Thứ Sáu, 25 tháng 5, 2012

Tình Hé Môi Sầu 31 - Hết 9

Trang 9 trong tổng số 9

Chương 58

Hai chiếc xe hàng của công ty vận tải đậu trước cửa vườn Hồng Mai. Tôi không ngờ lão Trần bán ngôi biệt thự này một cách nhanh chóng như vậy. Trước đây một tháng, lão còn bảo với tôi rằng ngôi nhà này là một phần mạng sống của lão. Mấy hôm trước lão có lộ ra chút ý định bán đi, nhưng tôi cứ nghĩ là lão chỉ nói rồi thôi, ngờ đâu bây giờ đã trở thành sự thật.
Tôi đi tìm cô Vân, cô ta cho tôi biết lão Trần vừa mới đi và có để giấy lại cho tôi. Lão ta bảo phải đi xa, nên đã bán ngôi nhà này. Lão cho tôi biết là còn cả tháng để lo tìm nhà và tôi sẽ được một số tiền bồi thường về việc này. Cuối cùng, lão mong rằng sẽ tìm một dịp để nói chuyện với tôi trước khi lão rời khỏi Hương Cảng.
anh sex
truyen dam
phim sex hay
truyen sex hay
truyen lau xanh
truyen loan luan
truyen nguoi lon
truyen sex hoc sinh

Tôi ngạc nhiên hỏi cô Vân:
- Trong thư ông ấy bảo là sẽ bỏ Hương Cảng! Cô có biết ông ấy đã định đi đâu không?
- Tôi không biết! – Vân ngây thơ nói – Tôi nghe nói ông ấy sắp cưới vợ.
- Cưới vợ ư? Đây thật là một tin bất ngờ.
- Ông ấy không nói với ông sao! – Vân bụm miệng nói – Không ai ngờ ông già đã sáu mươi mà hãy còn ham muốn cưới vợ!
Tôi hối hả hỏi tiếp:
- Ông ấy cưới ai vậy?
- Nghe đâu là một người bạn già của ông ấy!
- Tôi không tin!
- Thật đấy! Chính ông ấy nói với tôi đấy! – Vân lấy ra một bao giấy màu đỏ có in một chữ “hỉ” – Ông xem, ông ấy cho tôi ba tháng lương, với một trăm đồng “lì xì” nữa này.
- Ông ấy có cho cô biết hiện giờ ông ấy ở đâu không?
- Có lẽ ở nông trại! Nghe nói nông trại cũng bị bán luôn. – Cô Vân lơ đãng nói - Mấy hôm nay ông ấy rất muốn gặp ông, theo tôi, tốt nhất là ông nên đến nông trại gặp ông ấy.

Tôi không thấy lưu luyến ngôi biệt thự này, nhưng rất muốn hiểu tâm trạng của lão Trần. Ông ta sắp cưới vợ nhưng sao lại phải rời Hương Cảng? Đồng thời tôi còn muốn hỏi cho rõ cái vụ Triết nữa. Tuy ông ta luôn luôn nói muốn gặp tôi, nhưng thật ra ông ta đã cố tình lẩn tránh tôi. Tôi nhất quyết đến nông trại.
Nông trại cũng thật ồn ào, công nhân đang bận lên hàng, gà và vịt được nhét vào trong những chiếc lồng nhỏ hẹp kêu oang oác. Dê và bò sữa trong xe hàng cũng không ngớt kêu than. Lão Trần có thể nhẫn tâm nhìn cái cảnh bi thảm thế này sao? Động lực nào đã buộc lão p hải bỏ cái nông trại mà lão đã tốn biết bao mồ hôi nước mắt mới tạo dựng nên? Con người đột nhiên thay đổi hẳn nếp sống… Vừa đi vừa ngẫm nghĩ, khi tôi bước đến trước cửa ngôi nhà gạch thì chạm mặt với Đức Sanh.
- Cậu đến đây làm gì vậy? – Tôi kinh ngạc - Chẳng lẽ cậu là tên chủ nhân của nông trại này sao?
- Tôi đến đây để tìm ông Trần! - Hắn hơi hối hả trả lời tôi - Cậu có gặp ông ta không?
- Tôi cũng đến đây để tìm ông ta đấy!
- Hỏng bét! - Đức Sanh nhún vai - Thật khó tìm ông ta quá, tôi nghe người quản sự ở đây bảo ông ta ký giấy bán nhà xong, nhần tiền liền và chẳng trở về đây một lần nào nữa cả.
Tôi thò đầu vào nhà, giường phản vẫn còn nguyên, bộ đồ làm việc thường khi của ông vẫn treo trên vách đầu giường. Đức Sanh nhìn đồng hồ thất vọng:
- Hôm nay ông ta không trở về nữa đâu.
- Cậu tìm ông ta có việc gì vậy?
Tôi biết hai người không hề quen biết nhau, có lẽ khi Đức Sanh đến vườn Hồng Mai có gặp lão được một hai lần. Đức Sanh ngập ngừng nói:
- Một vụ án có liên quan đến ông ta. Chúng ta hãy ngồi xuống đây nói chuyện! - Đức Sanh móc thuốc lá ra, đưa cho tôi một điếu – Tôi cũng vừa định cho cậu biết một việc cũng có chút liên quan đến cậu.
- Có liên hệ đến tôi?
- Cậu còn nhớ việc người đó đã mạo tên cậu biếu tiền cho giáo sư Trung không?
- Cậu đã điều tra được người đó rồi hả?
- Phải! - Đức Sanh gật đầu – Vì tình trạng giáo sư Trung, bác sỹ Vi bảo tôi phải tìm người chủ xe đã đụng phải giáo sư Trung, mà người đưa tiền là manh mối.
- Cậu nghĩ số tiền đó là của lão Trần à? Tôi biết hai người không thân nhau như vậy đâu.
- Người đưa tiền chính là mẹ của Bạch Lộ.
- Bà Hoa à! Chẳng lẽ giáo sư Trung là bạn của bà ấy sao?
- Cố nhiên, bằng không thì tại sao bà ấy lại phải đưa tiền cho ông ta?
- Nói thế là bà Hoa và lão Trần cũng là bạn với nhau à?
- Có lẽ còn mật thiết hơn nữa.
- Thế thì tại sao bà ta lại phải mượn danh nghĩa của tôi chứ?
- Vì Bạch Lộ biết được mối liên hệ giữa cậu và giáo sư Trung.
- Cậu đoán không lầm chứ?
Đức Sanh hít mạnh một hơi thuốc lá, chậm rãi nói:
- Chính bà Hoa đã nói với tôi là vì bà không muốn để lộ hình tích, nên Bạch Lộ đã mạo danh cậu.
- Sao cậu biết được mối liên hệ giữa bà Hoa và lão Trần?
- Chẳng có việc gì hoàn toàn bí mật cả! - Đức Sanh mỉm cười nói – Có lần tôi thấy tận mắt bà Hoa và lão Trần đi tản bộ với nhau.
- Đi bộ? Bà Hoa mắc chứng phong thấp trầm trọng lắm mà.
- Đó chỉ là để giấu Bạch Lộ, cả cậu cũng bị lừa luôn! - Đức Sanh trầm ngâm giây lát - Cậu còn nhớ cậu đã nhờ tôi đặt kiệu cho lão Trần không?
- Nhớ chứ!
- Chiếc kiệu đó dùng để đón bà Hoa xuống núi đây.
- Bà Hoa có thể đứng được thì cần chi phải làm cái việc ấy!
- Dĩ nhiên bà không muốn Bạch Lộ nghi ngờ.
Tôi bị Đức Sanh làm cho điên đầu mất.
- Vì bà cần tiền thuốc men dài hạn do Bạch Lộ cung cấp! - Đức Sanh buông tiếng thở dài – Không hiểu sao bà lại không chịu nhận sự giúp đỡ của lão Trần.
- Vì cuộc sống của bà Hoa rất bình dị.
- Cậu đã tiếp xúc với bà ta khá nhiều lần, chẳng lẽ cả đến việc bà ta hút thuốc phiện cậu cũng không biết sao?
- Hút thuốc phiện ư?
- Cậu phải biết chứ! - Đức Sanh gật đầu nói - Vả lại cậu đã từng cung cấp độc dược cho bà ta cơ mà!
Tôi nhớ đến lọ Vạn Ứng Đơn, bất giác rùng mình:
- Bác sĩ Vi chứng thực rồi sao?
- Bác sĩ Vi còn biết được mặt trong của viên bào chế kia nữa, Tiền Bán Tử có phần hùn trong đó. Hiện nay, hắn cũng bị chính quyền bắt giam rồi.
- Sao trước kia cậu không cho tôi biết?
- Tôi không thể nói vì nếu như cho cậu biết nhất định cậu sẽ chất vấn họ. Họ hay tin trốn mất, chúng tôi làm sao tìm cho ra.
Tôi thoáng lạnh mình:
- Bây giờ cậu hiểu rồi chứ! Nhà của Bạch Lộ sao lại ở khu đó? Đó là vì để dễ mua thuốc phiện.
- Vì điều tra vụ án kia cậu mới tìm ra bà Hoa à?
- Không, vì việc của Phúc Huê, anh ta bảo tôi đến thăm người vợ trước của anh ta, ngờ đâu ba ấy chính là mẹ của Bạch Lộ.
Tôi nhớ đến tình cảnh của Việt Sanh.
- Bà ấy cho cậu biết à?
- Không! Chính bác sĩ Vi muốn nghiên cứu căn bệnh tâm lý của giáo sư Trung, nên tôi đã phải theo dõi lão Trần rất lâu.
- Cậu cho rằng người đụng giáo sư Trung bị thương là lão Trần à?
- Phải! Tôi dùng chứng nghiệm của bà Hoa để ép bà nói sự thật. Lúc bấy giờ bà ta mới nhìn nhận đúng là lão Trần. Chính chiếc xe cậu đã đi hôm nọ cậu còn nhớ không?
- Phải! Hãng xe của Hà Phi còn sửa chữa bánh xe cho tôi nữa.
- Khi tôi đến hãng của Hà Phi điều tra, thì người thợ thay bánh xe đã khám phá trên đó có vết máu.
- Tại sao họ lại cho cậu biết việc đó!
- Đi điều tra người gây tai nạn thì không gì bằng đến các hãng sửa chữa để hỏi thăm. Về sau cảnh sát còn nhặt được một chiếc nắp trục bánh xe đã vỡ, do đó tôi đã tình nghi lão Trần.
- Cũng có thể lão Trần cán chết gà vịt gì chứ! – Tôi vẫn hoài nghi – Lũ gà vịt chẳng có mang kính cận mà.
- Nhưng loại máu của gà và của người khác nhau chứ.
- Cậu đã biết những gì?
- Theo lời bà Hoa thì đó là giáo sư Trung bị tai nạn vì say rượu, vì lúc đó ông ta cũng ngồi trong xe nhưng không hiểu sao ông ta lại phóng xuống.
- Cậu tin lời bà Hoa à?
- Tin chứ! Vì người gọi điện thoại cho cảnh sát là lão Trần.
- Sao lão Trần lại không dám ra mặt?
- Vì giữa hai người có nhiều rắc rối vì chuyện tình cảm.
- Chẳng lẽ giáo sư Trung cũng yêu bà Hoa à?
Đức Sanh trầm ngâm một hồi, xong quả quyết nói:
- Tôi chắc chắn bà Hoa chính là Độc Mai Quế trong dĩ vãng của giáo sư Trung.
- Bà ta có lẽ cũng là Annie của lão Trần chăng? Tôi linh cảm đến câu chuyện mà lão Trần đã kể với tôi.
- Annie ư?


Tôi sơ lược thuật lại câu chuyện của lão Trần cho hắn biết.
- Chúng ta không thể hiểu được mối liên hệ của họ! - Đức Sanh ngẫm nghĩ rồi bỗng nhảy dựng lên nói – Bây giờ tôi đã hiểu được nguyên nhân Triết tự tử rồi!
- Sao?
- Câu chuyện họ kể tuy không thật mấy nhưng chứng thực được một sự kiện. Triết và Bạch Lộ là hai anh em cùng cha khác mẹ. Cậu còn nhớ anh hai trong câu chuyện của giáo sư Trung không?
Tôi ngơ ngẩn một hồi, lan man nhớ đến người họ Lưu trong câu chuyện của lão Trần, rồi lại nhớ kỹ đến giọng điệu của bà Hoa. Càng lúc tôi càng thấy sự suy đoán của Đức Sanh là đúng. Lưu Triết vì lẽ đó mà tự tử? Và bí mật này nhất định là lão Trần đã kể cho Triết biết. Tôi thở dài:
- Có nằm mộng cũng không tưởng tượng được câu chuyện éo le này.
- Còn có nhiều việc cậu không ngờ nữa. Cậu có biết tên buôn lậu họ Nguyễn là ai không? Chính tên Robert Lý mà cậu vẫn thường nói với tôi đó.
Tôi gật đầu:
- Còn nữa, cậu biết vợ của Robert Lý là ai không? Dư Uyển Thu mà có một hồi Triết theo đuổi đấy.
- Cậu biết chuyện này lâu lắm rồi à?
- Tôi chỉ cung cấp cho cậu một ít chi tiết để cậu hiểu được câu chuyện mà khuyên giải Triết thôi.
- Cần nhất là phải hiểu rõ nguồn gốc của tấn bi kịch này. À, lão Trần đã sắp cưới vợ và đi hưởng tuần trăng mật đó.
- Người đàn bà đó nhất định là bà Hoa! - Đức Sanh mừng rỡ đứng dậy - Thế thì tôi có thể đến nha hộ tịch để tìm địa chỉ của họ, và đến các hãng du lịch là biết ngày đi của họ, mà còn cả số ngoại kiều cũng có thể cho mình biết về họ nữa.
- Bây giờ tôi đã nghĩ ra tên Chu Ký Trần có thể là giả, bởi vì người họ Trần mà lão nói có lẽ mới là tên thật của lão.
Đức Sanh ghi vào trong quyển sổ tay, nhìn đồng hồ:
- Trễ rồi, tôi phải đi lo cho xong những việc này.

Tôi ngồi trên yên sau xe gắn máy của Đức Sanh và hắn phóng trên con đường dọc theo bờ biển nhanh như gió.
Sương đêm thật nồng, gió biển thật to, từng cuộn sóng bạc đầu đua theo lồng lộn trên mặt biển xanh thẫm.

Chương 59

Vì phải chờ đợi điện thoại của lão Trần, tôi đành phải ở miết trong nhà. Thật sự tôi cũng không muốn rời khỏi nhà, vì cái tin sắp có bão.
Bão tố là một kỳ nghỉ vô hình mà Thượng đế đã dành cho người dân Hương Cảng. Những năm gần đây, cứ mỗi lần có bão là tôi luôn luôn đóng chặt cửa ngõ, nằm yên trong phòng đọc sách, nghe nhạc hay viết thư cho bạn bè, hưởng thụ một cuộc sống yên tĩnh hiếm có. Nhưng hôm nay trí óc của tôi chẳng nghỉ ngơi giây phút nào cả.


Chu Ký Trần , Ngô Doãn Trung, Lâm Phúc Huê và cha của Lưu Triết chắc chắn đều có cảm tình với bà Hoa, còn thực hư ra sao thì óc tôi nó tối mò. Tuy tôi đã nắm được nhiều chi tiết then chốt, nhưng cũng không ích gì. Chu Ký Trần, Ngô Doãn Trung và cả bà Hoa đều kể cho tôi nghe ít nhiều dĩ vãng của họ, nhưng khó biết lời nói của ai mới là thật. Nhưng có một sự thật còn tồn tại đó là Bạch Lộ.

Tôi nhớ đến quyển “Mùa Thu trong vườn Mai Quế”, quyển sách đó có lẽ của Ngô Doãn Trung. Bạch Lộ có hỏi thăm tôi về nhà văn Viên Đinh, tiếc thay tôi không được trông thấy tác phẩm của nhà văn đó.
Từ quyển “Mùa Thu trong vườn Mai Quế” tôi nhớ đến quyển tiểu thuyết do Tiền Bán Tử trao cho tôi sửa chữa. Bây giờ nghĩ lại, rất có thể đó là đời sống thực của Bạch Lộ, nhưng nàng không viết rõ người đã bức bách nàng. Chu Ký Trần, Ngô Doãn Trung và Lâm Phúc Huê là những hung thủ đã dày xéo lên tâm linh của nàng qua hình ảnh của mẹ nàng.
Bởi thế Bạch Lộ đã hận thù xã hội khe khắt, hận thù đàn ông, nên cả Thôi Vạn Thạch, Lâm Việt Sanh, Cao Mục Địch, Robert Lý và tên thủy thủ Hoa Kỳ đều suýt chết trong ngọn lửa báo thù của nàng.
Bạch Lộ đã sử dụng thủ đoạn báo thù như mèo vờn chuột, nàng đã gom góp những chiếc răng của những nạn nhân của nàng xâu vào dây chuyền, coi đó như là những chiến lợi phẩm oanh liệt nhất.

Mãi đến khi gặp Lưu Triết, Triết như làn nước mát tưới trên ngọn lửa báo thù ngùn ngụt của Bạch Lộ. Nàng yêu Triết chân thành, nhưng định mệnh lại trớ trêu.
Cuộc đời là một tấn bi kịch đầy tình tiết hết sức sôi bỏng nhưng cũng bi thảm xiết bao! Nó cần đủ ánh sáng, đủ sức nóng, đủ sức mạnh, đủ lý tưởng và đủ… tất cả. Tôi muốn viết ra cả một thiên văn chương những cái cần có, song tất cả đều không đáng kể.
Miên man nghĩ ngợi, tôi tựa hồ chìm ngập trong một cảnh giới vui tươi và hạnh phúc, nơi đó không có tội ác, không có thù hận, không có hẹp hỏi, ích kỷ…
Tiếng chuông điện thoại réo lên, tôi chắc chắn của lão Trần, nhưng tôi nghe giọng nói hào hển của Thôi Vạn Thạch:
- Cám ơn trời đất, điện thoại của cậu không bị hỏng. Tôi đã chạy khắp các nơi, đâu đâu cũng bị gió thổi bay hết.
- Có việc gì thế? Bão to thế này anh không nên coi thường.
- Vâng! Tôi đã nhận được thư của Bạch Lộ, và cả… - Vạn Thạch lại đổi giọng - Vật kỷ niệm mà tôi đã tặng cho nàng nữa.
- Thư nàng nói gì?
- Chỉ từ giã thôi.
- Chắc là nàng phải đi với mẹ nàng!
- Không lẽ, nàng bảo rằng nàng đã mòn mỏi với cuộc đời này rồi!
- Cái gì mà mòn mỏi?
- Đó là nàng muốn ám chỉ với tôi là nàng sẽ phải chết! Trước đây nàng vẫn nói là khi nào nàng mệt mỏi với cuộc đời nàng sẽ hoàn trả lại vật kỷ niệm cho tôi. - Vạn Thạch ấp úng - Thứ nhất là nàng đã đùa bỡn thoả thích rồi, giờ nàng muốn lấy chồng thật sự. Còn hai là âm thầm chết đi. Tôi nghĩ rằng nàng muốn ám chỉ điều thứ hai.


Tôi sực nhớ đến tình cảm của Bạch Lộ lúc sắp chia tay, và giọng điệu trong thư của nàng.
- Giờ đây, tôi van cậu hãy đến thăm nàng. - Giọng nói của Vạn Thạch lạc đi – Gió to lắm, nhưng chỉ có mình cậu là biết nhà nàng, hiện giờ ngoài phố hãy còn taxi!
- Anh có đi cùng với tôi không?
- Không được đâu! - Vạn Thạch cơ hồ muốn phát khóc - Lời nói của tôi chẳng những không có hiệu lực mà còn làm cho nàng phải bực dọc. Chỉ có mình cậu là thuyết phục được nàng, bởi cậu biết được phần nào cuộc sống thật của nàng.
- Được rồi, để tôi đi thử xem.
Tìm được dù, mặc xong áo mưa, tôi mở cửa ra. Một luồng gió thổi mạnh vào, như bàn tay của người khổng lồ đẩy bật tôi ngã nằm trên thang lầu.

Chương 60

Bão tố táp đến như một đoàn ngựa điên mang theo những giọt mưa to rát mặc. Xa xa tiếng sấm vang trời, trên bầu trời ảm đạm thỉnh thoảng lại có chớp sáng loà.
Chiếc taxi ngược chiều gió hơi lắc lư, người tài xế nhìn tôi trong kính hậu cười mếu mạo. Tôi nhét cho hắn một tấm giấy bạc mười đồng.
Nhiều gian nhà gỗ trên triền núi đã bị cơn bão cuốn đi, từng mảnh gỗ như những cánh bướm bay tung trên nền trời xám đục.
Khắp nơi chìm trong một cảnh tượng thê thảm. Trên mặt lộ đầy những bảng hiệu bị gió thổi rơi xuống cùng những xác chết của lũ mèo chó, tôi bỗng phát hiện chiếc xe cũ của lão Trần cũng nằm tại đó.

Không kịp nghĩ ngợi phải chăng lão Trần cũng có mặt tại nhà Bạch Lộ, tôi chỉ lo nhận định phương hướng. Cũng may tôi còn nhớ được ngôi nhà của Bạch Lộ.
Trên đường bỗng có ánh đèn bừng sáng, ánh đèn đó từ xa dần đến gần, một thanh âm chói tai cũng vang lên từ yếu đến mạnh dần, tôi dần thấy rõ những chiếc xe cứu hoả, xe cứu thương và cảnh sát, từng chiếc một lần lượt nối đuôi nhau lao vun vút.
Cháy nhà! Tôi quay nhìn dáo dác, quả nhiên trước mặt tôi có lửa bốc lên. Trong tiếng gầm thét điên cuồng của gió bão, tôi nghe thấy hàng loạt tiếng kêu la thảm thiết, và tiếng khóc gào hỗn độn. Một đội cảnh sát đến nơi hung hăng như sắp phải đụng trận.
Tiếng còi hú ghê rợn, cảnh sát tay cầm ống loa kêu ầm ĩ, chỉ đường cho dân chúng chạy nạn.
Những chiếc lưới lửa khổng lồ càng lúc càng nhiều, thoạt đầu chỉ có một nơi, trong khoảnh khắc, toàn khu nhà gỗ đều rực cháy. Trong ánh lửa sáng loà, ngôi nhà của Bạch Lộ đã ở trước tầm mắt tôi. Chợt tôi cảm thấy trong mình như có một sức mạnh kinh hồn, thúc đẩy tôi cố gắng bò về phía trước. Chỉ cần qua một chiếc cầu ván, tôi đã đến nhà Bạch Lộ. Nhưng trên chiếc cầu ván chất đầy đồ đặc của những người xấu số. Người thì khóc lóc, người thì kinh hoảng kêu gào:
- Cháy! Cháy nhà!
- Mở vòi nước…
- Xe cứu hoả đã đến chưa?
Tôi cũng bắt chước quần chúng gọi oang oang:
- Bạch Lộ! Bà Hoa ơi ơi ơi ơi…

Cánh cửa của ngôi nhà gỗ bật mở, một cô gái quần áo ngắn, đầu tóc rối bù, người tiều tuỵ, trên tay ôm một chiếc va ly, kinh hoảng chạy ra, được vài bước lại do dự quay nhìn về phía sau.
- Bạch Lộ! Bạch Lộ! Hãy chạy ra nhanh lên đi! Tôi lượm một viên đá ném mạnh về phía nàng, mong nàng chú ý.
Bạch Lộ đã thấy tôi, nàng chạy đến dưới vách núi:
- Đi ngả nào đây?
Tôi đưa tay chỉ chiếc cầu duy nhất có thể đi qua.
Bạch Lộ khóc oà:
- Tôi chạy hết được rồi!
- Vứt chiếc va ly đó đi!
- Đây là đồ cưới của mẹ tôi, và cả các vật kỷ niệm của tôi nữa.
Tôi nói như ra lệnh:
- Ném bỏ đi!
- Mẹ tôi vãn còn trong nhà! Bà bệnh nặng lắm.
Tôi hối hả nói:
- Đỡ bà ra nhanh đi!

Bạch Lộ bỏ chiếc va ly xuống đất, quay trở vào nhà. Tôi sốt ruột nhìn ngôi nhà sắp bị rực cháy. Đột nhiên, một người đàn ông khoác áo mưa màu đen, tay ôm đầu, lùi lũi xông vào nhà.
Không lâu sau, Bạch Lộ vừa khóc vừa chạy trở ra, và một lão già theo sau, lưng cõng bà Hoa. Tôi nhìn kỹ mặt ông già đó, thì ra là lão Trần. Lão chỉ gọi tôi được một tiếng, thì đã ngã quỵ. Bạch Lộ quay về phía tôi réo:
- Anh có thể giúp một tay không?
Tôi cố hết sức xông về phía trước, nhưng đoàn người ùa tới, kiên cố như một bức tường, tôi không dám xô lấn quá mạnh, sợ những người già yếu bị đẩy rơi xuống núi. Lão Trần cõng bà Hoa leo dốc núi, Bạch Lộ tay vẫn còn ôm khư khư chiếc va li, lảo đảo chen lên cầu ván.
- Bên này này Bạch Lộ! Qua khỏi cầu là yên rồi, tôi sẽ đón cô ở bên này!

Tôi không nghe được tiếng trả lời của Bạch Lộ, chỉ nghe thấy tiếng kêu réo khóc than.
- Chết rồi! Núi đá sắp lở kìa!

Tôi không tự chủ được và bị người xô ngã trên triền núi. Một tiếng nổ long trời lở đất, tảng đá khổng lồ lăn về phía cầu ván, rồi những tiếng kêu thảm khốc tuyệt vọng vang lên. Chiếc cầu ván đã sụp, trong khoảnh khắc, đất đá đã lấp đầy con rạch, bụi bay mịt trời.
Tôi kinh hoàng nhắm chặt đôi mắt.

Đoạn kết

Trên bảng tên của những kẻ thương vong đăng trên báo tôi không thấy tên của Bạch Lộ, bà Hoa hay Chu Ký Trần. Còn những thi hài không có người nhìn nhận đều bị sở vệ sinh đưa đến sân hoả táng.
Tôi không muốn báo tin này cho Lưu Triết và Thôi Vạn Thạch biết để họ khỏi phải đau lòng thêm một lần nữa. Tôi phải bịa là không tìm gặp nàng, vì nàng đã dọn đi rồi nhưng chừng giờ này nàng đã ở trên đất khác rồi.


Cho dù sự kiện này đã lắng chìm trong đáy lòng tôi, nhưng hình bóng của hai mẹ con Bạch Lộ và lão Trần vẫn cứ mãi lẩn quẩn trong trí óc tôi, tôi không dám nghĩ ngợi đến tấn thảm kịch này, nhưng tôi vẫn cầu mong họ được may mắn hơn.

Một hôm, hai hôm, tôi ngồi thơ thẩn trong nhà chờ đợi. Cứ mỗi lần người phát thư đi ngang qua cửa, tôi sốt ruột nhìn chiếc túi đựng thư không chớp mắt.
Nhưng cuối cùng tôi vẫn thất vọng.
Ngày hôm sau tôi định rời khỏi vườn Hồng Mai, bất ngờ tôi nhận được năm lá thư cùng một lúc.
Một là của Lưu Triết, bảo tôi hãy chuẩn bị tiền để đón hắn ra nhà thương. Một của Mục Địch từ bên Nhật gửi về, hắn cho tôi biết hiện đã yêu một cô gái Nhật, quen nhau trong một phòng trà ca nhạc, có lẽ họ sẽ thành hôn trong một ngày gần đây. Một là lá thiếp đính hôn của Trương Đức Sanh và Phụng. Có cả thư của Việt Sanh gửi về, hắn bảo đã quen với một cô gái trên tàu, nàng là con gái của một người bạn của chú hắn.
Lá thư cuối cùng là thiếp cưới của Thôi Vạn Thạch và Dư Uyển Thu.


anh sex
truyen dam
phim sex hay
truyen sex hay
truyen lau xanh
truyen loan luan
truyen nguoi lon
truyen sex hoc sinh

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét