Chủ Nhật, 27 tháng 5, 2012

Người Cha Phi Thường 7

Trang 7 trong tổng số 8

Chương 2

Đây là một ngày vui.
Tối hôm qua, tôi đưa số phim âm bản của Ba chụp cho Má, Má xem kỹ từng tấm từng tấm ảnh hết hơn nữa giờ, nói thiết kế trang bìa, thiết kế trang in là do Má làm, nhưng phối hợp lời văn, Má làm không nổi. Má nói ảnh đẹp thế này nhất định phải dùng lời hay để viết.
“ Tìm ai để viết những lời văn phối hợp đây?”

Má đứng trước tủ sách suy nghĩ, lấy ra một cuốn sách từ trên kệ xuống, đôi mắt sáng lên: “ Chỉ có anh ta.”

anh sex
truyen dam
phim sex hay
truyen sex hay
truyen lau xanh
truyen loan luan
truyen nguoi lon
truyen sex hoc sinh

Tựa đề quyển sách là “ Sức hấp dẫn của Tây Tạng”, lật sách ra xem phần giới thiệu của tác giả, có một tấm ảnh tác giả, tôi thấy hình như đã gặp qua người này____Đúng rồi, đây là giáo sư Phó.
“ Giáo sư Phó cũng giống như Ba con, cũng là một con người mê Tây Tạng. Con đem cuốn sách này cho Ba xem, cần có sự đồng ý của Ba con mới được.”
Tôi đem cuốn “ Sức hấp dẫn của Tây Tạng” đi gặp Ba, Ba tôi mở ra đọc qua vài trang rồi nói lớn “ Hay”
“ Văn của người này hay, có cốt cách, có cùng phong cách chụp ảnh của Ba, con về nói với Má, chính là người này.
“ Ba, Ba có biết người này là ai không?” Tôi mệt mõi nói, “ Chú ấy chính là người Má muốn con đi gặp.”
“ Hay đấy, hay đấy, ít nhất quyển sách này đã cho Ba ấn tượng rất tốt. Đương nhiên, còn cần tiến thêm một bước khảo sát, quan trọng là phải đối xữ tốt với Má con.”
Ba tôi ngày mai phải đến một xưỡng gia công chế biến gỗ ở một huyện ngoại thành, mua một số võ cây về làm khung ảnh, Ba muốn tôi đi cùng.
“ Tại sao không cầm ảnh theo đặt người ta làm?”
“ Khung ảnh khung tượng bây giờ làm rất tinh xảo” Tôi vẫn cảm thấy có một chút tác phong người thợ.
Tôi hẹn cùng Ba, sáng mai Ba chạy xe đến đón tôi, chúng tôi cùng nhau đi mua võ cây.
Lúc về nhà đi qua cầu Thiên, nhìn thấy một cô bé bán hoa đang ngồi trên lối đi lên, vì cô bé bán hoa Bách Hợp, cho nên đã đặc biệt gây sự chú ý của tôi, tôi phát hiện cô bé đang khóc.
Tôi đi ngang qua người cô ấy, rồi quay lại hỏi : “ Em có muốn anh giúp gì không ?”
Cô bé bán hoa có tính cảnh giác cao, đưa đôi mắt to đầy nước mắt ngó nhìn tôi, không nói gì. Có lẽ cô ta nhìn ra tôi không phải là kẽ xấu, mới cho tôi biết, cô ấy đã làm mất tiền bán hoa.
“ Mất hết bao nhiêu tiền?”
“ Ba mươi mấy đồng.”

Trong túi quần tôi có 50 đồng, là tiền tiêu vặt sáng sớm ngày hôm nay Má mới cho tôi. Tôi nghĩ tôi cần phải cho cô bé này 50 đồng, cô ấy nhất định sẽ không lấy, liền tính chuyện mua số hoa Bách Hợp trong giỏ.
Tôi đưa tờ giấy bạc 50 đồng cho cô bé, “ Anh mua hết chỗ hoa Bách Hợp này.”
Cô bé nhìn tờ giấy bạc 50 đồng đó, tỏ ra rất khó xữ, “ Em không có tiền lẽ thối cho anh.”
“ Không cần đâu” Tôi đích thân ra tay, ôm lấy số hoa bách hợp trong giỏ nói, “ Hoa đẹp thế này đáng giá 50 đồng đây.”
Tôi ôm lấy số hoa Bách Hợp đó, bước đi không quay đầu lại.
Khi xuống cầu Thiên, nhìn thấy trước mặt chính là toà cao ốc cao nhất thành phố do Ba Nhiễm Đông Dương thiết kế, người con gái của anh lính chỉ huy Lưu thích nhất, tiểu thư Bạch Lợi đang ở bên trong. Mấy ngày trước vào ngày sinh nhật của chị ấy, anh chỉ huy có nhờ tôi tặng cho chị ấy hoa Bách Hợp. Hoa Bách Hợp là loài hoa mà chị ấy thích nhất, bây giờ đang ở gần chị ấy, tại sao không đem số hoa Bách Hợp này tặng cho chị ấy?”
Bước vào tòa nhà cao ốc đó, đứng ở trước cửa thang máy chờ thang, cửa thang máy vừa mở, người thứ nhất bước ra là tiểu thư Bạch Lợi, vẫn bộ áo trắng, váy trắng, giày da trắng, chị ấy còn nhớ tôi.
“ Em đến tặng hoa?”
“Đúng, tặng hoa cho chị.”
Hai tay tôi đưa bó hoa cho chị ấy.
“ Cho tôi?” Tiểu thư Bạch Lợi có chút vui mừng, “ Hôm nay không phải là sinh nhật của tôi?”
Tôi nói : “ Có một người tên là chỉ huy Lưu nhờ tôi đưa đến”.
“ Thành thật khai ngay!”, bên cạnh tiểu thư Bạch Lợi còn có hai vị tiểu thư, một người mập, một người ốm, “ Cái người gọi là anh chỉ huy Lưu có phải là người yêu của bạn không ?”
“ Bạch Lợi, bạn thật là hạnh phúc!”
Vị tiểu thư mập kéo tiểu thư Bạch Lợi nói, “Đi, tối nay bạn phải đãi!”
Tiểu thư Bạch Lợi mời khách đi rồi. Chị ấy mời khách, chính là chứng minh chị ấy thừa nhận anh chỉ huy Lưu là người yêu của chị ấy. Ồ, tôi ngấm ngầm vui thay cho anh chỉ huy Lưu.
Buổi tối, đang chuẩn bị lên giường ngũ, anh chỉ huy gọi điện thoại đến. Mở miệng liền nói: “ Huynh đệ, làm tốt chứ!”
Tuy là không nhìn thấy anh chỉ huy. Nhưng trong lời nói của anh, nghe như anh đang rất vui.
“ Vừa rồi Bạch Lợi đã gọi điện thoại cho anh, đây là lần đầu tiên cô ấy chủ động gọi điện thoại cho anh, còn nói rất nhiều lời rất dịu dàng rất ngọt ngào, đương nhiên là anh không thể nói cho em nghe được, trẻ nhỏ không thích hợp. Ánh bình minh đã ở phía trước, còn muốn rèn sắt khi còn nóng, sau này mỗi tuần em giúp anh đưa đến một lần hoa, nhớ đấy, nhất định phải là hoa Bách Hợp.”

Ngày hôm nay xem như 50 đồng dùng rất có ích, đã giải quyết ưu buồn cho cô bé bán hoa đó, còn thay anh chỉ huy gỡ rối tơ vò____Yên tâm.
Đây là một ngày vui.


Chương 3

Làm công cho cha.
Sáng sớm, Cha lái chiếc xe cũ đến đón tôi đi đến xưỡng gia công chế biến gỗ ở ngoại thành. Chiếc xe đó cũ rách đến nỗi không còn chỗ để rách, dọc đường đi cất tiếng kêu loang choang loang choang, giống như linh kiện toàn thân của nó sắp sửa rời ra.
“ Cha, Cha tìm đâu được chiếc xe rách thế này?”
“ Mượn dùng.” Cha lái chiếc xe này vừa nãy lên vừa lại có mùi, “Đi kéo chút võ cây, chẳng lẽ lái chiếc xe chạy băng băng!”
Chỉ cần vừa có con đường dốc, đã phải xuống để đẩy xe, gần như là làm cho cạn hết sức lực của ly sửa, làm cho đôi xăng-đan Mẹ mới mua cho tôi cũng vừa đứt hết một chiếc. Tôi mín chặt môi, gắng sức đẩy xe, lúc này tôi cảm thấy mình có chút gì đó giống Tam Mao trong đẩy xe lên cầu.
Chỉ cần vừa gặp sông, Cha liền kêu tôi xuống sông múc nước, không tắt máy xe, châm thêm nước cho chiếc xe .
Khó khăn lắm mới chăm sóc cho chiếc xe già này đến được xưỡng gia công chế biến gỗ, tôi đã mệt đến nổi muốn nằm ngay trên đất.
Xưỡng trưởng dẫn Cha đi xem đống võ cây, Cha tôi giống như gặp được đống bảo bối, vuốt ve nhè nhẹ đường vân loang lỗ của đống võ cây già nua thẩm màu nâu, rồi nói : “Đẹp quá, đẹp qúa!”
“Đẹp ?” Người Xưỡng Trưởng cắn chặt cây tăm xĩa răng, ánh mắt nhìn Cha tôi như nhìn người bịnh thần kinh, “ Ngoài việc đốt ra, cái đống này còn có thể dùng sao?”
Rất khó giải thích cho người xưởng trưởng biết về tác dụng của cái đống võ cây này, còn có tác dụng gì. Cha không chần chờ hỏi người xưởng trưởng: “Đống võ cây này bán chao nhiêu tiền?”
“Đâu cần đến tiền?” Người xưởng trưởng bậc cười, “ Nếu anh thích, cứ lấy cả đi!”
“ Thật không cần tiền sao?”
Cha cứ muốn xưởng trưởng nhận một chút ít tiền.
Người xưởng trưởng kiên quyết không nhận một phân tiền nào, còn muốn phái công nhân đến giúp chúng tôi chất lên xe.
“ Không cần đâu, cám ơn!” Cha tôi ngăn xưởng trưởng, “ Có con trai tôi giúp chất lên xe rồi!”

Cha tôi xem tôi như là công nhân bốc xếp!
Cha tôi nhãy đến trên đống võ cây đó, chọn ra những tấm võ cây có đường vân, màu sắc rõ ràng đưa cho tôi, tôi lại đem chúng nó chuyển lên xe, xếp từng tấm từng tấm.
Có rất nhiều người đang nhìn chúng tôi, họ thực sự không hiểu chúng tôi già đánh nhỏ ôm chạy đi, kéo chiếc xe võ cây không còn dùng được về làm cái gì.
Xếp đầy một xe võ cây, chúng tôi lái chiếc xe rách chạy đi.
Trở về con đường cũ, bệnh của chiếc xe rách đó càng lúc càng nhiều hơn, gần như là phải đẩy cả đoạn đường, mới có thể đi hết con đường về, làm cho tôi giảm ốm đi phân nữa. Cha tôi rất vui, Cha tôi đối với số võ cây này rất vừa ý, luôn thổi sáo miệng.
Xe vào thành phố, đèn hoa bắt đầu sáng.
Vì Cha còn phải lo đi trả xe cho người ta cho nên không thể lo bửa ăn tối, đem số võ cây từ trên xe dỡ xuống, rồi mang đến trong phòng làm việc của Cha.
Phòng làm việc của Cha ở trên nóc lầu 7, ít nhất cũng phải lên xuống 7 lần, mới xếp hết số võ cây đó.
Vẫn lại là đi chiếc xe rách đó, Cha đưa tôi trở về nhà, khi xuống xe, Cha đưa cho tôi 20 đồng nói : “Đây là tiền công ngày hôm nay của con.”
Tôi nghĩ không cần, nhưng Cha cứ nhét vào bàn tay tôi nói : “ Cầm lấy đi, anh bạn nhỏ, ngày hôm nay biểu hiện rất tốt, đây là tiền công thu nhập con đáng được hưởng.
Tôi nhận lấy tiền công của Cha trả cho tôi. Hai mươi đồng này ở trong bàn tay tôi nặng trịch____Tiền kiếm được thật vất vả quá!

Chương 4

Cha từng là đứa trẻ nghịch ngợm.
Hôm qua bị chiếc xe rách của Cha mượn về tung xốc làm toàn thân nhức mõi, thật không muốn thức dậy, nhưng vừa nghĩ đến ngày hôm nay phải đi giúp Cha làm khung ảnh, liền gắng gượng ra khỏi giường.
Nhẹ chân nhẹ tay đi vào nhà vệ sinh, rồi nhẹ tay nhẹ chân đi vào nhà bếp, không dám gây ra tiếng động lớn. Má tôi còn đang ngũ, tối hôm qua vì tập ảnh của Cha, Má gần như thức suốt đêm. Mấy ngày này, vì việc triểm lãm ảnh và việc xuất bản sách của Cha, tôi và Má đều góp sức vào.
Bửa ăn sáng là thức ăn nhanh do tôi tự làm, rán một cái trứng gà và mấy lát lạp xưởng, rồi rạch ổ bánh mì ra, bên trong ruột xịt ít tương sala, sau cùng nhét trứng gà và lạp xưởng vào, ok, được rồi.
Tôi làm cho cha ổ bánh mì. Bình thường ăn một ổ đã đủ rồi, ngày hôm qua làm cả ngày, sáng hôm nay cảm thấy đói, ăn hết một ổ rưỡi, còn lại một ổ rưỡi bỏ vào hộp cơm, đem đi cho Cha.
Cha đang ở trong phòng làm việc trên đỉnh toà nhà, mình trần, đang cưa võ cây, trước tiên đem số võ cây đó cắt thành thanh rộng 5cm, rồi căn cứ theo kích thước của tấm ảnh cưa thành từng đoạn, từng đoạn, sau cùng đóng thành khung ảnh.
Cha đang ngồi một bên ăn bánh mì, tôi cầm lấy cây cưa thử cưa mấy cái, bước đầu kéo không nổi, cha tôi nói, mỗi loại cưa đều phải cưa xuống rồi kéo lên.
Cưa xong mấy thanh, Cha nói kỹ thuật cưa của tôi đã vượt hơn Cha rồi, hai chúng tôi liền phân công nhau, Cha phụ trách vạch kích thước của khung ảnh lên võ cây, tôi phụ trách cưa.
Trong tiếng kéo cưa đơn điệu, tôi tìm ra rất nhiều điều để hỏi Cha.
“ Cha , khi Cha bằng tuổi con như thế này, có biết kéo cưa không ?”
“ Sao lại không biết.” Cha nói : “ Lúc đó không có đồ chơi để chơi, chỉ cần có một thanh gỗ, Cha đã có thể làm ra súng gỗ, kiếm gỗ, lựu đạn gỗ, cho nên các dụng cụ thợ mộc, cưa, bào, búa đóng đinh, Cha đều biết dùng.”
“ Lúc đó, Cha thích chơi trò gì?”

“Đánh du kích. Một tốp con trai có lớn, có nhỏ, lớn có 15, 16 tuổi, nhỏ có 5,6 tuổi, đều cầm đao, kiếm, côn (đều là bằng gỗ làm ra), hô vang trên đường “ Xông lên , bắt nó”, đến bên tường thành, cữ ra hai đứa trẻ cầm đầu dùng cách đoán ‘ Cái kéo, cái búa, cái chảo’ để chọn binh chọn tướng, rồi chia thành hai tốp, một tốp là kẽ xấu, một tốp là người tốt. ‘Kẽ xấu’ trên cánh tay đều phải cột một cái khăn tay, làm thành ký hiệu phân biệt, sau đó hai bên đều tìm nơi ẩn nấp, mỗi bên lại cữ ra lính trinh sát lanh lợi đi trinh sát tình hình quân địch. Bên nào trinh sát được tình hình quân địch trước, bên đó có quyền chủ động xuất kích. Loại trò chơi đánh du kích này, gần như không có thắng bại, vì hai bên đều cố bắt được tù binh, tù binh khi bị bắt được sẽ được dùng để trao đổi, tù binh bị bắt vừa về đến trong doanh trại của mình, lại tăng thêm sức chiến đấu mới, chẳng khác gì cuộc chiến tranh lại bắt đầu. Thời đó, gần như tất cả trẻ em nam đối với trò chơi ‘Đánh du kích’ đều đạt đến trình độ si mê, có thể chơi cả ngày, nếu như người lớn không đến tìm, trời tối cũng không biết đi về nhà.”
Tôi hỏi: “ Có con gái chơi cùng các chú không?”
“ Bọn Cha thời đó không có chơi cùng con gái, chia ra giới hạn nam nữ, ngay cả nói chuyện cũng không có nói.”
“ Không nói chuyện?” tôi cố ý bắt chước theo lời nói của Cha, “ Nếu như Cha cảm thấy có một người con gái tương đối dễ thương, cũng không nói chuyện cùng cô ấy sao?”
Cha rất xảo quyệt, không bước vào sự trêu chọc của tôi, Cha không nói về mình, lại nói về người khác.
“ Nếu như người con trai cảm thấy có một người con gái nào đó dễ thương, thì đi trêu chọc cô ấy, bỏ vào trong hộp bút của cô ấy một con sâu róm mình đầy lông, hoặc búng mực lên bộ đồ mới của cô ấy…., rồi đứng nhìn nước mắt đau thương chảy quanh của cô gái này, đám con trai rất vui. Bây giờ nhìn lại, kẽ thường bị con trai trêu chọc, hoàn toàn là người con gái họ thích.
“ Thật hư qúa đi!” Tôi vẫn không tha Cha, “ khai thật nghe xem, Cha có trêu chọc người con gái nào không?”
Cha đem cây viết chì ở trong tay vắt lên vành tai, giống như đang hồi ức một cách chân thật.
“ Lúc đó Cha thích một người con gái lớn hơn Cha hai tuổi, cô ấy có bệnh tim, sau khi nghĩ học hai năm được xếp vào lớp của Cha, cô ấy ngồi phía sau Cha, cao hơn Cha một cái đầu, tóc kết thành hai bím tóc dài, thích mặc bộ y phục nhung đỏ kẽ hoa nhỏ ở phía dưới. Cô ấy là tổ trưởng một tổ nhỏ, phụ trách thu vở bài tập, quyển bài tập của cha vốn không có trang nào vuông vức, nhàu nát như một đống dưa muối. Sau khi cô ấy thu xong quyển bài tập của Cha, liền đem quyển tập của Cha vuốt thẳng lại từng trang từng trang. Quyển tập này sau khi về đến tay Cha, lại uốn cong nhăn nhíu, cô ấy lại thay Cha vuốt thẳng lại từng trang từng trang. Lâu dần, Cha đối với cô ấy có chút cảm giác đặc biệt, tuy rằng cha không có nói với cô ấy một câu nào, nhưng nếu như có một ngày không gặp cô ấy, trong lòng Cha cảm thấy như trống vắng vậy. Cha khi còn nhỏ không phải là một đứa bé ngoan, thường hay trốn học, nhưng từ sau khi có cảm giác đặc biệt với người con gái này, thì cũng không còn trốn học nữa.”
À, ha, Cha còn có câu chuyện như thế này!

Tôi cảm thấy tôi rất may mắn, có chao nhiêu người con trai có thể giống như tôi cùng trò chuyện ngang hàng với Cha? Cha tôi từ trước giờ không đặt tôi lên giá “ Con là con, Cha là Cha”, cho nên tôi muốn xem Cha là người bạn không có việc gì không kể.
Vừa làm việc, vừa trò chuyện, nói thật nhiều, việc làm cũng không ít, vật liệu khung ảnh đều đã cưa theo đúng kích thước, ngày mai đã có thể đóng khung rồi.
Ngày hôm nay đã kiếm được 20 đồng tiền công của Cha, trong lòng bàn tay nổi lên một bong bong máu, hết sức đau rát.

Chương 5

Người đàn ông chân chính.
Không ngờ, tôi và Ba tôi cùng nhau đi gặp giáo sư Phó.
Má gọi điện thoại cho Ba, nói giáo sư Phó đã viết xong lời văn phối hợp cho ảnh chụp của Ba, hỏi Ba có cần gặp mặt trau đổi ý kiến cùng giáo sư Phó không.
Ba nói rất cần, nhân tiện, Ba còn có thể làm tham mưu cho Má.
Sáng sớm tôi đã đến chổ Ba giúp Ba đóng khung ảnh, đến 6 giờ chiều mới kết thúc công việc trong ngày. Tôi và Ba tắm xong, mặc lên chiếc áo chữ T dấu ? và chiếc quần Jean, giống như hai chàng chăn bò miền Tây không cùng cỡ. 7 giờ, chúng tôi đúng giờ đến quán ăn nổi tiếng chuyên bán món Cua hương ớt, Má tôi và giáo sư Phó đang ngồi ở một cái bàn bên cạnh cửa sổ, đang đợi chúng tôi.
Má hướng về giáo sư Phó giới thiệu Ba tôi, rồi quay về Ba giới thiệu giáo sư Phó, cả hai bắt tay nhau, rồi ngồi xuống.
Chọn xong hai con cua to tươi sống, họ vừa uống trà , vừa đợi món cua hương ớt lên bàn.
Tôi ngồi im lặng quan sát Ba tôi và giáo sư Phó. Họ là hai người đàn ông không giống nhau. Ba tôi người to dữ, nhanh nhẹn, hoàn toàn có khí chất của nhà nghệ thuật lãng mạn; Giáo sư Phó áo quần chỉnh tề, nhã nhặn lịch sự, đúng là phong thái nhà học giả.
Tôi cho rằng họ sẽ không hợp nhau, không ngờ vừa ngồi xuống đã cùng nhau nói chuyện, nói về vấn đề Khang Ba mà cả hai đều cảm thấy hứng thú, rất hợp ý nhau, tự nhiên như không có ai, tôi và má ngồi ở nơi đó, thành ra hai người thừa.
Má không chịu cô đơn, nhắc lại vấn đề lần trước Má và Ba cãi nhau buồn bã chia tay: Dùng tấm ảnh “ Hán tử Khang Ba” làm thiết kế trang bìa hay, hay là dùng tấm ảnh “ Mặt trời Khang Ba” làm thiết kế trang bìa hay hơn?
Ba nói : “ Dùng ‘Mặt trời Khang Ba’”
“ Anh làm sao đã hiểu ra vậy?” Má như nhớ lại chuyện cãi nhau xãy ra hôm đó, “ Không phải hôm đó anh có nói, nếu như không dùng ‘Hán tử Khang Ba’, anh thà rằng không xuất bản cuốn sách này sao?”
“ Nhưng anh đã đọc đoạn văn giáo sư Phó viết ‘Mặt trời Khang Ba’, anh cảm thấy đoạn văn này chính là linh hồn của tập ảnh này, biểu đạt chuẩn xác cảm xúc của anh đối với văn hoá và phong cảnh Khang Ba, có sức lay động lòng người, cho nên dùng tấm ảnh này làm thiết kế trang bìa, thật là rất xác đáng.”
“ Hứ!” Má cười nhạt một tiếng, “ Thật là oan gia kiếp trước, giữa hai chúng ta, vẫn là tôi nói đông, anh nhất định phải nói Tây.

May mà lúc này, món cua hương ớt hơi nóng hừng hực, dầu phun xèo xèo dọn lên bàn, nếu không họ lại cãi nhau nữa.
Món cua hương ớt này bày trong một cái mâm sứ, to ít nhất cũng bằng cái chậu rữa mặt to, con cua xào đỏ rực, từng lát từng lát ớt đỏ tươi trộn lần vào trong thịt cua. Món ăn như thế, đừng nói đến ăn, chỉ cần nhìn màu sắc, ngữi ngữi hương vị, nước miếng đã chãy ra rồi. Ăn món này cần đáng được chú ý, thông thường khi ăn món này, ăn thịt cua xong còn dư lại gia vị, người phụ vụ đem tất cả mâm dư đem vào trong bếp, dùng gia vị trong mâm rán thành một đĩa to Hà phấn bê ra, như thế ăn xong thịt cua lại ăn bánh rán, đã có thể ăn thoải mái, lại có thể ăn no bao tử.
Ăn cua hương ớt, phần ngon nhất là hai cái càng trước. Chúng tôi chọn hai con cua, tổng cộng có bốn cái càng, vừa đủ mỗi người một cái. Cái càng cua ở trong đĩa Má đập chưa nứt, không biết làm sao mà ăn đây, tôi và Ba nhìn thấy đều nhìn Má cười, xem Má ăn thế nào? Giáo sư Phó vội vàng đưa cái càng cua đã đập nứt trong đĩa chú ấy đưa cho Má. Đây là việc làm tốt ai cũng làm được vừa tự nhiên vừa thích đáng.
Bữa cơm này ăn vừa nhẹ nhàng vừa vui vẽ, ba người lớn cười nói vui vẽ, hoàn toàn không có việc gì lúng túng và không tự nhiên như tôi tưởng tượng trước đó.
Từ phòng ăn đi ra, gió đêm phả vào mặt mát mẽ, Ba hỏi tôi có muốn đi cùng Ba dọc bờ sông không? Tôi đương nhiên đồng ý, lúc này tôi rất muốn ở cùng Ba. Ba và tôi đi hướng Đông, Má và giáo sư Phó đi hướng Tây, chúng tôi chia rẽ đôi đường.
“ Ba , này!” tôi hỏi ngay không chờ đợi, “ Ba cảm thấy vị giáo sư Phó đó như thế nào?”
“ Khá đấy, đối với Má con mà nói, rất hợp đấy.”
“ Ba và Má, sao lại không hợp vậy?”

Ba tôi không trả lời ngay câu hỏi của tôi.
Đi đến cầu tàu bờ sông, chúng tôi đi xuống ngồi trên bậc thềm, dưới ánh trăng sáng, nhìn nước sông chầm chậm trôi qua dưới chân chúng tôi.
Ba châm một điếu thuốc, ánh sáng đỏ trên đầu điếu thuốc lập loè trên khuôn mặt ba.
Ba vẫn suy nghĩ nghiêm túc một hồi, rồi mới trả lời câu hỏi của tôi.
“ Tính cách Ba và Má con quá giống nhau, lại đều là người muốn suy nghĩ theo cách nghĩ của mình để làm cho xong việc, cho nên Ba và Má con thường hay xãy ra mâu thẫu gay gắt, trước giờ không ai nhường ai. Đôi khi, có lúc lòng dạ hiền hòa, cũng từng suy nghĩ qua tại sao Ba lại không chịu nhượng bộ Má con một chút? Hết cách, đây chính là hành động xấu sửa mãi không được rồi!”
Hút xong một điếu thuốc, Ba lại châm thêm một điếu thuốc.
“ Má con thuộc về dạng người phụ nữ, khi sống đến 70 tuồi, 80 tuổi cũng ngây thơ như thế, tính khí thất thường như thế, cả đời đều muốn người khác chăm sóc và chiều ý. Ba thấy giáo sư Phó rất chín chắn, rất cẩn thận, Má con có thể tìm được người như thế, Ba vui thay cho Má con.
Tôi tin lời nói của Ba lần này là thật tâm, vì Ba là một nam tử hán chân chính, dám tự mình đối diện____Thành công và Thất bại.


Chương 6

Cây dương của cha.
Cuộc triển lãm ảnh của ba rất thành công. Cuộc triển lãm vừa kết thúc, ba lại đi đến sa mạc chụp một loại cây_____Cây dương (Một loại cây ở sa mạc-ND)
Có một xí nghiệp trợ giúp ba một chiếc xe Sanou. Ngày hôm qua, tôi gần như cả ngày chạy trong siêu thị, theo giấy mua hàng của má liệt kê, chọn mua như thế như thế: nước khoáng, mì ăn liền, khăn ẩm tiêu độc, băng dán vết thương, thuốc cảm, thuốc đặc trị kiết lỵ, đèn pin, khăn lông v.v…hàng loạt, gần như chất đầy thùng dự bị của chiếc xe Sanou. Tôi biết khách du lịch đi sâu vào trong sa mạc là không thể không có bánh quy ép nhỏ, tôi lại cởi chiếc xe đạp đến “ Tiệm chuyên bán hàng du lịch” ngoại thành mua rất nhiều bánh quy ép nhỏ.
Buổi tối, tôi ở tại chổ ba, là vì sáng sớm ngày hôm nay ba đã khởi hành rồi, tôi kiên trì muốn tiễn đưa ba đi.
Ba hưng phấn đến gần như cả đêm không ngũ, đi đến sa mạc lớn chụp rừng cây dương là mong ước cả đời của ba.
Tôi hỏi: “ Cây dương rốt cuộc là một loại cây như thế nào? Lại có sức hấp dẫn lớn thế này?”
Ba thôi quấy rối gõ “súng dài pháo ngắn” của ba, tình cảm mơ ước hiện trên khuôn mặt, “ Cây dương là một loại cây thần kỳ, trên cây mọc mấy loại lá cây không cùng hình dạng, phía dưới là lá cây liễu, phía trên lại là lá cây dương, chính giữa còn có một loại lá, đã giống lá cây dương, lại giống lá cây liễu…..Song, điều làm cho ba hướng về nhất là tinh thần của cây dương: một ngàn năm không chết, chết một ngàn năm không ngã, ngã một ngàn năm không mục. Cho nên cây dương là cây anh hùng trên sa mạc.
Ba say đắm thắm thiết cây dương như vậy, có thể thấy chuyến du lịch sa mạc lần này đối với ba mà nói có ý nghĩa như thế nào.
Trời mờ sáng thức dậy tiễn ba lên đường. Như những ngày qua vậy, ba vỗ vỗ lên vai của tôi, nói “ chăm sóc tốt má con” rồi lên xe.
“ Ba!”

Tôi trước giờ chưa lưu luyến tiễn đưa ba như bây giờ, nhoài người trên cửa xe, hỏi: “ Ba đi bao lâu?”
“ Có lẽ là 2 tháng, cũng có thể là 3 tháng…”
Ba dùng sức nắm lấy bàn tay của tôi.
“ Con trai, trước đây ba hy vọng có thể đưa con đi đến Nhất Trung trình diện nhập học, ba còn cần….than ôi, ba qủa thực mắc nợ con quá nhiều…”
“ Không, ba!”

Tôi giống như có rất nhiều lời muốn nói với ba, nhưng lúc này, một câu nói lại cũng nói không ra lời.
Ba khởi động chiếc xe hơi, tôi lùi qua một bên, xe chạy lên đường lộ.
Bầu trời phía trước, mặt trời tuy còn chưa lên cao, ráng ban mai lại đã đầy trời.
Ba____đi đường tốt đẹp!
anh sex
truyen dam
phim sex hay
truyen sex hay
truyen lau xanh
truyen loan luan
truyen nguoi lon
truyen sex hoc sinh

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét