quay sang Lưu Triết nói:
- Chúng ta đuổi theo họ nhanh lên.
Mọi người đều tăng tốc độ, ngựa của Triết và Bạch Lộ dẫn đầu. Ngang qua một đỉnh núi, tôi nhớ rõ phía trước là đường cùng, bên dưới là một hố sâu không thấy đáy. Tôi lớn tiếng gọi:
- Bạch Lộ! Đường cùng đấy! Ngừng lại ngay!
Nhưng Bạch Lộ vẫn tiến thẳng về phía trước… Tôi giật mình mở mắt ra, thì ra là cô Vân đang đứng ở cạnh giường. Cô ta bụm miệng cười:
- Chao ơi! Ông mơ gì mà la lối om xòm.
Tôi đưa tay lau mồ hôi trán:
Cô vào đây tự bao giờ thế?
- Cơm tối đã dọn rồi!
Đã đến giờ hẹn với Lâm Phúc Huê, tôi đành phải ăn qua loa một ít, rồi vội đến khách sạn. Phúc Huê đang sắp xếp hành lý. Hắn kinh ngạc và mừng rỡ bắt tay tôi:
- À, anh đã đến! Tôi tưởng không gặp được anh chứ!
Xa nhau đã mấy năm, mái tóc của Phúc Huê đã hoa râm, thân hình người mập phị, sắc mặt rất tiều tuỵ. Phúc Huê nói tiếp:
- Tôi đang định tối nay đến thăm anh đây! Sáng mai tàu khởi hành sớm quá. Đáng lẽ tôi nên ở trên tàu, rất may là hành lý của tôi cũng chẳng có bao nhiêu.
- Sao đi vội vậy? Anh cũng chẳng báo trước khi đến đây?
- Tôi không muốn làm phiền lòng bạn bè! Hơn nữa tôi cũng chẳng có quà cáp gì cho các anh, vừa rồi tôi có gọi điện thoại cho Đức Sanh, công ty chẳng biết anh ta đi đâu, nghe nói mấy hôm nay anh ta đang bận một công tác quan trọng lắm.
- Hành động của anh ta bao giờ cũng bí mật như vậy, chính tôi cũng khó gặp anh ta, nhưng khi anh ta muốn thì anh ta tìm thấy tôi rất dễ dàng.
Phúc Huê buồn bã nói:
- Tôi định nhờ anh ta chút việc, đời sống của anh ta vẫn khá chứ?
- Vẫn thường thôi! Anh nán lại một hôm nhất định sẽ gặp anh ta.
- Tôi gửi thư cho anh ta sau, tôi đã đến đây hết hai hôm rồi. – Phúc Huê cười chua xót - Thế giới to lớn như vậy, thế mà hầu như không có chỗ đứng cho chúng ta.
- Sao anh quyết định sang Nam Mỹ?


Phúc Huê thở dài:
- Chuyện này dài dòng lắm! Thôi chúng ta hãy xuống dưới lầu vừa dùng bữa và chuyện trò, thì giờ của tôi rất ít, đến chín giờ tôi còn có một cái hẹn nữa. Tôi đói đến đỗi tưởng có thể nuốt cả một con bò cũng chưa thấy sao!
Xuống đến dưới lầu, tôi định mời Phúc Huê dùng một bữa thật thịnh soạn, nhưng hắn đã nói:
- Anh hãy chọn thức ăn đi! Món bò ở đây rất tuyệt, tôi chỉ cần hai miếng và một bát canh là đủ.
- Anh còn giữ tính cần kiệm như vậy à! Bây giờ mình không còn là dân tị nạn đâu nhé!
- Sao lại không, hiện giờ tôi vẫn là thân phận dân tị nạn chính hiệu. Chờ đợi cả mấy năm trời, mới nhận được thư thông tri cứu trợ của hiệp hội của những phần tử trí thức.
Tôi không muốn bàn đến vấn đề này, e sẽ khơi động vết thương lòng của một phần tử lưu vong. Tôi nói:
- Nếu anh không thích dùng cơm Tây, tôi xin mời anh đến nơi khác để thử xem
- Đừng khách sáo! Thật đấy, ăn cơm cung xphải nói đến số mạng. Hiện giờ tôi đang bị bệnh đái đường, đau tim, lại phải nhịn cho bớt mập. Do đó cái gì cũng phải kiêng khem hết. Tôi như một con heo, một con heo bệnh.
- Có lẽ những thức ăn ở Nam Dương làm anh mập ra đấy! – Tôi gọi một tách cà phê rồi quay sang nói với Huê – Tình hình bên Nam Dương thế nào?
- Cuộc sống yên tĩnh, sản vật phong phú, dân tình thật thà tuy chính trị hơi có chút xáo trộn, nhưng cũng là quốc gia tân lập, xã hội cũng chìm trong một không khí mới mẻ. Anh cũng nên đi du lịch một chuyến xem, cây dừa, vườn cao su, đồng cỏ xanh um không thể tìm thấy ở đây đâu.
- Bạn bè ở Nam Dương cũng nói như anh vậy! – Tôi lơ đãng gật đầu - Tại sao anh lại bỏ nó để đến một nơi hoang dã không người thân thuộc?
- Tôi không thể nằm lì một chỗ. Thật sự vẫn sống dưới mái hiên của người ta cơ mà! – Phúc Huê uống một hơi cạn bát canh, đưa khăn lên lau miệng – Làm sao tôi có thể ở mãi bên ấy, tôi đành phải đi khai hoang ở Ba Tây. Cũng may là tôi có bạn bè lập nông trại bên ấy, đang cần tôi sang giúp đỡ.
- Anh có thể sang Hoa Kỳ dạy học cơ mà! Với kinh nghiệm của anh, anh đủ tư cách để giảng dạy nghệ thuật Ý Đại Lợi và sự phục hưng văn nghệ Âu Châu mà. Hoặc là nói về văn hoá của mình, nhiều người đã chọn di sản văn học của nước ta để lòe người Tây phương cơ mà!
- Tôi đã quyết chí lái máy cày, nó sẽ làm tôi bớt mập phì và tôi muốn ngắm sông lớn nhất thế giới để hít một ít không khí trong lành.


Cái tính ngông của Phúc Huê đến tuổi này vẫn còn; tôi sực nhớ đến Việt Sanh:
- Việt Sanh đâu nhỉ?
- Tôi đã bảo nó đi mời một người đến đây, sẵn dịp lấy một ít đồ lặt vặt.
- Anh để Việt Sanh ở lại Hương Cảng à?
- Đợi tôi sang bên ấy tìm được một nơi yên thân rồi nó sẽ qua sau! – Phúc Huê thở dài - Cuộc đời của chúng ta đến đây kể như đã chấm dứt, bọn trẻ dù sao cũng phải có một chốn yên thân để lập nghiệp chứ!
- Như vậy cũng được! Ở một nơi xa xôi mà có một người thân bên cạnh càng tốt hơn.
- Mục đích của tôi dẫn nó theo cũng chính là để gửi nắm xương tàn của tôi về quê nhà.
- Anh đừng bi quan chứ, tôi tin chắc chúng ta còn có thể trở về quê hương. Anh cũng chưa già, sao không lập gia đình?
- Không nói giấu gì anh, tôi còn muốn tìm một người đàn bà đi cùng, có lẽ anh chưa biết, tôi có vợ đã ly dị hiện ở tại đây.
- Khi anh còn ở Hương Cảng, anh đâu có nói đến việc này!
- Tôi có cho Đức Sanh biết một ít, anh ta khuyên tôi cố quên đi những việc đó. Đúng, tôi và nàng không gặp nhau đã lâu lắm rồi. – Huê đưa tay sờ mái tóc bạc – Khi già mới biết rằng tình cảm là đáng quý, lần này tôi đến đây cốt là để hỏi ý kiến của nàng, mong rằng nàng có thể chung bước với tôi trong nửa quãng đời còn lại.
- Trong cái xã hội loạn ly này, gương vỡ lại lành có thể coi là một giaithoại.
- Tôi không thể mang nàng đi theo được, nàng hiện nay truỵ lạc đến mức độ không thể nào cứu vãn. Một người đã nghiện thuốc phiện, thì coi như đời đã tàn.
- Tại sao nàng bị nghiện?
- Tôi không thể trách nàng được! – Phúc Huê thở dài lắc đầu – Y chí của con người thật ra là có mức độ nào đó thôi. Thoạt đầu nàng uống thuốc ngủ, về sau nàng dùng đến một loại ma tuý, rồi thì đến thuốc phiện có xa xôi gì.
- Nàng có nỗi khổ tâm gì?
- Việc đã qua tôi không muốn nhắc đến nữa! Tôi yêu nàng, nhưng tôi phải ly dị nàng, anh có thể tưởng tượng được nỗi khổ tâm của chúng tôi như thế nào.
- Việc cai thuốc đâu có khó gì, sao anh không giúp nàng?
- Có thể cai được, nhưng sau khi cai có lẽ nàng càng đau khổ hơn, thậm chí không thể sống được dù chỉ một ngày. Chúng ta đừng nên nhắc đến việc này nữa, tôi mong ra đi trong một tâm trạng khoan khoái.
- Tôi không ghét những người hút, nhưng tôi thù hận kẻ buôn thuốc. Tôi nhớ đến Vạn Ứng Đơn mà Robert Lý đã biếu cho tôi hôm nọ - Mới đây tôi suýt bị lừa, và cũng hại luôn kẻ khác. Có một người bạn biếu cho tôi mấy gói thuốc, khi uống vào tinh thần rất khoẻ khoán, về sau mới biết nó có chứa ma tuý.
- Anh nên đề phòng cẩn thận! Trên thế gian có hai thứ rất dễ làm mê muội con ngưòi là chất độc, và đàn bà, nếu đem so sánh thì hạng đàn bà trắc nết càng đáng sợ hơn!
- Tôi đồng ý nhận xét của anh! – Tôi nhớ đến Lưu Triết – Hôm qua tôi có một người bạn đã tự tử, rất có thể chính là sự rắc rối với đàn bà.
- Chính vì việc này tôi cần phải gặp anh, anh có biết Việt Sanh cũng đang yêu không?
- Biết, tôi có quen với cô bạn gái của nó, anh yên tâm, cô ta không phải là một người xấu đâu.


Phúc Huê cười híp cả mắt:
- Thế thì tốt lắm. Nó chỉ ỡm ờ cho tôi biết một ít thôi! Rất tiếc không còn thì giờ để gặp cô bé đó. Tôi thiết nghĩ nếu anh thấy được thì tôi yên tâm rồi. Mà có thật anh có thấy cô ấy được không?
Tôi biết mối tình giữa Bạch Lộ và Việt Sanh rất rắc rối, nhưng Việt Sanh đã bảo tôi đừng nên nói gì với Phúc Huê, tôi làm sao nói được, đành phải nói cho qua:
- Tôi không biết tình cảm giữa Việt Sanh và cô gái kia đã đến đâu rồi, nhưng cô gái đó xem ra lanh lợi hơn Việt Sanh nhiều.
- Vậy là tốt lắm! Nay đâu còn thời đại tam tòng tứ đức! Tôi thấy nếu đàn bà con gái thay chúng ta để quản trị cái thế giới này, có lẽ sẽ tốt đẹp hơn chút. Chỉ với việc đất nước phải dự tính bỏ một số tiền để tạo các thứ trang điểm của mấy bà ấy, thì còn tiền đâu để tạo bom nguyên tử.
Tôi bật cười hỏi dò:
- Trông cô gái ấy có lẽ lớn hơn Việt Sanh đến hai tuổi.
- Điều đó có gì đáng kế! Những cặp vợ chồng ở nhà quê đó, đàn bà lớn hơn đàn ông rất nhiều miễn là đừng đến đỗi “Cô dâu mười tám rể được ba” là được rồi! Điểm này tôi rất đồng ý, Việt Sanh là một đứa trẻ cô độc, nó cần có một người vợ đảm đang như một bà mẹ để săn sóc cho nó.
- Nhưng cô gái kia dường như thiếu sự dịu dàng của người mẹ.
- Anh chẳng hiểu tí gì về đàn bà cả! Mỗi người con gái đều có mẫu tính, nó chưa có dịp phát lộ ra đấy thôi!
Coi bộ Phúc Huê rất muốn có cháu bồng, vài khuyết điểm của Bạch Lộ mà tôi vờ nói hớ ra đều bị hắn bào chữa hết. Để cho Phúc Huê được sung sướng hơn, tôi nói:
- Việc hôn nhân đại sự còn phải căn cứ vào duyên phận, để xem tương lai họ sẽ phát triển đến đâu!
- Việt Sanh và cô gái kia quen biết nhau được bao lâu rồi hả anh, chúng là đồng nghiệp hay là bạn?
- Nghe đâu chúng quen nhau từ nhỏ.
- Đã quen với nhau từ nhỏ cơ à? Như vậy thì tôi phải biết chứ! – Phúc Huê kinh ngạc trố mắt nhìn tôi.
- Căn bản tình cảm của họ rất vững chắc. Anh cứ yên tâm, cho dù cô ta không bằng lòng thành hôn với Việt Sanh, thì cũng không đến đỗi làm tổn hại đến Việt Sanh đâu.
Phúc Huê ngạc nhiên:
- Cô gái đó có tên họ là gì vậy?
- Bạch Lộ!
- Có phải họ Bạch không?
- Không! Đó là tên họ mà cô sử dụng với người ngoài; theo tôi biết thì mẹ của cô ta họ Hoa, còn tên của cô ta là Edlies.
- Nàng ư? – Đôi mắt của Phúc Huê càng trợn to hơn, sắc mặt đột nhiên biến đổi dữ dội, đôi môi anh ta run lập cập không nói được lời nào nữa.
- Có gì vậy anh? – Tôi cũng đâm hoảng – Anh cũng có quen biết với bà ta?
Phúc Huê buông tiếng ho, muốn nói xong lại thôi. Một lúc sau, Phúc Huê mới run giọng nói:
- Không xong rồi, không xong rồi, tôi phải đưa Việt Sanh rời khỏi đây lập tức!
- Lý do gì?
- Không nên vạch áo cho người xem lưng anh ạ! Thôi đừng nhắc đến câu chuyện này nữa, tôi mong anh hãy nói lại với cô gái kia là xin cô ta đừng dan díu với Việt Sanh nữa, nhưng cũng xin anh đừng nên nói là có quen biết với tôi.
Tôi ngớ ngẩn nhìn anh ta không hiểu nhưng vì muốn giúp Việt Sanh, tôi nói:
- Theo tôi biết Việt Sanh đang si mê cô ta, xin anh đừng để cho nó phải đau lòng.
- Tôi không trách mắng nó đâu. – Phúc Huê ngẫm nghĩ một hồi rồi gật đầu nói – Anh yên tâm, tôi chỉ có một người cháu, tôi tin nó sẽ nghe lời khuyên của tôi. À! Việt Sanh sắp trở về rồi, tôi phải nói chuyện với nó mới được.


Tôi không muốn xen vào việc riêng của hai chú cháu Phúc Huê nên đứng dậy cáo từ:
- Tôi phải về. Ngày mai mình còn có thể gặp nhau thêm một lần nữa ở bến tàu.
- Trời chưa sáng thì tôi đã phải lên tàu rồi. Anh đừng bận tâm đến việc tiễn đưa.
- Nhất định là tôi phải đến tiễn anh chứ. Vả lại tôi phải mua ít quà để biếu anh, anh thích giữ kỷ niệm nào?
- Không, không! Ngay cả Việt Sanh tôi cũng không cho nó đưa tiễn lôi thôi! Tôi xin thẳng thắn cho anh biết, tôi phải gặp bà vợ đã ly dị của tôi tại bến tàu, tôi có một ít việc riêng cần nói với nàng.
- Thế thì tôi sẽ không đến quấy rầy anh.
- Khi đến Ba Tây tôi sẽ viết thư cho anh. – Phúc Huê chẳng chút quyến luyến và cũng không có vẻ muốn bắt tay từ biệt tôi. Hẳn chỉ ngơ ngẩn nhìn tôi, bỗng nhiên, hắn cầm lấy gói thuốc lá và hộp quẹt ở trước mặt tôi.
- Tôi tưởng anh đã bỏ thuốc rồi mà!
- Đêm nay, tôi muốn hút đến sáng! – Phúc Huê phả ra một luồng khói dày đặc, tôi thấy ánh mắt hắn lóng lánh, nhưng hắn đã quay đi…

Chương 52

Ngô Phụng và Dư Uyển Thu đều gọi điện thoại đến hỏi thăm tình trạng của Triết, tôi đành phải tường thuật tỉ mỉ đầu đuôi sự việc Triết tự tử cho họ biết, nhưng tôi không đồng ý cho họ đến bệnh viện thăm Triết, vì tinh thần và sức khoẻ của Triết chưa hoàn toàn hồi phục.
Cơm trưa xong, tôi mua một ít trái cây và hoa vội vã đến bệnh viện. Bác sĩ Vi đi vắng. Cô y tá cho tôi biết sức khoẻ của Triết đã được khôi phục dần, và anh ta đọc sách trên sân thượng. Lên đến sân thượng, trông thấy Triết trong bộ đồ ngủ bằng lụa sồ trắng, ngả người trên chiếc ghế mây màu làm, bên cạnh có đặt một chiếc kỷ trà nhỏ và thấp, có đủ bình và tách. Một quyển Thánh Kinh và vài quyển sách Trang Tử, Nam hoa kinh nằm ngổn ngang trong phát khiếp. Tôi nhẹ bước đến và khẽ lên tiếng gọi hắn. Chỉ mấy hôm mà mặt Triết gầy ốm xanh xao tiều tuỵ. Trên đôi mắt sâu thẳm của hắn, vĩnh viễn không còn trông thấy ánh sáng cuồng ngạo như ngày xưa.
Triết thấp giọng nói:
- Bác sĩ Vi bảo đêm đó anh và Đức Sanh hết sức lo lắng cho tôi, nhất là Đức Sanh, thật làm phiền anh ta quá!
- Có gì đáng kể, mọi người chỉ mong cho cậu sớm bình phục là tốt rồi.
- Sự biến hoá và tạo ngộ của con người thật khó thể tưởng tượng được. Mấy hôm nay tôi muốn quên tôi, quên cả thế giới này và cả những người yêu tôi, hận tôi và lo lắng cho tôi.


Thấy vẻ bi quan của Triết, tôi vờ tỉnh như không, tôi đưa tay chỉ chiếc kỷ trà:
- Cậu tịnh dưỡng và đọc sách như thế này là tốt lắm.
- Bác sĩ Vi bảo nó rất hữu ích cho tinh thần của tôi. - Triết cười héo hắt – Tôi đã nhận thức nhiều vấn đề mới lạ trong những quyển sách này, và tư tưởng tôi càng nảy ra nhiều mâu thuẫn.


Tôi cố hết sức tránh không bàn đến xu hướng nhân sinh với hắn, chỉ nghĩ cách để cho hắn nói ra nguyên nhân chán đời của hắn. Hai chúng tôi đều im lặng. Tôi thấy hắn nâng niu một chiếc chìa khoá vàng, chiếc chìa khoá này khiến tôi nhớ lại tiếng ca vui tươi của hắn vào sáng hôm nọ. Tôi liền giả vờ làm ra vẻ kinh ngạc nói:
- Đây không phải là chiếc chìa khoá của cuốn nhật ký của cậu sao?
- Quyển nhật ký tôi đã đốt đi rồi, nhưng chìa khoá tôi vẫn giữ.
- Cậu có thể cho tôi biết chút ít điều cậu ghi trong nhật ký không?
- Anh muốn tôi phải nhớ lại những kỷ niệm đau buồn sao?
- Không, tôi muốn chia bớt tâm sự hay có thể giúp ích cho cậu không hết chứ làm gì mà lại để cậu buồn lòng.
- Hãy để cái bí mật này chôn kín trong đau khổ đi thôi! - Triết nhìn chiếc chìa khoá mấy lượt, rồi thở dài thườn thượt – Bao nhiêu đoá hoa trong những ngàn năm trước đã bị chôn vùi cả trong lòng đất rồi cậu không thấy sao?
Tôi chợt động lòng:
- Sao lại so sanh gì kỳ vậy, chẳng hạn chiếc chìa khoá vàng này, nó cũng được tạo từ trong lòng đất lên, qua sự rèn luyện, bây giờ hãy còn lấp lánh ánh vàng.
- Nhưng nó có nhớ được tiền thân của nó không? Cũng như trăm ngàn năm về sau, có ai nhớ đến nỗi vui buồn của chúng ta hiện tại.
- Nếu có máu, có thịt, có linh hồn, thì vàng cũng than thở cho loài người ngu muội.
- Tại sao cậu nguyền rủa cái vật vô tri này chứ!
Triết nhìn chiếc chìa khoá với ánh mắt đỏ gay - Nếu nó biết rằng nó chỉ là vật trang sức cho tình yêu giả dối của nhân loại, nó sẽ đau khổ biết bao cho sự biến hoá của nó, và nó càng căm hận những người đã đào bới ra nó. - Mấy hôm nay tôi đã thông suốt được rất nhiều vấn đề đạo lý trên những cái món cổ lỗ khó nuốt trôi này. Trước đây học hành chỉ mong cho xong cái mảnh bằng, kết quả là chẳng biết gì cả. Anh hiểu tôi mà tôi chẳng hiểu tí gì về anh, tôi thật ngu xuẩn mới đi giận anh, tôi ân hận lắm! Nghĩ lại thật đáng nực cười.
- Đến bây giờ tôi vẫn chưa hiểu tại sao cậu dọn nhà đi mà chẳng nói với tôi một lời nào.
- Tôi biết thế nào anh cũng hỏi tôi câu này! - Triết lặng thinh một hồi mới chậm rãi hỏi – Anh có quen với một cô gái tên là Edlies phải không?
- Edlies à! Cậu còn nhớ đêm hôm cậu rủ tôi đi xem cảnh núi Kim Cương không? Tôi chỉ biết nàng tên là Bạch Lộ…
Triết cướp lời:
- Bây giờ tôi đã hiểu hết mọi chuyện rồi. Trước đây không lâu nàng cũng có cho tôi biết, nhưng tôi không tin.
- Có liên quan gì với cô ta vậy?
- Nếu tôi chịu hiểu sớm tí nữa thì tốt biết mấy! - Triết ngập ngừng nói – Anh còn nhớ có một lần anh và Bạch Lộ ở trên núi Thái Bình…
- Đúng rồi! Nàng nhờ tôi đưa nàng đến đó để gặp bạn nàng.
- Người đó là tôi! Lúc đó tôi không nghĩ rằng anh có cảm tình với nàng, mãi sau nây…
- Sau này cậu đã thấy gì?
- Có một lần anh đi xem phim với nàng rồi ra đi bằng xe của nàng!
- Đúng, nàng bắt tôi đưa nàng ra bãi biển.
- Anh có nhận thiệp mời của nàng, tôi đã thấy trong hộp thư, nhưng tôi vẫn bảo cô Vân trao lại cho anh.
- Tôi đi gặp nàng chỉ vì hiếu kỳ mà thôi.
- Trước khi anh đến, mẹ nàng chỉ ghét tôi thôi. Về sau, bà ta còn cấm không cho con gái của bà ta tới lui với tôi nữa, mà bảo thẳng vào mặt tôi rằng anh là người yêu của nàng.
Tôi nhớ đến vẻ giận dữ của bà Hoa khi nhắc đến người thanh niên bạn của Bạch Lộ, nhưng không hiểu sao bà lại có thành kiến với Triết như vậy.
- Sao cậu tin lời một bà già lẩm cẩm như bà Hoa?
- Thế nên tôi dã hẹn anh ở quán cà phê Thanh Đào để nói chuyện, nhưng tôi không nói thẳng ra được.
- Cậu ngại gì? Sao không chịu nói thẳng thắn hỏi tôi?
- Tôi phải đích thân tìm hiểu tôi mới tin. Lần cuối cùng anh với nàng ra ngoại ô mãi đến tối mới về phải không?
- Hôm đó đi tiễn Cao Mục Địch, tôi gặp nàng tại phi trường, nàng buồn gì đó và nhờ tôi lái xe ra ngoại ô cho thoáng rồi nàng ngã bệnh, phải nằm nghỉ.
- Với những chi tiết đó tôi có thể chứng minh được rằng nàng đã yêu anh. Tôi quyết định dọn đi nơi khác, hơn nữa, chính nàng cũng đã bỏ rơi tôi.
- Cho dù như vậy, cậu cũng không nên tự tử.
- Từ tử là một sự kiện khác. Đó không phải là vì anh, hơn nữa, tôi nhận thấy là mình không nên yêu hàng người như vậy!
- Sao?
- Tôi không thể cho anh biết được! - Triết thở dài – Tôi không muốn tự làm nhục mình và người mà tôi thương yêu hết lòng.
- Có lẽ cậu lại hiểu lầm thêm một lần nữa.
- Lần này thì chẳng sai vào đâu được! Chính lão Trần cho tôi biết nhiều điều. Lời nói của lão… - Triết đột nhiên khóc oà lên.
- Lão Trần nói với cậu những gì?
- Tôi không thể cho anh biết, xin anh cũng đừng hỏi lão làm gì?
- Cậu không thể tin lời ông ta.
- Tôi đã chứng thực được lời của lão.
Tôi nghĩ, có lẽ Triết có điều khó nói nên tôi không nên dò hỏi tiếp, sau đó, tôi nói:
- Chẳng lẽ vì lời nói đó mà cậu phải tự tử sao?
- Không! Tôi có tự tử đâu! - Triết ngần ngừ một chút rồi nói – Tôi uống nhiều rượu quá.
- Thôi, những gì qua hãy để nó qua luôn!
- Không thể được! Gần đây anh có gặp nàng?
- Không.
- Anh phải đến thăm nàng mới được! - Triết hơi hốt hoảng - Nếu nàng biết được việc này, có lẽ nàng còn đau khổ hơn tôi nữa. Nhưng tôi biết nàng sẽ không tự tử đâu.
- Được rồi! Tôi sẽ thăm nàng ngay, cậu còn muồn gặp lại nàng không?
- Không! - Triết cương quyết lắc đầu - Nếu nàng có nhắc đến việc này, anh cứ bảo rằng tôi đã chết, xương cốt đã hoá thành tro rồi, như vậy nàng sẽ yên tâm hơn.


Tôi kinh ngạc:
- Sao thế?
- Anh là người bạn duy nhất của tôi, nhưng tôi không thể nói thêm gì nữa cả. - Triết run rẩy đứng lên – Xin anh đỡ tôi vào phòng, đã đến giờ uống thuốc rồi.

Chương 53

Khi tôi đến khu nhà gỗ trên triền núi thì mệt lả người, nhưng cảnh tượng trước mắt khiến tôi kinh hãi.
Chỉ có mấy ngày mà ngôi nhà đá bé nhỏ kia đã được phá tan ra để xây cất lại. Tôi hỏi thăm những người thợ về bà Hoa, nhưng không ai biết gì cả. Họ cho tôi biết, họ là nhân viên của công ty kiến trúc, tới đây để xây cất một giáo đường.
Bà Hoa đã dọn đi đâu? Sao lại phải dọn đi nơi khác? Sao Bạch Lộ không cho tôi biết chuyện này? Những thắc mắc này tưởng chừng như một cuộn tơ rồi nhét cứng trong khối óc ngu muội của tôi. Tôi không muốn về, cứ lầm lũi bước xuống đồi, thuận theo một con đường vắng. Không biết là mình đã đi qua bao nhiêu con đường, và cũng không hiểu là mình đã đến đâu, chỉ cảm thấy xung quanh rất bẩn thỉu và ồn ào tưởng chừng như một chiếc thùng rác khổng lồ. Tiếng rao của người bán hàng, tiếng reo trong sòng bạc, chẳng khác như đám ruồi nhao nhao trong thùng rác vậy. Vạn vật dần bị bóng tối bao trùm.
Tôi rẽ qua một ngõ khác yên tĩnh hơn. Nhìn vào khung cửa sổ tôi rất lấy làm lạ, hầu như mọi người đều gầy đói, dưới ánh đèn mờ, họ như loài ma trơi, kẻ nằm trên ván gỗ, người ngồi trên góc tường hút thuốc, người rên rỉ khe khẽ. Cảnh tượng này làm tôi liên tưởng đến những tử tội trong lao tù. Tôi vội vàng quay trở lui, tìm đến một con đường đông đúc hơn. Nhiều người ném những tia nhìn dọ hỏi về phía tôi. Tôi không hiểu tại sao họ lại nhìn tôi như vậy. Để tránh sự dòm ngó của họ tôi cố gắng làm ra vẻ thật tự nhiên, nhưng tôi phát giác có vài người theo dõi tôi, tôi muốn bỏ rơi họ nên liền đi nhanh hơn. Bọn họ càng lúc càng đông, tưởng chừng như họ từ bốn phương tám hướng bao vây lấy tôi. Những tiếng nói yếu ớt bên cạnh tôi lớn dần:
- Thưa ông, ông cần gái? Ông…


Tôi không thể giả vờ nữa. Bên cạnh tôi toàn là những người bẩn thỉu, tiều tuỵ và xảo quyệt. Có lẽ tôi đã vào khu Cửu Long, một vùng nổi tiếng của Hương Cảng.
Những âm thanh li ti tựa như một đám muỗi vo ve đầy tai tôi. Tôi khoát tay bảo họ tránh ra, nhưng họ vẫn tiếp tục lẽo đẽo nhằn nhèo… Vài cô còn trơ trẽn nhíu mày nheo mắt chận đường tôi đi. Một mụ già bước đến nắm cánh tay áo của tôi.
- Ông ơi, tôi giới thiệu cho ông một cô nhé?
Tôi vội lắc đầu, nghiêm chỉnh nói:
- Không! Cảm ơn!
- Ông cần thứ này không? – Có một gã con trai dáng vẻ như lũ du đãng ăn mày, nhăn hàm răng vàng, nhìn tôi cười bí ẩn, hắn đấu ngón tay cái và tay út lại, và đưa lên môi khẽ hôn một cái. À, nó hỏi tôi có cần thuốc phiện! Trời ơi!
Giữa lúc tôi đang lúng túng thì có một người y phục hào nhoáng mang kính đen, chững chạc bước tới, vỗ mạnh vào bả vai của tôi:
- Ủa anh, sao anh lại đến nơi này?
Tôi gặp được cứu tinh, mừng quá reo lên:
- Bác sỹ Robert, tôi đi lầm đường, xin anh đưa tôi ra khỏi nơi này!
Hắn cười hóm hỉnh:
- Tôi không tin! Muốn làm một cặp hả?
- Đừng đùa!
- Thế thì anh đến đây để làm gì vậy?
- Tôi đi lầm đường!


Hắn quay sang những người bu quanh huýt sáo một tiếng, rồi móc túi lấy một nắm bạc cắc, ném ra sau lưng. Những người vây quanh tôi túa ra tranh lấy. Hắn ngang nhiên cặp tay tôi đi ra khỏi con hẻm tối om đó. Chỉ qua vài khúc quanh là đến một con lộ sạch sẽ.
Đến bên một chiếc xe hơi kiểu mới, Robert Lý mở cửa xe, bảo tôi ngồi.
- Tôi vẫn chưa tin là anh đi lầm đường. Anh đi tìm Bạch Lộ, vì nhà của nàng ở phía sau ngọn núi này đây!
Tôi biết Robert Lý nghi ngờ tôi rồi, hơn nữa tôi cũng đã ưng thuận với hắn không tới lui với Bạch Lộ nữa. Do đó, tôi lắc đầu, cương quyết chối:
- Khuya như vậy, tôi tìm nàng để làm gì chứ!
- Anh không tìm gặp được nàng đâu, nàng đã dọn nhà rồi.
- Anh có gặp nàng không?
- Tôi mới từ nhà nàng đến đây đấy! Anh khỏi phải tìm nàng nữa, nếu anh có việc cần, tôi sẽ báo cho nàng biết đến tìm anh.
Tôi biết rằng dù hắn có bằng lòng đưa tôi đến gặp Bạch Lộ thì có hắn kè kè một bên tôi cũng chẳng nói năng được gì. Chắc hẳn Hà Phi biết địa chỉ mới của nàng, ngày mai gặp nàng cũng không muộn. Tôi nói bịa:
- Thú thật với anh, tôi cốt ý muốn thấy tận mắt bộ mặt thật của nơi này.
- Tôi hiểu rồi! – Robert Lý gật gù, nhún vai – Anh bị báo chí lừa rồi, trò chơi đó đã dẹp từ lâu, họ đã di chuyển đi nơi khác rồi.
- Thôi bỏ chuyện này đi! Tôi cười ngượng – Không ngờ họ xem tôi như một con quái vật!
- Bọn chúng thấy anh thì biết ngay anh là một con nai tơ. Thật ra, loại thoát y vũ ở đây cũng chẳng có gì đáng xem. Nếu anh thích, tôi sẽ giới thiệu một nơi sang trọng cho anh. Anh có đến câu lạc bộ Hồng Mai Quế chưa? Đúng rồi, tôi phải mời anh một lần cho thật đáng.
Tôi lắc đầu, nhưng bảng hiệu của câu lạc bộ này có chút sức thu hút tôi, vì nó gần giống với cái tên của ngôi biệt thự tôi đang cư trú, vườn Hồng Mai.
- Trời ơi, ở đây mà không biết Hồng Mai Quế như đi Huê Kỳ mà không chịu đi xem những ngôi nhà chọc trời vậy!
- Quan trọng thế cơ à?
- Anh có thể thấy những gì mà ngày thường anh không thể thấy được. Bao nhiêu du khách đến đây chính là để xem cái này đó.
- Có gì lạ?
- Tôi dám cam đoan nó sẽ gieo cho anh sự mới lạ bất ngờ.
- Anh thử nói ra xem, tôi không tin tôi quê mùa đến đỗi thế.
- Nó phối hợp cả vũ điệu của Đông và Tây, cũng như thể hiện hết cả vẻ đẹp của Đông và Tây phương. Nói tóm tắt, bảo đảm anh sẽ hài lòng, một người viết văn cần phải dấn thân vào cuộc đời. Lý không đợi tôi đồng ý đã rồ máy chạy.
- Bây giờ hãy còn sớm! – Robert Lý nhìn đồng hồ - Một giờ nữa mới là buổi trình diễn chính, bây giờ chúng ta dạo vài vòng vậy.
- Đừng đưa tôi đến “Dạ Du Nhân” nữa nhé!
- Dĩ nhiên, có gì hấp dẫn đâu! Có khác gì khu chợ gà rừng mà anh đã đi qua lúc nãy! – Robert Lý lái xe thật chậm – Anh làm tôi nhớ tới cuộc nói chuyện giữa chúng ta hôm trước, người bạn làm trinh thám của anh đã trở về chưa nhỉ?
- Mới về! Anh ta đang dự định bỏ nghề theo lời khuyên của anh đó.
- Vậy là anh ta thông minh! Rồi anh ta sẽ nhận được một số tiền kếch sù đền bù. Thú thật với anh là lão già giàu có kia chính là người cùng xứ với tôi.
- Đức Sanh đâu phải là người mang tiền ra là mua chuộc được đâu, mà nguyên do chỉ vì anh ta đã mòn mỏi với công việc rình mò này đấy thôi.
- Phải công nhận là anh ta có thực tài. Anh ta thông minh, thành thật và khéo xoay sở. Sau này nếu có dịp anh giới thiệu cho chúng tôi biết nhau nhé?
- Đồng ý! Hôm nào tôi sẽ hẹn với anh ta.
- Dạo này anh bận gì thế? Chưa hoàn tất cuốn tiểu thuyết mới à?
- Có bao giờ hoàn tất được đâu, chưa hết chuyện này đã lo chuyện tới rồi. Nhưng vừa có một người bạn tự tử, nên cuộc sống của tôi có xáo trộn đôi chút.
- Ngốc! Thời đại này những ai tự tử đều là đồ ngốc cả. Đã có can đảm tự tử, sao không can đảm làm cho được việc đi.
- Anh ta là người bạn bị mất tích mà hôm trước tôi nói tới đó.
- À, anh ta đã trốn đi tự tử! Hừ! Thảo nào tôi nhờ nhiều người hỏi thăm đều không có kết quả! Thế nên tôi ngại cũng không đi tìm anh, tôi sợ anh sẽ mắng tôi là “lèo”.
- Nhưng tôi vẫn phải cảm ơn anh như thường.
Robert Lý chớp chớp đôi mắt:
- Lý do sao mà anh ta làm vậy?
- Có lẽ là vì ái tình lẩm cẩm đó mà.
- Vâng! Dây dưa vào ba cái vụ này nhức đầu lắm. Anh phải chú ý đấy nhé, một người tự tử không thành, dám làm nhiều chuyện bất ngờ lắm đấy, kinh nghiệm bản thân đó. – Robert Lý dừng xe tại một ngõ vắng, lấy thuốc ra hút, đưa tôi một điếu, rồi húng hắng ho mấy tiếng mới bình tĩnh nói – Vì đàn bà mà tôi đã từng có ý nghĩ tự tử. Dĩ nhiên tôi chưa hành động. Bằng không, có lẽ tôi còn hư đốn hơn hiện nay, mà cũng có thể tốt hơn hiện nay. À! Tôi chưa kể cuộc đời ái tình của tôi cho anh nghe chứ hả?


Tôi lắc đầu:
- Chưa!
- Hiện giờ tôi không còn đau lòng bao nhiêu nữa. – Robert Lý chau mày thở dài - Việc này Mục Địch biết rõ. Mười mấy năm trước, tôi học ở Hoa Kỳ, tuy có sống lãng mạn, nhưng chưa truỵ lạc như hiện nay. Lúc đó, tôi yêu một vũ nữ người Mễ Tây Cơ mà đồng thời lại thích một cô gái Hương Cảng. Nàng là con của một ông bạn của cha tôi. Lúc bấy giờ nàng hãy còn học Trung học.
Đối diện với dáng dấp thiểu não của Robert Lý tôi muốn bật cười. Nhân lúc hắn ngưng để hít thuốc, tôi thừa cơ hội mạt sát hắn:
- Anh cưới cô vũ nữ người Mễ đó chứ?
- Dĩ nhiên là không, bằng không, không bao giờ tôi đến Hương Cảng này. Cha tôi hay được việc này, làm sao ông có thể chấp nhận một vũ nữ làm dâu, hơn nữa lại là người ngoại quốc nữa. Ông canh giữ tôi cho đến khi tôi tốt nghiệp đại học như cai ngục vậy. Thật ra, ông đã quyết định buộc tôi phải cưới đứa con gái của bạn của ông rồi.
- Nhưng anh cũng thích cô ta mà.
- Tình yêu khó phân tích lắm, tôi không thể nói lý do tôi không yêu cô ta, vì nhân phẩm, học thức và tính tình của cô ta đều hơn hẳn mọi người. Nói đúng hơn là tôi không xứng đáng với cô ta, nhưng tôi không làm sao quên được cô gái Mễ nọ.
- Anh có thể trình bày thẳng cho nàng hiểu.
- Dĩ nhiên là có rồi. – Robert Lý nhếch môi, mở rộng hai tay – Tôi tưởng nói vậy là xong, không ngờ ba tháng sau, co ta đã làm quen với cô gái Mễ nọ và họ trở thành bạn với nhau, và hơn nữa, cô vũ nữ kia chẳng thèm gặp mặt tôi nữa. Trong lúc chán nản tôi đã ngoan ngoãn thành hôn với cô gái mà ba tôi đã chọn.
- Đúng! Tình yêu của gái nhảy không bền vững đâu.
- Lý do chính là ở vợ tôi! – Robert Lý châm thêm một điếu thuốc khác. - Một năm sau tôi mới hay tin cô gái Mễ Tây Cơ kia đã có chồng. Đố anh biết chồng cô ta là ai nào?
Tôi lắc đầu:
- Ông già vợ tôi chứ còn ai. Lão già này vì đưa con gái của lão, đã không ngại ngùng gì dùng đến cái thủ đoạn đê hèn này. Khi gặp lại nàng tôi mới hay cha tôi cũng đồng loã trong vụ này. Họ đã dùng tiền, thế lực và những thủ đoạn như mang những bức ảnh loã thể của nàng khi làm người mẫu, và những bức ảnh chụp lúc nàng hành nghề gái nhảy đưa cho cảnh sát để rốt cuộc nàng chỉ còn cách duy nhất là về làm vợ bé của ông già bố vợ tôi để được yên thân. Không bao lâu thì nàng chết trong bệnh viện vì bị ngược đãi. – Robert Lý lấy khăn tay ra, lau qua trán, nhưng dường như hắn đã khóc thật - Lẽ cố nhiên là ông già vợ tôi đâu có yêu thương gì nàng. Chỉ vì muốn giữ hạnh phúc của con gái mình mà đã giết chết một cô gái vô tội.
- Anh đã cúi đầu trước định mệnh à?
- Làm sao tôi chịu để yên! – Robert Lý căm hận – Khi tôi biết tôi bị lừa tôi có ý định tự tử, nhưng tôi không thực hành mà tôi nghĩ tới việc báo thù. Tôi phải báo thù. Tôi đưa vợ tôi vào một trường đại học nghiêm khắc nhất để tiếp tục việc học. Còn tôi bỏ đi sống cuộc đời lang bạt không bỏ sót tội lỗi nào cả. Vợ tôi yêu cầu ly dị, nhưng tôi không bằng lòng. Vợ tôi không sao tìm được chứng cớ để ly dị. Tôi đã nói với nàng rằng, nếu như cha nàng còn sống ngày nào thì tôi tuyệt đối không làm thủ tục ly dị. Tôi muốn cho nàng phải ở goá khi chồng nàng vẫn còn sống, và để cho cha nàng cũng phải nếm mùi vị đó.
- Hành động của anh không được sáng suốt. Anh hại người khác và cũng làm hỏng luôn đời mình.
- Thật ra tôi cũng yêu vợ tôi lắm! – Robert Lý lại châm điếu thuốc thứ ba – Nàng là một người con gái rất tốt, nhưng không hiểu sao tôi lại hành động thế. Thấy nàng khổ tôi mới sung sướng.
- Tôi không tán thành hành động của anh, anh đưa người ta vào đường cùng rồi.
- Nàng không tự tử đâu! Nàng sẽ không tự tử vì hạng người như tôi đâu. Nàng đang tìm hết cách để lấy được bằng chứng để xin ly dị.
- Cô ấy hiện giờ ở đâu?
- Ở tại đây chứ đâu, gia đình nàng chính tại Hương Cảng này. Sau này có dịp tôi sẽ giới thiệu nàng với anh. Nhất định nàng và anh rất hợp nhau, học thức của nàng cũng khá lắm.
- Anh không nên làm những việc hại người mà cũng không lợi gì cho mình như vậy, cô ấy căm hận anh suốt đời.
- Có một việc nàng phải cảm tạ tôi! – Robert Lý cười tự kiêu – Giá như tôi là một người chồng gương mẫu thì nàng đâu được như vậy.
- Sao anh cứ nhớ mãi cô vũ nữ truỵ lạc kia mà không chịu yêu quý một cô gái xứng đáng?
- Vì sao à? – Robert Lý bật cười quái dị - Sao là truỵ lạc, sao là xứng đáng. Được rồi, để tôi đưa anh đi xem bộ mặt thật của đàn bà vậy!


anh sex
truyen dam
phim sex hay
truyen sex hay
truyen lau xanh
truyen loan luan
truyen nguoi lon
truyen sex hoc sinh

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét