Thứ Sáu, 25 tháng 5, 2012

Tình Hé Môi Sầu 31 - Hết 5

Trang 5 trong tổng số 9
Chương 44


- Tôi mời nhé! – Bác sĩ Vi cao hứng nói – Nghe anh đã dọn đến núi Kim Cương mà tôi không có thì giờ đến thăm, chỉ gặp Triết một hai lần.
- Tôi cũng không có thì giờ đến thăm anh! Tôi cũng ái ngại.
- Anh không tìm ra tôi đâu, tôi cũng dọn đi nơi khác rồi. Có gì chúng ta hãy dùng điện thoại cho tiện. Ông ta đưa cho tôi một tấm danh thiếp.
- Sao, anh định làm nghề này à, không mở phòng mạch nữa sao?
- Sao lại không! – Bác sĩ Vi cười thiểu não - Nhổ răng, làm đẹp thiên hạ là bát cơm của những bác sĩ không bảng hiệu của chúng tôi, đâu dễ gì bỏ được.
- Thế anh đâu còn thì giờ làm việc khác nữa?
- Thật ra, đâu có nhiều răng đau cho chúng tôi nhổ hoài! – Bác sĩ Vi thở dài – Như anh đã biết, có mấy người bạn mở một bệnh viện điều dưỡng, tôi đã làm bác sĩ “lậu” tại đó.
anh sex
truyen dam
phim sex hay
truyen sex hay
truyen lau xanh
truyen loan luan
truyen nguoi lon
truyen sex hoc sinh

- Tôi cầu mong cho việc làm an của anh được thịnh vượng.
- Phải nhờ đến sự giúp đỡ của các anh đấy!
- Tôi không là khách hàng của anh đâu!
- Dĩ nhiên, nếu mọi người đều như anh, thì chúng tôi đã dẹp tiệm từ lâu rồi. – Bác sĩ Vi khôi hài – Thú thật, chúng tôi phải sống nhờ vào những người bạn cùng nghề với anh đấy!
Tôi hoài nghi hỏi:
- Bộ có nhiều nhà văn đến nhờ anh điều trị lắm à?
- Không, tôi cầu mong cho họ đều mạnh khoẻ cả. – Bác sĩ Vi khôi hài - Nếu như họ ngã bệnh thì những bác sĩ “lậu” chúng tôi còn làm ăn với ai nữa chứ!
- Sao vậy!


Bác sĩ Vi buông tiếng cười nhạt:
- Anh khờ quá! Những tiểu thuyết gia màu vàng kia tạo dựng ra những mối tình màu vàng, và những bác sĩ “lậu” chúng tôi sẽ thu dọn hậu quả cho họ.
Tôi càng ngơ ngác hơn.
- Lý lẽ này rất giản dị, những tác phẩm màu vàng càng nhiều, thì sự liên hệ giữa trai gái trong xã hội càng loạng. – Bác sĩ Vi nghiêm chỉnh tiếp: - Và nghề phá thai của chúng tôi càng phát đạt.
- Phá thai ư? – Tôi kinh ngạc la lên.
- Nõi khẽ một tí nào! – Bác sĩ Vi thấp giọng nói – Phá thai là một việc phạm pháp, tôi có nhờ anh quảng cáo đâu!
- Sao anh biết là phạm pháp mà vẫn làm?
Bác sĩ Vi thản nhiên nói:
- Đó là vấn đề nhân đạo! Anh chưa thấy những cô gái khóc than, nếu đã thấy, dù cho phải ngồi tù anh vẫn quyết không từ chối đâu.
- Các anh có bảo đảm an toàn không?
Bác sĩ Vi lắc đầu:
- Không! Cũng may là đến bây giờ vẫn chưa có chuyện chi bất ổn xảy ra, nhưng vì bát cơm, bất cứ lúc nào chúng tôi cũng sẵn sàng trở thành hung thủ sát nhân!
- Anh cần phải tìm một nghề khác mới được.
- Vì thế tôi mới chuyển sang bào chế thuốc.
- Anh cũng là bạn của Tiền Bán Tử và Robert Lý à?


Bác sĩ Vi lắc đầu:
- Cũng mới thôi, nhờ một bệnh nhân đàn bà giới thiệu.
- Cũng đến phá thai à?
Bác sĩ Vi gật đầu:
- Chúng ta đừng nên nói đến chuyện này nữa, không chừng nơi đây cũng có tai mắt của chính quyền đấy!
Tôi bỗng nhớ đến Vạn Ứng Đơn, liền nói:
- Đúng rồi! Tôi cũng đình phiền anh một việc đây! – Tôi lấy hai lọ thuốc cho anh ta xem – Anh có thể khảo nghiệm giùm tôi không?
- Để làm gì vậy?
- Có người bảo đó là độc phẩm!
- Tôi không làm đâu! Mặc cho có phải hay không tôi cũng không dám làm. – Bác sĩ Vi cương quyết lắc đầu nói – Tôi khuyên anh cũng đừng nên nhiều chuyện, cho dù tôi có chứng minh được nó là chất độc thì liệu anh có dám xúc phạm đến người buôn nó không? Bọn họ có tổ chức, nếu như họ biết tôi là người hoá nghiệm ra, hừ, trong vòng một giờ đồng hò tôi sẽ bị thủ tiêu ngay.
- Tôi không muốn tố cáo một ai cả! Chỉ muốn tháo gỡ chút nghi vấn này thôi.
- Thế thì tôi sẽ thử xem! – Bác sĩ Vi nhìn đồng hồ - Tôi còn phải đến thăm giáo sư Trung nữa!
- Tôi mới từ nhà ông ấy đến đây!
Bác sĩ Vi chau mày:
- Các anh chỉ biết sốt sắng với cô Phụng, mà chẳng bao giờ chịu hợp tác với bác sĩ. Thần kinh của ông ta rất yếu, chỉ một xúc động nhỏ cũng có thể gây ra một hậu quả hết sức tai hại.
- Chúng tôi sẽ tuyệt đối tuân theo lời khuyên của anh!
- Hôm nay bệnh trạng của ông ta thế nào?
- Xem ra đã khá nhiều, nhưng ông ít nói! Như vậy có phải là hiện tượng tốt không?
- Trí óc của ông ta cần phải được tĩnh dưỡng một thời gian dài! –Bác sĩ Vi xem đồng hồ, và nói – Thì giờ dành để thăm giáo sư Trung đã bị anh làm trễ mất rồi. Bây giờ tôi phải qua biển để gặp Đức Sanh. Anh còn đi đâu nữa không?
- Tôi cũng muốn về nhà ngay bây giờ!


Trên đường về, bao nhiêu câu hỏi không ngừng quay cuồng trong óc tôi, nào là bệnh của giáo sư Trung, phần tử trí thức, độc phẩm, phá thai… Tôi định về đến nhà sẽ mang những chi tiết này bàn luận với Lưu Triết một phen, có thể hắn sẽ góp vài ý kiến hay. Nhưng khi nghĩ đến thái độ lạnh nhạt của hắn thì tôi thấy nản vô cùng.
Về đến vườn Hồng Mai, cô Vân vui vẻ cho tôi biết rằng họ đã dùng xong cơm tối, lão Trần từ dưới quê trở về, có mang theo rất nhiều gà và thỏ, hiện còn dành lại một phần.
- Triết đã về rồi à?
- Ông ấy dùng cơm xong, trò chuyện với ông Trần một hồi, rồi vội vã ra phố ngay.
- Còn ông Trần?
- Cũng đã trở lại nông trại rồi!
Dùng cơm tối xong, mãi đến khi tôi viết đầy tám trang bản thảo. Lưu Triết vẫn chưa về. Đây là một việc chưa từng xảy ra từ khi tôi ở chung với hắn, thông thường, cho dù hắn về rất khuya cũng đều cho tôi biết trước, nhưng phen này cả đến điện thoại cũng không gọi về.

Chương 45


Mới sáu giờ sáng đã có người gõ cửa phòng. Thói quen của tôi là dậy trước bữa ăn sáng hai mươi phút, bây giờ hãy còn cách bữa ăn hai giờ.
Lắng tai nghe, không hề có tiếng chuông điện thoại. Tôi nghĩ, có lẽ khách đến tìm tôi, và người gõ cửa là Lưu Triết vì ngoài hắn ra, không một người nào khác dám đánh thức tôi vào giờ đó, nhưng trả lời tôi lại là giọng nói của cô Vân.
- Cô hãy mời vào phòng khách chờ giây lát, tôi sẽ đến ngay!
- Không phải khách! - Giọng nói của Vân rất gấp rút – Ông Triết nhờ đưa cho ông một lá thư!
- Triết làm trò quỷ gì thế? – Tôi vội mặc quần áo, bực bội ra mở cửa.
- Ông ấy đã đi rồi. Hồi sáng ông ấy về, dọn hành lý xuống, rồi nhờ tôi ra gọi xe cho ông ta!


Tôi mở thư ra, chỉ một mảnh giấy nhỏ, Triết sơ lược cho biết là hắn dọn đến nhà một người bạn, xin tôi thứ lỗi vì đã không báo trước, ngoài ra còn một tấm chi phiếu một ngàn ba trăm đồng, tám trăm là để trả cho tôi, còn năm trăm là tiền chi tiêu trong hai tháng qua.
- Lạ thật! – Tôi quay sang hỏi Vân – Cô có biết anh ta dọn đến đâu không?
Vân lắc đầu:
- Ông ấy không hề nói với tôi, khi lên taxi, ông ấy mới trao cho tôi lá thư này, bảo tôi hãy trao lại khi ông thức dậy. Tôi thấy sắc mặt ông ấy không được bình thường lắm.
- Anh ta còn nói gì nữa không?
- Ông ấy nhờ tôi giữ gìn tủ sách và những vật nặng của ông ấy, chờ công ty gia cụ đến chở đi!


Thật không ngờ Triết lại hiểu lầm tôi đến mức độ như vậy, thậm chí cả đến một cơ hội để giải thích cũng không có. Đi đâu để tìm hắn bây giờ? Tôi chợt nghĩ nếu tìm được Đức Sanh sẽ có biện pháp ngay. Tôi liền gọi điện thoại cho Đức Sanh, nhưng đồng nghiệp của hắn cho tôi biết, vì một vụ án nên hắn đã đi Tân Gia Ba, có lẽ một tuần sau mới trở về được. Tôi đành qua phòng ngủ của Triết, mong tìm được chút manh mối.
Phòng ngủ của Triết thật bề bộn, đầy những mảnh giấy xé vụn và đốt dở dang. Trong đống tro tàn tôi nhặt được tập ký sự và một mảnh giấy còn lại một góc, đó là thiên luận triết của Lưu Triết.
Tôi sực nhớ tới Uyển Thu, trước đây hai hôm Triết đã từng đến nhà cô ta tham dự buổi hội thảo. Tôi vội gọi điện thoại đến toà soạn, nhân viên ở đó cho biết, Uyển Thu sẽ có mặt tại phòng triển lãm hội hoạ lúc mười bốn giờ ba mươi phút, nếu có việc cần thì hãy đến đó để tìm cô ta.
Đến nơi thì Uyển Thu chưa có mặt, tôi đành phải đứng ngắm tranh một hồi thì nàng mới đến. Nhận thấy ở đây trò chuyện không tiện, nên liền mời nàng vào một quán cà phê, sau khi hỏi han vẩn vơ một hồi, tôi vào đề:
- Gần đây cô có gặp Triết không?
- Triết à! Có chuyện gì thế? - Sắc mặt nàng chợt thay đổi nhưng lập tức lại thản nhiên cười nói – Hôm kia, anh ấy có đến dự buổi họp với chúng tôi, nhưng ra về sớm lắm.
- Sáng nay anh ta dã dọn đi rồi.
- Ồ! - Uyển Thu ngạc nhiên – Có lẽ tính gàn của anh ta nổi lên rồi đấy!
- Trong buổi họp đó anh ta có lộ vẻ gì khả nghi không?
Uyển Thu trầm ngâm giây lát:
- Tôi nhớ là buổi họp khai mạc không lâu thì có người đến cho biết có một người bạn đến tìm anh ta.
- Ai vậy?
- Tôi không rõ lắm! - Uyển Thu lắc đầu – Tôi chỉ thấy ở xa, dường như là một người đàn ông cao lớn, có lẽ đôi mắt cận thị của tôi lại nặng thêm nữa rồi.
- Trước buổi họp anh ta có nói gì với cô không?
- Không! Tôi nhớ có nhờ anh ta trao quyển tiểu thuyết kia lại cho anh, sau đó anh ta mang bản thảo đến giao và thanh toán tiền nhuận bút, nghe đâu là để trả cho anh.
- Anh ta không tỏ vẻ gì bất thường à?
- Tôi cũng không để ý! - Uyển Thu lắc đầu với vẻ ngạc nhiên - Lẽ ra anh phải nhận ra chứ!
- Phải, dường như anh ta có hiểu lầm gì về tôi, nhưng thật tình tôi không hiểu đã làm điều gì không phải với anh ta.
Uyển Thu lặng lẽ ngồi suy nghĩ, tôi không muốn làm rộn cô ta, nên đành phải lặng thinh hút thuốc. Một hồi lâu, Uyển Thu khẽ cười hỏi:
- Theo anh thì có lẽ là nguyên nhân gì?
- Tôi đã từng kiểm điểm qua, tôi chưa làm điều gì khiến cho anh ta phiền lòng, nhưng có điều, với việc anh ta lấy tiền nhuận bút để trả nợ cho tôi, có lẽ anh ta cho rằng tôi không được rộng rãi.
- Trên phương diện tiền bạc, Triết không để ý đến đâu! – Nàng lắc đầu.
Tôi cũng đồng ý với nhận xét của Uyển Thu.
- Anh có biết những tiếp xúc thường xuyên của anh ta không? - Uyển Thu cúi đầu có vẻ thẹn - Chẳng hạn như việc kết giao với bạn gái.
- Anh ta không hề nói đến bao giờ cả.
- À! - Uyển Thu chau mày – Anh có hiểu rõ thân thế của Triết không?
- Tôi chỉ quen với anh ta tại Hương Cảng, anh ta rất thông minh, nhưng cũng ương ngạnh lắm.
- Có một điểm anh chưa hiểu, Triết là một người sống trong mâu thuẫn, tinh thần lại có chút bi quan.
- Nhưng anh ta rất thuần khiết.
- Trong xã hội này, người thuần khiết rất dễ nhiễm phải chứng bệnh tinh thần, khoa học gia đang nghiên cứu sự nứt nẻ của hạch tâm trong vật chất, và hiện tượng rạn vỡ tinh thần của nhân loại sớm nhất và mãnh liệt nhất, Triết chính là một ví dụ cụ thể.
- Cô cho rằng đó là động cơ thúc đẩy anh ta bỏ đi à?
- Có lẽ anh đã gây xúc động mạnh trên phương diện tinh thần của Triết, nên đã gây cho tinh thần của anh ta khủng hoảng mau hơn.
- Không! – Tôi quả quyết - Trước đây hai tuần, tôi còn chăm sóc bệnh trạng cho anh ta, tôi tin rằng sự chăm sóc của tôi chẳng thua gì các nhân viên điều dưỡng khác.
- Anh ấy từng bị bệnh à?
- Phải! – Tôi nhớ đến lời nói dối của tôi đối với cô ta trước kia – Tôi rất ân hận vì đã nói dối cô.
- Nói dối đã trở thành một thói quen của xã hội rồi! - Uyển Thu thản nhiên – Anh ấy mắc bệnh gì thế, khủng hoảng thần kinh à?
- Không, anh ta bị đau răng, đau đến nỗi nói chẳng ra tiếng.
- Anh ấy đã nhổ răng à?
- Anh ta bị sâu răng. Có chuyện gì vậy?
- Không! – Thu tựa vào salon lắc đầu lia lịa.
- Cơn bệnh này có liên quan đến việc anh ta bỏ đi không?
- Tôi nghi lắm…- Uyển Thu hoảng sợ lắc đầu – Anh hãy đi tìm anh ấy nhanh lên, càng nhanh càng tốt, nếu để trễ anh sẽ thấy tin không lành trên báo chí.
- Sao vậy?
- Tôi không giấu giếm gì anh. Uyển Thu buông một tiếng thở dài – Tôi là một người đàn bà có chồng nhưng ở riêng, chồng tôi cũng giống như tình trạng của anh Triết, vô duyên vô cớ nhổ mất một chiếc răng, sau đó bị một cô gái như yêu tinh làm cho mê mệt. Dĩ nhiên chồng tôi cũng là một người xấu, anh ta chỉ biết đùa cợt đàn bà, nhưng Lưu Triết không thể nào chịu được sự đùa cợt đó đâu.


Uyển Thu xin phép đứng lên vào phòng vệ sinh. Tôi hết sức thất vọng. Uyển Thu kết luận như thế chẳng khác nào không nói. Tôi nghĩ, sự tình không đến nỗi như vậy, và Triết cũng đâu phải một người hồ đồ?
- Thôi! Cũng đã đến giờ rồi! - Uyển Thu từ phòng vệ sinh bước ra, vội vã cầm lấy xắc tay. Khi lấy xắc tay, tôi thấy tay nàng đang run rẩy.
- Dường như cô không được khoẻ lắm thì phải! Tôi thấy sắc mặt nàng trắng bệch, nhưng trên trán lại ướt đẫm mồ hôi.
- Ở đây không được mát lắm! Xin gọi giùm tôi một chiếc taxi nhé!
Bước ra khỏi quán, nhìn theo Uyển Thu đến khi nàng bước lên xe, quay lại mới biết bảng hiệu của quán cà phê này là “Wiseman” (Người thông minh), nhưng tôi cảm thấy đần độn đến gần như ngây ngô, điên dại.

Chương 46

Lại một ngày nữa trôi qua, mà Lưu Triết vẫn không trở về. Càng nghĩ, tôi càng áy náy. Không chừng hắn đã thổ lộ kế hoạch mới của hắn với Phụng cũng nên. Nghĩ thế, tôi liền đến thăm Phụng.
Tránh làm rộn đến giáo sư Trung, chúng tôi đi thơ thẩn trong vườn hoa.
Tôi hỏi:
- Cô có gặp Lưu Triết không?
- Tôi gặp anh ta cách nay mười mấy hôm rồi.
- Anh ta không nhắc đến việc dọn nhà với cô sao?
- Sao! - Phụng kinh ngạc nhìn tôi – Anh ấy định dọn đi đâu vậy?
- Anh ta đã dọn đi vào sáng nay, chỉ để lại cho tôi một lá thư thôi.
- Sao vậy? Triết giận anh à!
- Tôi đến đây cốt để hỏi thăm cô. – Tôi thở dài buồn bã tiếp – Hy vọng cô biết được dịa chỉ mới của anh ta.
- Không tôi biết gì hết! - Phụng lắc đầu lia lịa – Tôi chẳng biết tí gì cả!
- Trước đây mấy hôm anh ta có đến nhà cô, không có điểm gì khả nghi sao?
Phụng ngẫm nghĩ một lát, rồi nói:
- Anh ấy chỉ hơi khách sáo một chút, nằng nặc đòi vào thăm cha tôi cho bằng được.


Xem ra Phụng chẳng giúp ích được gì cho tôi. Có tiếng ho của giáo sư Trung ở bên tỏng, tôi sợ kinh động đến ông liền đứng dậy cáo từ.
Ra đến cửa, thì gặp Hà Phi và bác sĩ Vi bước vào. Phụng vừa chào bác sĩ Vi, vừa nhờ Hà Phi đưa tôi về.
Hà Phi vừa quay đầu xe vừa hỏi tôi:
- Bây giờ anh về đâu?
- Nhờ cậu đưa tôi đến một quán cà phê nào đó, tôi muốn chút yên tĩnh.
Xe lao đi, Hà phi có vẻ rụt rè hỏi:
- Anh không nói với Phụng chuyện giữa tôi và Bạch Lộ chứ!
- Không, tôi chỉ mới hỏi dò Phụng, ấn tượng của nàng đối với Bạch Lộ rất mơ hồ.
- Cảm ơn anh! – Hà Phi ngập ngừng nói - Vừa rồi tôi nghe thấy hai người nói chuyện về Triết phải không?
- Phải, cậu cũng biết Triết à?
- Anh ấy không biết tôi, nhưng tôi biết Phụng quý mến anh ấy lắm.
- Không hiểu Triết đã dọn đi đâu, chúng tôi rất lo lắng cho anh ta.
- Chắc không đến nỗi nào chứ! – Phi lắc đầu – Hôm qua tôi mới gặp anh ta mà.
- Ở đâu vậy?
- Tại một quán ăn trong một con hẻm nhỏ, trên lầu quán ăn đó là một sòng bạc công khai nhưng lại bí mật.
- Anh ta có đi chung với ai không?
- Một người đàn ông đứng tuổi mang kính đen.
- Họ đã nói những gì?
- Tôi không nghe rõ, họ nói chuyện nhỏ lắm, mặc dù bàn tôi và bàn họ kế cận nhau. Sau cùng, tôi chỉ nghe được hai người hẹn hò với nhau là sẽ gặp nhau tại chỗ cũ bàn lại! – Phi với giọng hối hận nói – Tôi không biết đã xảy ra việc nghiêm trọng như vậy, nếu không tôi đã nhìn kỹ người kia rồi.
- Cậu có biết hiệu quán ăn đó không?
Phi cúi đầu ngẫm nghĩ một hồi:
- Tên quán thì quên rồi, nhưng tôi còn nhớ chỗ.
- Tốt lắm, xin cậu cho tôi đến đó đi.
- Anh không uống cà phê nữa à?
- Tôi mong còn gặp Triết ở nơi đó.
- O.K! Hà Phi quẹo qua một khúc quanh, lao xe về phương hướng ngược lại. Ngã tư đang bật đèn vàng, hắn đột nhiên tăng ga thêm như muốn vượt qua luôn, nhưng vừa đến lần trắng thì đèn đỏ đã bật lên.
- Anh có thấy xe Bạch Lộ không?
- Không!
- Kìa! Đó không phải sao! – Hà Phi chỉ tay về phía trước – nàng an vận đẹp thật, nhưng chúng ta lại không theo kịp nàng.
Tôi rất khâm phục nhãn lực của Hà Phi, nhưng càng lấy làm lạ bệnh tình của Bạch Lọ sao lại mau bình phục như vậy, tôi nói:
- Dạo này cậu thường gặp nàng lắm à?
- Không thường lắm, nghe đâu nàng mắc bệnh đã hai hôm, có lẽ nàng cố tình lẩn tránh tôi.
- Tốt hơn cậu đừng nên lẩn quẩn ở giữa hai thiếu nữ này.
- Thật ra, các nàng ấy đều không ai thích tôi.
- Cậu đã từng theo đuổi Phụng phải không?
- Tôi tự cảm thấy không xứng đáng với nàng. – Hà Phi lạnh lùng nói – Nhưng có điều vì thường tới lui với nàng nên tôi đã thay đổi rất nhiều.
- Phụng là cô gái rất tốt, ở Hương Cảng, ít có người con gái nào được như vậy lắm!
Hà Phi dường như còn muốn nói gì với tôi, nhưng xe đã ngừng lại trước cửa một quán ăn, hắn nói:
- Tôi còn phải đưa bác sĩ Vi về, hẹn dịp khác tôi sẽ xin anh chỉ bảo thêm.
Quán ăn đó thật ế ẩm, chỉ có lưa thưa vài người khách ngồi chơi bài Tây, không có Triết, nhưng tình cờ lại gặp được Lâm Việt Sanh.
- Sao cậu lại dùng cơm ở đây? – Tôi hỏi:
- Lúc nãy cháu có gặp ông giám đốc, ông ta mời cháu ăn cơm, - Việt Sanh vui mừng nói – Chú cháu đã sắp về đây rồi, giấy thông hành của ông đã làm xong, chỉ ở lại Hương Cảng một thời gian rất ngắn rồi qua Ba Tây ngay. Nên cháu mới xin nghỉ mấy hôm nay để mua ít đồ lặt vặt cho ông.
- Ồ! Khi về phải cho chú biết nhé! Chú rất muốn gặp anh ta tán láo một phen, đồng thời, chú cũng hết sức khâm phục lòng can đảm của anh ta, anh ta chẳng khác nào một vị anh hùng khai sơn phá thạch.
- Nhất định ông ấy sẽ đến tìm chú, lần nào trong thư cũng đều gửi lời hỏi thăm chú. - Việt Sanh vừa gọi bồi bàn vừa nói – Cháu xin phép mời chú xơi mì, bột “nui” Ý Đại Lợi ở đây rất nổi tiếng.
- Cám ơn cháu, chú cần đợi một người bạn.
- Thế chú uống nước vậy! - Việt Sanh vừa gọ bồi bàn vừa nói – Cà phê đá nhé!
Sực nhớ đến cú điện thoại hắn gọi cho tôi trước đây mười mấy hôm, tôi bèn hỏi:
- Cháu đã hẹn với bạn gái của cháu chưa?
- Dạo này nàng không được khoẻ lắm! - Việt Sanh rụt rè nói – Nàng có bảo rằng qua vài hôm nữa sẽ cho cháu biết sau.
- Tốt lắm, lúc đó chắc chú đã rảnh nhiều.
- Cháu khám phá ra lời nói của nàng đều giả dối cả.
- Cô ta không hề mắc bệnh sao? – Tôi bật cười thành tiếng.
- Mắc bệnh là việc thật, nhưng đêm đến nàng vẫn ra ngoài như thường lệ, nàng chỉ giấu giếm cháu mà thôi.
- Có phải là cô ta lại hẹn hò với giáo sư của cháu không?
- Không! - Việt Sanh lắc đầu – Cháu nghĩ không phải đâu, nàng hiện rất ít lui tới với ông ta.
- Thế thì thuận lợi cho cháu rồi.
- Cháu không màng đến điều đó, chảu chỉ biết làm theo lời chú, yêu nàng, thành thật yêu nàng.
- Cháu định tính thế nào?
- Bước đầu, cháu muốn tìm hiểu về hành động của nàng. Khi gặp nàng, cháu xin nhờ chú giải thích hộ sự hiểu lầm giữa cháu và nàng, sau đó, cháu giới thiệu nàng cho chú cháu biết mặt.
- Chú rất vui lòng nếu giúp đỡ được cháu.
- Chú của cháu không được dễ dãi lắm, đến khi đó thế nào cũng phải nhờ chú nói hộ.
- Chẳng lẽ chú cháu không thích có một người cháu dâu săn sóc cho hay sao?
- Cháu không dám chắc tí nào cả. - Việt Sanh buồn bã nói – Tính của chú cháu rất bảo thủ, sau khi ly dị với thím cháu, thì sinh ra có thành kiến rất sâu đậm với đàn bà.
- Vấn đề không phải ở nơi chú cháu mà ở nơi bạn gái của cháu.
- Nếu không có gì trở ngại, - Việt Sanh vui sướng nói – chúng cháu có thể sẽ theo chú cháu qua Nam Mỹ.

Việt Sanh xem đồng hồ, giành trả tiền nước, xong từ giã tôi, với một chiếc xe máy cũ rích, lảo đảo chạy trên con đường đầy ổ gà.
Tôi nghĩ: Con đường tình nào cũng gồ ghề và khúc khuỷa tương tự như vậy cả.

Chương 47


Tôi tìm ra nhiều số điện thoại của bạn bè thân thuộc với Lưu Triết trên quyển sổ điện thoại của hắn. Tôi gọi lên tiếp mười mấy nơi nhưng câu trả lời nhận được chỉ là sự kinh ngạc và lo lắng, không một ai biết gì cả. Tôi lo lắng thực sự. Tôi rất nghi ngờ cái vẻ kinh hoàng, bối rối của Uyển Thu, và Hà Phi lại cho tôi biết là thấy Triết đi với một người đàn ông không được đàng hoàng lắm. Thành phố này là một thành phố hỗn tạp, có nhiều việc xảy ra ngoài sức tưởng tượng của con người. Không biết làm sao hơn, tôi đăng một rao vặt tìm người trên báo.


Ngay hôm mục rao vặt được đăng, điện thoại của tôi hầu như là không ngừng reo. Có một số là bạn bè gọi đến hỏi thăm, nhưng phần đông là những người “thừa nước đục thả câu”. Bọn họ tưởng Triết bị bắt cóc để đòi tiền chuộc khơi khơi.


Những cú điện thoại này khiến tôi đã phải dở khóc dở cười, nhưng tôi có dám rời khỏi máy điện thoại giây phút nào đâu.


Yên tĩnh được hai tiếng đồng hồ, tôi cố ăn cho xong bữa cơm trưa thì điện thoại reo vang. Thật là lạ lùng vì chính là giọng của Robert Lý, đã lâu lắm tôi không gặp hắn. Tôi hỏi:
- Anh cũng có đọc mục rao vặt sao?
- Rao vặt gì thế? Tôi vừa ở Mã Lai về đây được mấy hôm. Anh mới cho ra mắt tác phẩm mới đấy à?
- Không, tôi đang tìm một người bạn!
- Ai thế, bạn của anh ra sao? Giàu có lắm à.
- Cũng “rách nát” như tôi, những kẻ sống bằng ngòi bút mà?
Robert Lý cười ngặt nghẽo:
- Trời ơi, có vậy mà cũng quýnh lên, anh cứ yên tâm đi ở đây không ai mời anh ta ăn không đâu.
- Tôi ngại anh ta gặp tai nạn chứ!
- Ừ! Nếu có dính dấp đến chính trị. – Robert Lý ngần ngừ nói tiếp – Nhưng theo tôi biết thì sinh hoạt chính trị tại đây cũng tạm yên, những người yêu chức vị đều không muốn tranh giành vớ vẩn nữa.
- Nhưng anh ta đã bị mất tích thật rồi.
- Anh đã báo cảnh sát chưa?
- Không! Anh ta đi mà chẳng nói với tôi câu nào cả! Tôi nghĩ cảnh sát không thèm đếm xỉa đến những việc tầm phào này đâu.
- Để tôi lo cho. Tôi quen biết nhiều có thể giúp anh được mà. Anh có rảnh không? Chúng ta gặp nhau nói chuyện ở quán “Dạ Du Nhân” (người đi đêm) nhé!
Tôi buông máy xuống, và dặn cô Vân hãy để ý đến điện thoại và phải ghi lại tất cả những người gọi đến, tôi sẽ gọi điện thoại về để coi có gì mới lạ không!


Mặt trời mới khuất sau rặng núi phía tây, quán rượu “Dạ Du Nhân” đã đông nghệt. Phải kiếm một hồi lâu mới trông thấy Robert Lý ngồi trong một góc khuất.


Hắn bật ngọn đèn nhỏ trên bàn, rồi bắt tay tôi. Tôi thấy hắn gầy hơn trước nhiều, nước da cũng đen sạm hơn, nhưng bộ đồ màu trắng của hắn thì lại thật đỏm dáng. Robert Lý lo gọi bồi:
- Cho tôi một ly trà chanh.
- Được rồi! Cho hai ly trà chanh – Robert Lý mỉm cười – Tôi cũng vừa uống rượu xong, uống lý trà cho tỉnh người.
- Anh sang Tân Gia Ba làm gì vậy?
- Tôi cần mua ít vị thuốc! À! Nhà thuốc của chúng tôi đã khai trương rồi đấy!
- Tôi sực nhớ đến lọ Vạn Ứng Đơn mà tôi và Đức Sanh đã bàn cãi hôm nọ, nhưng bác sĩ Vi vẫn chưa cho biết kết quả, tuy nhiên tôi vẫn không tiện hỏi hắn. Tôi nói:
- Tôi rất ân hận đã không đến mừng anh hôm khai trương.
- Có chi đâu, vả lại chúng tôi cũng không mời ai cả. Những trò tầm thường đó bỏ qua đi, hôm nào rảnh, chúng ta sẽ ăn một bữa cho thật thịnh soạn, anh có gặp Tiền Bán Tử không?
- Tôi ngại không dám đi tìm hắn. Hắn nhờ tôi sửa bài mà tôi chưa động tới một chữ, mà tiền bạc thì đã tiêu sạch cả rồi.
- Anh đừng lo ngại chuyện nhỏ nhoi mà quan tâm làm gì, vả lại kế hoạch quay phim của chúng tôi hiện nay đã tạm ngưng. Đúng! Nhà văn đúng là rất thanh bần! – Robert Lý bỗng lấy ra một xấp giấy bạc dày cộm, đặt trước mặt tôi – Anh có cần tiều tiêu không, tôi chỉ mang theo có bấy nhiêu thôi, anh cứ lấy tạm đi!
Tôi ngạc nhiên thật sự vì sự cho vay dễ dàng này, phải chăng hắn định nhờ cậy tôi việc gì đây? Nghĩ vậy tôi cương quyết lắc đầu:
- Cảm ơn lòng tốt của anh, tôi không quen vay tiền bao giờ.
- Mình đã là bạn thân với nhau rồi, mà anh còn câu nệ gì. – Robert Lý ngượng ngùng bỏ tiền vào túi nói lảng – À, bạn của anh bị mất tích vì sao anh có biết không?
Tôi thuật lại sơ sơ việc Triết đi không nói tiếng nào với tôi cho hắn biết. Thoạt đầu hắn rất kinh ngạc, nhưng sau một hồi trầm ngâm hắn thản nhiên nói:
- Không sao đâu, theo tôi nghĩ anh ta không rời nơi này, chắc hẳn vì anh ta đang cần giải quyết một vụ rắc rối gì đây, để tôi sẽ hỏi hộ anh cho.
- Nếu được như vậy thì tôi xin nhờ anh vậy. Tôi chỉ cần Triết viết cho tôi biết tình trạng của hắn hay gọi điện thoại cho tôi là tôi yên tâm ngay.
- Thật ra, việc này chỉ cần một nhà trinh thám tư cũng đủ! – Robert Lý phá ra cười – À! Anh rõ thật tay cầm chén vàng mà lại đi xin ăn. Tôi nghe Bạch Lộ nói anh có một người bạn làm trinh thám tư, sao lại không nhờ anh ta giúp? Hinh như anh ta họ Trương, Trương gì vậy?
- Trương Đức Sanh.
- Đúng rồi, Bạch Lộ phục tài anh ta lắm, chỉ trong một thời gian ngắn anh ta đã tìm lại được sợi dây chuyền của nàng.
- Nhưng anh ta mới đi Tân Gia Ba, nếu anh còn ở đây thì tôi đâu phải lo lắng thế này! À, đã mấy hôm tôi không gặp Bạch Lộ, nghe đâu cô ta đau phải không?
- Nàng đã lành bệnh rồi. Sáng hôm nay chúng tôi có đi ăn với nhau. Chính nàng đã nhắc đến Đức Sanh đấy. À! Khi nào anh ta về?
- Tôi không rõ, nghe đâu anh ta đang đi công tác.
- Chắc cũng không lâu lắm đâu, vì tiền bạc của sở trinh thám cũng chẳng được bao nhiêu mà đời sống tại Tân Gia Ba mắc mỏ hơn đây nhiều. Sở đời nào chịu phí tổn lớn lao như vậy.
- Vâng! Nếu anh ta về sớm thì tốt quá!
- Lương của anh ta khá không?
- Tôi không rõ lắm, nhưng Đức Sanh thích công việc hơn là tiền bạc.
- Sao vậy?
- Có lẽ nó liên quan đến việc nghiên cứu tâm lý học của anh ta.
- Anh ta có bị gánh nặng gia đình không?
- Không.
Dường như Robert Lý rất chú ý tới Đức Sanh, tôi hỏi ngay:
- Anh có áp phe gì cho anh ta hả?
- Dĩ nhiên, chúng tôi có nhiệm vụ phải giúp đỡ bạn bè. Anh ta đã giúp đỡ Bạch Lộ tìm lại dây chuyền mà chẳng nhận chút thù lao, nên Bạch Lộ mong có dịp để đền đáp lại. Nghe đâu anh ta còn làm nghề bảo hiểm nữa, phải không?
- Vâng! Đó là nghề phụ của anh ta, có lẽ tiền lương tại sở trinh thám không đủ.
Robert Lý khẽ hắng giọng:
- Tốt lắm, công ty chúng tôi đang cần bảo hiểm đây, và tôi cũng quen biết mấy công ty khác, chỉ cần vài nơi là đủ sống rồi.
- Tôi xin thay mặt anh ta cảm tạ lòng tốt của anh.
- Có gì đầu mà ân với nghĩa. – Robert Lý nở một nụ cười đắc ý – Mà anh có biết anh ta sang Tân Gia Ba để làm gì không?
- Còn gì ngoài sự ái tình lăng nhăng của bọn thanh niên bây giờ đâu!
- Khách hàng của anh ta là nam hay nữ vậy?
- Có lẽ là phái nữ.
Robert Lý đưa tay sờ lên trán, gật gù:
- Tôi có nghe Bạch Lộ nói anh ta có nhờ Bạch Lộ giới thiệu một Hoa kiều làm ăn tại Việt Nam. Với nước Việt Nam rất quen thuộc, tôi có thể hỏi thăm cho anh ta nhưng tôi không dính líu đến việc này.
- Sao vậy?
- Nếu như tôi là bạn Đức Sanh, tôi đã khuyên anh ta đổi nghề từ lâu rồi.
- Đó cũng là một nghề chính đáng lắm chứ.
- Tôi có nói gì đâu, nhưng nó là một thứ nghề nguy hiểm. – Robert Lý nghiệm trọng nói – Chúng ta là bạn bè, bạn bè không thể không nói thật! Những người không lương thiện không ngoài mấy hạng người này, thứ nhất là hạng giàu có, thứ nhì là hạng có thế lực, còn một hàng là lưu manh du đãng. Anh nghĩ xem, một trinh thám tư đơn độc như anh ta thì làm gì nổi họ? Nếu như anh làm họ bận lòng, họ sẽ có đủ thủ đoạn để trả đũa anh ta ngay. Hạng giàu có thì tung tiền thủ tiêu anh, hạng có thế lực chỉ cần chụp lên đầu anh bất cứ cái mũ nào đó cũng đủ cho anh ta ngồi chơi không được xơi nước ít lâu, còn hạng lưu manh thì tự họ đã có thể làm cho anh ta thành thân tàn ma dại như chơi.
Robert Lý nói thao thao bất tuyệt một hơi dài nhưng câu nào cũng hợp lsy cả, tôi thấy lo cho Đức Sanh. Tôi nói:
- Anh nói có lý lắm, khi nào anh ta về nhất định tôi sẽ khuyên anh ta, tuy có pháp luật nhưng kẻ trốn tránh được cũng không thiếu.
- Trừ phi anh ta thông mình có thể làm ổn thoả cả hai. – Robert Lý lại thay đổi thái độ rất nhẹ nhàng.
- Tôi rất muốn nghe ý kiến của anh.
- Rất giản dị, anh ta có thể đi nước đó!
- Anh muốn nói là mình lợi dụng cả hai bên?
- Hơn thế nữa chứ. Mình còn trở thành bạn với họ là khác. Ví dụ như n gười mà anh ta đang điều tra, chỉ cần biết được tên thật, tôi chỉ gọi một cú điện thoại là xong ngay.
- Nhưng như thế sẽ không làm sao giữ chữ tín với khách hàng! – Tôi tán thành ý kiến bảo hắn đừng nên tiếp tục hành nghề này nữa.
- Đúng lắm! Hãy bàn với anh ta cả hai ý kiến này cũng không hề gì. Tôi rất vui lòng giúp đỡ cho anh ta, nếu như anh vẫn thích nghề này, thì tôi cũng có thể tìm đường tiến thân cho anh ta một cách dễ dàng.
- Sao?
- Tôi có thể giới thiệu anh ta sang nước khác, chẳng hạn như Tân Gia Ba. Bên đó tôi có nhiều bạn bè lắm, và bên ấy cũng thiếu loại nhân tài này. Nếu thành lập sở trinh thám tư ở bên ấy thì chắc chắn sẽ khá hơn đây nhiều. Đây chỉ là một nơi để trao đổi hàng hoá, phần đông đều là những kẻ ghé qua, còn những kẻ giàu có thật sự vẫn là ở Nam Dương.
- Nhưng tôi biết Đức Sanh không chịu rời đây đâu. Tôi hiểu rõ tính tình của hắn lắm. Hắn có bao nhiêu dịp để sang Nam Dương dạy học mà hắn từ chối hết. Hơn nữa, làm nghề này có gì nguy hiểm đâu.
- Đúng! – Robert Lý đảo mắt – Tôi còn một ý kiến khác nữa, chẳng ngại gì mà không bàn với anh thử xem. Anh ta có thể hợp tác với tôi, tổ chức một sở trinh thám đại quy mô tại đây, nhưng không làm về những lôi thôi ái tình lăng nhăng mà phải lấy việc mua bán tình báo làm chính, đó là một nghề mới.
- Mua bán tình báo ư? Thế lại càng nguy hiểm hơn!
Robert Lý thấp giọng nói:
- Anh ngây thơ quá, nghề này là an toàn hơn hết. Đất này là trạm buôn bán tình báo có tiếng nhất!
Robert Lý càng nói càng thích, nhưng tôi nhận thấy càng lúc hắn càng đi xa đề hơn. Tôi chỉ thấy rằng nghề chuyên môn bới móc đời tư của thiên hạ cũng không phải là chuyện tốt. Với trình độ học vấn của Đức Sanh, tìm được chân giảng sư đâu có khó gì.
Có lẽ Robert Lý nhận thấy tôi không hứng thú lắm nên đổi giọng:
- Đấy chỉ là nói chơi vậy thôi, khi anh ta về mình sẽ nghiên cứu vấn đề tỉ mỉ hơn. Cái quan trọng nhất là sự an toàn của sinh mạng, anh bảo có phải không?
Tôi gật đầu. Hắn lái câu chuyện sang chuyến du lịch của hắn, vấn đề chính trị ở Tân Gia Ba, phong cảnh Tân Thành. Khi nói đến những cô gái khoả thân trên đảo Bali, đôi mắt Robert Lý sáng rực lên rồi hắn vẫy tay gọi bồi:
- Này! “Yêu Con” đâu?
Tên bồi bàn xì xoà bên tai hắn một hồi, Robert Lý vừa gật đầu cười. Sau khi tên bồi bàn rời khỏi, hắn nói:
- Đây quả thật là tin mới. “Yêu Con” đã sang Tokyo rồi, anh đoán xem ai đã dụ cô ta?
Tôi ngơ ngác lắc đầu.
- Cao Mục Địch đấy! Mục Địch tài thật.
Tôi kinh ngạc.
- Mục Địch cũng quen cô ta à?
- Tôi đã biết đại thi nhân của chúng ta thích cô ta từ lâu rồi.
- Tôi không hiểu được hắn ta.
- Tôi hiểu! Anh có biết cái thời đại mà chúng ta hiện đang dấn thân không? Hỗn loạn, mâu thuẫn, thật vọng, đau khổ, phảng phất như đã là ngày tận cùng của thế giới này. Mục Địch và “Yêu Con” đều là sản vật của thời đại, cùng chung một số phận nên phải nương tựa vào nhau.
- Nhưng chúng ta không thể nào để mất lòng tin. Tôi sẽ viết thư thức tỉnh anh ta.
- Tại sao lại phải làm tăng thêm sự đau khổ của hắn. Nếu như anh không hiểu thời đại này, thì đừng nên tìm hiểu nữa! Như vậy có lẽ anh sẽ hạnh phúc hơn.
- Thế à!
- Tôi không dối anh đâu! – Robert Lý mỉm cười – Hãy trở về bốn bức tường trắng của anh đi. Xã hội này có gì đáng để tìm hiểu đâu, tôi thành thật cho anh biết, trai cướp gái điếm, ma cạo lừa ma cô, toàn là lũ khốn khiếp cả!
- Đó là mặt trái của xã hội.
- Mặt phải ở đâu chứ? – Robert Lý cười như điên dại – Cái gì là thiện, cái gì là ác? Khi đạn rơi xuống tất cả đều tiêu mà. Nếu để người khác huỷ diệt chúng ta, chi bằng tự chúng ta huỷ diệt chính mình có phải sướng hơn không? Mạch máu của tôi căng phồng lên rồi đấy!
Robert Lý đã có vẻ say. Quả nhiên, hắn khom xuống nôn hết những gì có trong dạ dày, một lúc sau, hắn rên rỉ nói:
- Ghê gớm thật, men rượu lúc này bắt đầu hành hạ tôi rồi.
- Anh đã uống nhiều rồi sao? – Tôi gọi bồi bàn mang lên một ly nước lọc.
Robert Lý gật đầu nói:
- Thôi để khi khác chúng ta sẽ nói tiếp, tôi phải nghỉ ngơi một hồi.
- Anh không về nhà sao?
- Tôi không có nhà. Nhà tôi chính là ở đây…


Có lẽ là đang lúc khiêu vũ nên tiếng nhạc rất ồn ào, không khí càng nhơ bẩn, tôi đẩy bật cánh cửa bar, nhìn thấy một vầng trăng trong sáng đang ngạo nghễ bám trên nền trời đêm.
anh sex
truyen dam
phim sex hay
truyen sex hay
truyen lau xanh
truyen loan luan
truyen nguoi lon
truyen sex hoc sinh

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét