Chủ Nhật, 27 tháng 5, 2012

Người Cha Phi Thường 8

Trang 8 trong tổng số 8

Phần IV - Chương 1
Người cha phi thường.

Nước mắt đau lòng đang bay
Tuy rằng thời gian khởi hành còn mấy ngày nữa, nhưng tôi đã chuẩn bị xong quần áo đi Hải Nam. Tôi tìm lấy ra quần dài, quần ngắn, áo thun đã chao gói xong, chú Tần nói ở nơi đó vẫn đang là mùa hè. Hiện tại cái tôi thiếu là một bộ đồ bơi, thú vui lớn nhất đi đảo Hải Nam là tắm biển.

Hẹn Mạc Hân đi cùng tôi mua đồ bơi.

anh sex
truyen dam
phim sex hay
truyen sex hay
truyen lau xanh
truyen loan luan
truyen nguoi lon
truyen sex hoc sinh

Đi xe đến khu trung tâm thành phố phồn hoa, ở đây cửa hàng mọc lên như rừng, người đến người đi đông đúc. Trước cửa hàng đang treo một tấm biển hàng trang sức hình trái tim thật to, khắp nơi đều là mua hoa hồng và hộp sô cô la xinh đẹp, thì ra ngày hôm nay là ngày lễ tình nhân, ngày lễ này là của Tây phương gần đây cũng thịnh hành ở tại Trung Quốc.

Hoa hồng đã bán đến 15 đồng một cây. Chúng tôi nhìn thấy có rất nhiều ông ngay cả giá cũng không hỏi đến, trong chốc lát đã mua đi một bó to. Đương nhiên cũng có người mua một bông, nhưng mà phải trang điểm thật đẹp. Một ông kiên quyết phải mua cho được 999 đoá hoa hồng, đáng tiếc người bán hoa không có số lượng nhiều như thế, ông ta đành phải hát lên bài hát “999 đoá hoa hồng” nổi tiếng rồi bỏ đi một cách không hài lòng.

Trong cửa hàng, mua ca vát, túi sách, ví da những vật dụng của nam giới dùng lại đều là người nữ mua, trên mặt của họ đều rất sinh động, có phải là vì ngày hôm nay là ngày lễ tình nhân chăng?
Ngày lễ tình nhân tuy rằng không phải là ngày lễ của chúng tôi, nhưng tôi và Hân lại thích ngày lễ như thế này, ai bảo hai chúng tôi đều là người con gái lãng mạn theo đuổi sắc thái tình cảm làm chi? Chúng tôi quyết tâm phải tiếp cận sự náo nhiệt này.
Tôi trước tiên gọi điện thoại cho cha nói: “ngày hôm nay là ngày lễ tình nhân, đừng quên mua quà cho mẹ đấy!”
Rồi tôi lại gọi điện thoại về cho mẹ: “ngày hôm nay là ngày lễ tình nhân, mẹ đừng quên mua quà tặng cha đấy!”
Đương nhiên, cha mẹ đều ở trong điện thoại chưỡi yêu một câu: “con bé này, đừng có quản việc không phải của mình!”

Chuyển đến Mạc Hân gọi điện cho cha má hắn, má hắn không có ở nhà, cha hắn cũng không có ở nhà, ngay cả di động đều đã tắt máy.

Ở chổ bán đồ bơi, tôi và Mạc Hân cùng lúc ngó vào một bộ đồ bơi kiểu dáng đơn giản, màu vàng đen xen nhau, tôi có thể tưởng tượng ra bộ đồ này sẽ hài hoà cùng bãi cát vàng, rừng cây liễu của đảo Hải Nam đây.

Mua đồ bơi có một phiếu rút thăm trúng thưởng, Mạc Hân nói cô ấy vận số của cô ấy trước giờ tương đối hên, tôi nói để cho cô ấy rút thăm, quả nhiên cô ấy đã trúng thưởng, là một lọ nước hoa Xia Nai Nhi của Pháp, cô ấy muốn cho tôi, tôi nói là bạn trúng , phải thuộc về bạn.
“Cũng được,” Mạc Hân nói, “lọ nước hoa này đối với tôi rất có chổ dùng, tôi sẽ đem nó tặng cho má, nhưng không nói là do mình tặng, mà nói là do cha tặng.”

Tôi và Mạc Hân đi về một cách hết sức thoả mãn, tôi là vì mua đến một bộ đồ bơi vừa ý, Mạc Hân là vì có được một lọ nước hoa bất ngờ, hơn nữa cô ấy còn hy vọng lọ nước hoa này có thể làm cho cha má cô ấy có một chút tác dụng dàn xếp.

Đi ngang qua quán cà phê “Lam Mộng” nổi tiếng trong thành phố, nhìn qua kính cửa sổ sáng mỏng trong suốt, bước chân của Hân bổng nhiên giống như mọc rễ ở tại nơi đó không nhúc nhích được. _____ Thì ra, cái bàn bên cạnh cửa sổ đó đang ngồi ở một bên là cha của Mạc Hân, đang ngồi ở một bên bàn là một người con gái xinh đẹp trẻ tuổi, họ đang trò chuyện một cách vui vẻ, bộ dáng rất thân mật.

Mạc Hân đem lọ nước hoa nhỏ của Pháp ở trong lòng bàn tay ném vở nát trên đất, rồi khóc bỏ chạy đi, tôi khó khăn lắm mới đuổi kịp theo cô ấy ở tại bến xe.

Ôi, ngày lễ tình nhân này.

Chương 2

Người có lòng dạ ngây thơ không thể già.
Hôm nay là ngày lễ thiếu nhi, đây là một ngày lễ thiếu nhi sau cùng của tôi. Giống như mọi năm, tôi nhận được rất nhiều quà, thậm chí còn nhiều hơn những năm trước, nhưng có nhiều món quà đối với mà nói, đã không còn thích hợp nữa. Như bộ quần áo liền quần thiếu nhi mặc của bà nội từ phương Bắc xa xôi gởi đến tôi, tôi cao 1m6 thế này còn mặc được nữa sao? Còn có một hộp kẹo sửa sô cô la của dì Ninh Hương bạn của mẹ gởi cho, vì sợ mập sợ mụn, tôi không dám ăn.

Nhưng mà theo quy định, tôi 12 tuổi vẫn còn là nhi đồng, tất nhiên tôi được hưởng ngày lễ thiếu nhi này, đơn vị của cha mẹ tôi cũng cho phép họ nghĩ nữa ngày, để cha mẹ vui cùng con trẻ trong ngày lễ thiếu nhi.

Hứng thú của cha còn cao hơn tôi, tôi cảm đến thật buồn cười, là tôi đang sống trong ngày lễ thiếu nhi hay là cha đang sống trong ngày lễ thiếu nhi đây?

Mẹ hỏi tôi muốn đi đến nơi nào để chơi? Tôi lại hỏi cha muốn đi đến nơi nào để chơi?

Cha hình như đã nhận biết ra điều gì, nói: “là ngày lễ thiếu nhi của con, tại sao hỏi cha?”

“Đừng mắc cỡ nữa, có phải là muốn đi đến vườn Lạc Viên ngồi đoàn tàu xe lăn, đĩa xoay người dũng cảm?” Tôi làm bộ mặt quỷ cho cha xem.

Cha khoát tay một cái: “được thôi, thì đi vườn Lạc Viên. Có điều, Đông Dương, đây là ý của con, không phải là ý của cha đúng không?”
“Được, được, được, là ý của con, không phải là ý của cha, được rồi chứ?”
Cha tôi có lúc vẫn thật giống như là một đứa con trai lớn, nhưng tôi thích điểm này của cha.
Bước vào vườn Lạc Viên, mẹ nói với tôi: “Đông Dương, hôm nay là ngày lễ của con, con muốn chơi gì đều được cả, chỉ cần con vui.”
Tôi thật tình không muốn chơi, liền nói với cha: “cha muốn chơi gì thì chơi đi.”
Cha tôi lập tức hai mắt sáng lên, xoa xoa tay dẫn dắt tôi và mẹ đi về phía “đĩa xoay người dũng cảm”.
Nhớ lại lúc nhỏ, tôi cứ không dám chơi trò “đĩa xoay người dũng cảm”, có mấy lần phiếu trò chơi đã mua xong, tôi lại không dám bước lên chơi. Có một lần cha tức giận, ôm chặt tôi bước lên đi. Về sau, tôi lại thích trò chơi vừa có tính mạo hiểm mạnh, vừa có tính kích thích này, giống “Đoàn tàu xe lăn”, “điên cuồng đuổi theo chuột nhà” v.v, v.v, tôi đều thích.

Chơi xong “Đĩa xoay người dũng cảm”, còn chơi “Đoàn tàu xe lăn”, “Điên cuồng đuổi theo chuột nhà”, từng chút từng chút gợi lại ký ức của thời thơ ấu, giống như vừa sống lại thời gian của lúc trước.

Ở trong vườn Lạc Viên, tôi và cha thật là chơi mê, tôi đem bài thi tốt nghiệp, bài thi vào trường trung học trọng điểm bỏ mất đi, cha tôi cũng đem công trình, bản vẽ thiết kế tất cả đều bỏ đi......

Bây giờ tôi mới hiểu, cha tôi tại sao vẫn giống như là một đứa trẻ nam lớn con, vẫn là có trí sáng tạo và sức sáng tạo dồi dào đó, thì ra người cha không già đang có một lòng dạ trẻ con không già.

Người có lòng dạ ngây thơ không thể già.

Chương 3

Không gặp không về.
Hỏng rồi! Lúc làm bài tập ở nhà, tôi phát hiện vỡ bài tập số học của Mèo mập ở trong cặp sách của tôi. Thế còn vỡ bài tập của tôi đâu? Nhất định cũng đã bị Mèo mập bỏ vào trong cặp sách mang về nhà rồi.
Tôi đang muốn gọi điện thoại cho Mèo mập, điện thoại lại vang lên ngay trong lúc này. Mẹ bước nhanh như tên bắn từ trong nhà bếp đi đến phòng khách, chặn ngay trước mặt tôi đón lấy điện thoại.
“A lô, xin hỏi bạn tìm ai?”
“Hạ Tuyết!” Mẹ tôi trừng mắt nhìn tôi một cái một cách kìm nén, bịt lại ống nghe nói với tôi, “là một nam sinh đang tìm con.”
“Xin hỏi, cháu là ai? Ơi, Mèo mập. Sao lại có cái tên gọi thế này? Ồ, nhũ danh. Bác hỏi cháu, cháu tìm Hạ Tuyết nhà bác có chuyện gì? Cái gì, cháu phải nói cùng con bé?”
“Mẹ_____” Tôi đi đến đón lấy ống nghe trong tay mẹ, mẹ lại đẩy bàn tay tôi ra, trong điện thoại giảng dạy Mèo mập một cách ý tình sâu xa.
“Bác nói Mèo mập cùng học, các cháu hiện tại tuổi còn nhỏ, cần phải để suy nghĩ trong học tập, các cháu......”
Nhìn mẹ tôi đang nói những điều gì đó? Tôi không chú đến, giành lấy ống nghe trong tay mẹ, hét lớn qua ống nghe một cách rất gấp: “tôi biết bạn tìm tôi có việc gì, chúng ta gặp nhau ở nơi đó? Thời gian? Xong rồi, không gặp không về!”
Nói xong, tôi đặc máy điện thoại xuống, vừa quay đầu lại nhìn, mẹ đang ngơ ngác, dùng ánh mắt nhìn người ngoài hành tinh đang nhìn tôi. Bổng nhiên, mẹ phát ra tiếng nói lãnh lót: “ông Hạ____”
Cha lập tức từ trong nhà vệ sinh chạy ra, hai tay cha đang kéo quần, cha nhất định cho rằng nhà chúng tôi đang cháy.
“Chuyện gì, chuyện gì?”
“Con gái ông, nó....nó....”
Mẹ làm ra bộ dáng bị ngạt sắp ngã xuống, cha vội vàng chạy đến đón lấy mẹ.
“Rốt cuộc là chuyện gì vậy? Bà từ từ nói, từ từ nói.”
“Hạ Tuyết muốn sắp đi hẹn hò cùng bạn học nam tên gọi Mèo mập.”
“Thật không?” Cha giật cả mình, mắt kính rơi xuống, treo trên đầu mũi.
Tôi nói: “cha, đừng nghe mẹ nói bậy, con không có.”
“Như thế nào là nói bậy? Tôi đích thân nghe thấy đấy, thời gian, địa điểm mấy người đã hẹn xong rồi, mày còn nói không gặp không về.”
“Việc này hay đây!” Cha tức giận đến đầu tóc dựng đứng cả lên.
“Cha mẹ, cha mẹ nghe con nói đây.....”

Nhưng, cha mẹ đều không nghe tôi nói, họ đang trách móc lẫn nhau, mẹ trách cha cưng chiều tôi, cha trách mẹ việc cần quản không quản, việc không cần quản thì lo quản.
Thời gian hẹn cùng Mèo mập đã sắp đến rồi, nhân lúc cha cà mẹ còn đang cãi nhau, tôi cầm lấy vỡ bài tập của Mèo mập rời ra khỏi cửa một cách nhẹ nhàng.
7 giờ rưỡi, tôi đúng giờ đến trước cửa một siêu thị, Mèo mập đã ở nơi đó đợi tôi rồi.
Giống như người làm công tác bí mật trong phim ảnh, Mèo mập không nói một câu nào, tôi cũng không nói một câu, chúng tôi trau nhau vỡ bài tập, rồi quay người đi. Ngay lúc tôi quay người đi, tôi phát hiện có hai bóng người đang lẫn tránh, tôi lập tức nhận ra hai bóng hình này là ai, một là người cha kính yêu của tôi, hai là người mẹ kính yêu của tôi, cha mẹ đang đuổi sát theo tôi, tôi quyết định làm một trò đùa cùng họ.
Tôi làm ra bộ dạng không nhìn thấy họ, cúi thấp đầu vội vàng đi thẳng về phía trước. Đi đến một góc khuất, tôi lách mình đi vào nấp.
Cha mẹ đuổi theo một cách vội vã.
“Sao mà trong chớp mắt đã không còn nhìn thấy nữa?”
“Hù!”
Tôi kêu lên một tiếng nhảy ra vuốt lên trên mặt cha mẹ. Mẹ tôi giật mình hét lên một tiếng, rồi vội vàng trốn vào phía sau người của cha. Cha tôi hồn phách cũng chay đi một nữa.
Tôi bật tiếng cười ha ha.
“Hù chết tôi rồi, cái con tiểu nha đầu!”
“Ai biểu cha mẹ theo sát con!”
Về đến nhà, mẹ vừa đóng cửa, vừa bắt đầu thẩm vấn tôi.
“Con và người bạn nhỏ tên Mèo mập đang làm trò gì vậy? Con đưa cho bạn một vật, bạn đưa cho con một vật, có phải là thư không?”
Tôi nói: “không phải”
“Thế là cái gì? Lấy ra đây xem xem.”
Tôi đem vỡ bài tập lấy ra cho cha mẹ xem.
“Vỡ bài tập của con sao lại ở chổ bạn vậy?”
Tôi đem ngọn nguồn sự tình, nói một cách rõ ràng đầy đủ cho cha mẹ nghe. Hai người lớn không chỉ không nhận sai, còn hướng về tôi đồng thanh hét lên: “sao con không nói sớm!”
Ôi, khắp thế gian này lại có cha mẹ không nói đạo lý sao.

( Hết )
anh sex
truyen dam
phim sex hay
truyen sex hay
truyen lau xanh
truyen loan luan
truyen nguoi lon
truyen sex hoc sinh

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét