Thứ Sáu, 25 tháng 5, 2012

Tình Hé Môi Sầu 31 - Hết 2

Trang 2 trong tổng số 9

Chương 34

Gió hiu hiu thổi, sóng nhè nhẹ đưa, cát biển thật êm, biển cả mơ mộng, dịu dàng.
Xe ngừng tại con đường tiếp cận với bãi biển, Bạch Lộ thẹn thùng nói:
- Anh xuống xe, tôi thay đồ nhé!
anh sex
truyen dam
phim sex hay
truyen sex hay
truyen lau xanh
truyen loan luan
truyen nguoi lon
truyen sex hoc sinh

Tôi bước đến dưới một cây dừa, đứng ngắm bãi biển nên thơ. Trên biển có một chiếc tàu để trượt nước, cạnh tàu có vài người đang tắm. Có lẽ bọn này có hẹn trước với Bạch Lộ. Trong lúc tôi đang ngẫm nghĩ, Bạch Lộ liến thoắng bảo tôi.
- Xong rồi, anh có thể quay lại được rồi đấy!
Tôi quay lại, Bạch Lộ đã thay xong áo tắm đứng bên cạnh xe. Bộ áo tắm màu đen, có thêu một đóa hồng đỏ thắm to tướng.
- Cô có cần tôi đưa cô xuống bãi không?
- Cám ơn anh, đã có bạn tôi rồi! Anh có thích đi dạo không? Nếu không, trên xe có sách, có tập nhạc, chocolate và giấy vẽ đó.
- Tôi phải đợi cô bao lâu?
- Không lâu lắm đâu, tôi có lỗi với anh quá! – Nàng ái ngại – Nếu anh thấy buồn thì mở radio nghe, nếu có nghe tin bão thì anh bấm kèn cho chúng tôi nghe. Nơi đây không phải là bãi tắm chính thức nên không treo cờ đỏ đâu.
- Còn việc gì nữa không?
- Không! – Nàng vẫy tay bước đi, đợi vài bước nàng lại quay lại – Trên xe có ống nhòm đó, anh có thể nhìn tôi trượt nước.


Bạch Lộ nhún nhẩy bước đi, như cố tình làm dáng với tôi. Bốn thanh niên chạy ùa về phía nàng, người thì huýt sáo, người thì vỗ tay. Một trận cười hoan hỷ theo gió biển đưa sang.
- Hoàng hậu muôn năm!
Bạch Lộ đứng trên vai một người, vẫy tay với tôi. Tôi cũng đưa tay vẫy lại thì nàng nhún người phóng xuống nước, bơi về chiếc tàu như bầy vịt. Bạch Lộ dẫn đầu, bốn người kia cũng bơi theo sát nàng.
Tôi cầm ống nhòm lên
Tiếng máy nổ, bọn thanh niên đều trèo cả lên thuyền. Bạch Lộ đã vững vàng lên ván trượt nước. Nàng vẫy tay với tôi, bông hoa hồng trên ngực nàng lần hồi xa dần, nhỏ dần.
Bọn thanh niên ngày nay biết hưởng tuổi xuân của họ! Tôi nhìn những ngọn sóng tủa ra và nhớ lại thuở còn là học sinh của mình… Chiến loạn, đói rét và học hành lén lút trong hầm trú ẩn. Ngày nghỉ, chúng tôi chỉ biết mò tôm tại những con rạch tanh hôi, hoặc là lội bộ vài chục cây số để đi xém hát bội là hết.
Tôi cầm lấy một quyển sách, một quyển tiểu thuyết dịch thuật của Sagan và chán nản buông xuống. Quyển thứ hai là một tập truyện được cắt trong báo và đóng tập lại, “Thế giới của Suzie Wong”
Tôi không thích đọc loại sách này, hơn nữa, nó cũng không thích hợp với cảnh thơ mộng tại đây. Cái thú đọc sách của Bạch Lộ phức tạp thật. Và tôi thấy một quyển sách của Heminway, “Ngư ông và biển cả”.


Tôi ngơ ngẩn nhìn bìa sách và liên tưởng đến cảnh tượng ngay trước mắt. Tại đây, bọn thanh niên đang vui thú với biển cả như một quyển sách sống. Tôi cũng không hứng thú đọc sách nữa và lấy một miếng chocolate cho vào miện và tiện tay lấy tập nhạc lên.
Tôi say sưa hát mãi cho đến khi ráng chiều đỏ rực đâm vào mắt tôi, tôi mới ngẩng lên. Ánh tà dương đã quấn đỏ mặt biển, vùng chân núi gần đó xanh tươi hơn. Xa xa, hai chiếc tàu lướt nhẹ trên mặt biển, một trước, một sau rẽ nước lao nhanh. Nhờ ống khói, tôi thấy chiếc trước là của bọn Bạch Lộ, phía sau là chiếc ca nô đuổi theo.
Hai chiếc dần dần đi vào bờ. Chiếc ca nô theo sau có hai tên lính thủy Hoa Kỳ, một đen một trắng.
Tình hình này thì dường như không hay rồi! Bạch Lộ cũng khua tay múa chân gì đó rồi cả bọn bơi vào bờ.
- Rose! – tên thủy thủ da trắng cố bơi theo.
Tôi bước xuống bậc thang, trên bãi biển có mấy cặp tình nhân cũng tiếp đến xem, tôi đến một tảng đá ở gần đó, ngồi xuống. Bạch Lộ đang nói gì đó với mấy cậu thanh niên kia, nàng xua tay liên hồi. Một thanh niên nói tiếng Anh sang sảng:
- Cút, nếu bước thêm bước nữa tao đập bể mặt mày.
Hai tên thủy thủ vẫn chạy tới, tên da đen vừa chạy vừa chửi loạn:
- Bọn khỉ da vàng kia! Nàng là bạn của tụi tao.
- Rose! – tên thủy thủ da trắng hổn hển – Cô không nhớ tôi sao?
Bạch Lộ gắt:
- Tránh ra, tránh ra mau!
- Đồ hôi hám! – tên da trắng giận giữ chụp đến.
- Sao láo quá vậy! – Bạch Lộ núp sau một thanh niên vạm vỡ. Thanh niên đó lập tức tấn công, chụp ngay chân của tên thủy thủ da trắng quật ngã hắn bằng một thế nhu đạo rất đẹp mắt.
- Giỏi thật! – Tên thủy thủ da trắng nằm dưới đất, quay sang tên da đen ở phía sau lớn tiếng hét – Móc trái nó.
- Vâng, thưa sếp! – nói xong, hắn xông vào một thanh niên yếu đuối. Tên này nhanh tay vốc một nắm cát ném thẳng vào mặt tên thủy thủ da đen. Nhân lúc tên da đen đang dụi mắt, hắn lộn sang chụp bàn chân đen đúa.
- Đánh chết bọn này đi! – Bạch Lộ đứng một bên giận dữ - Cho nó câm hết mồm dám chửi người khác nữa.


Tên da trắng vừa đứng dậy lại bị người thanh niên vạm vỡ chộp ngay quật cho một cú lộn mèo và tặng thêm một cái tát tai nảy lửa.
- Đập vào miện nó cho tôi! – Bạch Lộ khoái chí – Cho gãy mấy cái răng chó đi!
Một quả đấm tống thẳng cánh tay vào miệng tên thủy thủ da trắng. Tên da trắng đưa tay chùi máu ở mép môi, miệng gọi:
- Chircy, đến giúp tao mau!
- Đôi mắt tôi bị thằng quỷ làm mù mất rồi! – Tên da đen giận dữ gầm thét, vung một cánh tay để tự vệ, cánh tay còn lại bụm chặt đôi mắt đau. Tên thanh niên ốm yếu chạy không ngừng xung quanh tên da đen, và ném cát vào mặt hắn.
- Đến đây mau! Tao ra lệnh cho mày! – Tên da trắng bị quật ngã đến lần thứ bảy ra lệnh cầu cứu tên da đen, ngay khi đó, tên da đen quờ quạn đấm một quyền trúng ngay miệng sưng húp của tên da trắng. Tên da trắng nằm thẳng cẳng trên bãi cát, có lẽ cát trong mắt đã đỡ làm đau, tên da đen khom xuống vác bạn mình lên vai, miệng lẩm bẩm bước thẳng đến chiếc ca nô của chúng. Bên Bạch Lộ vang lên tiếng reo chiến thắng, một tên thanh niên reo lên:
- Lên thuyền mau! Chắc chắn chúng sẽ báo với lính tuần duyên. Bạch Lộ! Cô có đi cùng chúng tôi không?
- Tôi có xe rồi! – Bạch Lộ lạnh lùng lắc đầu, ngồi lom khom trên bãi cát. Xem xong một trận đấu như trong phim, tôi nhìn theo hai chiếc thuyền một đông một tây đến khuất hẳn mà Bạch Lộ vẫn còn ngồi trên bãi cát bất động.
Tôi bấm còi, Bạch Lộ mới giật mình ngẩng đầu lên, đưa tay chào tôi và từ từ bước tới bờ biển rửa tay. Một hồi sau, nàng mới chậm rãi bước lên:
- Anh trông thấy cả rồi chứ? – Bạch Lộ đã thay áo xong, đến ngồi vào tay lái, nhìn vào kính chiếu hậu để trang điểm.
- Lúc đầu tôi sợ phe cô bị thua, nhưng khi đụng nhau thì tôi đã yên tâm đứng xem.
Bạch Lộ biết tôi không bằng lòng về việc vừa xảy ra nên ngắt lời:
- Không sao anh, anh kia mới học nhu đạo ở bên Nhật về. Một mình anh ta cũng đủ thắng hai tên ma men khốn khổ đó rồi.
- Sao lại xảy ra chuyện xung đột vậy?
- Nói ra thật buồn cười – Bạch Lộ vừa chải đầu vừa nói – Tôi có quen với tên thủy thủ da trắng kia, hôm nào nó cũng đứng trước cửa nhà tôi huýt sáo và nói năng ấm ớ chẳng ra gì.


Tôi nhớ hôm qua đến thăm mẹ nàng, tôi có thấy một sĩ quan hải quân trẻ tuổi.
- Tôi gặp hắn trò chuyện với bác gái ở nhà cô!
- Nó định gạt gẫm, mượn tiền mẹ tôi nữa, anh xem có đáng tội không chứ?
- Cảnh cáo hắn là được rồi!
- Cảnh cáo chẳng có ích gì đâu – Bạch Lộ đắc ý – Chắc chắn không bao giờ thấy mặt hắn bén mảng ở nhà tôi nữa.
- Tại sao chúng lại gọi cô là Rose vậy?
Bạch Lộ thoáng ngẩn người, cắn lấy bút kẻ lông mày, như chợt nhớ ra điều gì, nàng nói:
- Có lẽ nó thấy đóa hoa hồng trên áo tắm của tôi, nên nó gọi như vậy chứ có biết tên tôi đâu!
- À thế! Mấy tên thủy thủ này cũng lỗ mãng quá.
- Vì vậy tôi mới phải cho chúng một bài học, cho chúng biết là con gái Hương Cảng không dễ gì bắt nạt đâu.
- Cô cố tâm rủ bọn kia đến đây để trả thù bọn chúng à?
- Không! Chúng nó đã theo tôi đến đây. Anh không nhìn thấy chiếc ca nô sao?
- Vâng! Bất luận như thế nào, ẩu đả cũng là một hành vi không văn minh cho lắm.
Bạch Lộ hỏi ngược lại tôi:
- Anh tưởng thế giới này văn minh lắm à?
- Ý tôi nói là hành vi này không thích hợp với cô.
- Đó là sản vật của xã hội văn minh này! Thực tế thì từ loài khỉ đến loài người, loài người chúng ta cũng chẳng có tiến bộ gì cho lắm, còn dã man hơn cả con người nguyên thủy.
- Nhận xét của cô có lẽ hơi thiên lệch đấy! Nó thuộc về phương diện giáo dục, cô không nên vơ đũa cả nắm chứ!
- Không! Gần như là một nửa loài người – Bạch Lộ đã kẻ xong lông mày và lấy ra một bàn chải nhỏ để chải lông mi – Một nửa còn lại là những người bị áp bức hay bị hạ nhục. Một cách công khai hay lén lút, chẳng hạn như có người dùng tiền để áp bức kẻ khác và cũng có người vì tiền mà bị hãm hại.
- Tôi hiểu ý cô rồi.
- Anh không thể hiểu được đâu! – Bạch Lộ bỏ chiếc bàn chải xuống bật cười ha hả - Thật ra anh cũng là một kẻ bị áp bức, thật buồn cười, mình bị áp bức mà cũng không biết.


Tôi ngơ ngác đăm đăm nhìn nàng:
- Này nhé, anh tốn tâm huyết để viết văn nhưng anh thu hoạch được bao nhiêu? Người khác chỉ cần một cú điện thoại là đã có hàng vạn bạc rồi.
- Nhưng cô đã quên mất đó là nghề chính mà tôi chọn. Ví dụ của cô không thích đáng cho lắm.
- Sao lại không? – Bạch Lộ đang tô môi nhưng cũng cố cãi lý.
- Sao?
- Họ dùng những thủ đoạn dã man để làm giàu, khi có tiền thì họ có thể mua danh nghĩa. Còn các anh, bọn họ sẽ chế nhạo các anh một cách cay độc là những động vật bò trên ô vuông (*)
(*) Chữ Trung Hoa viết trong ô vuông.
- Tôi không tin, mọi người đều hiểu ai là kẻ cống hiến nhiều cho xã hội.
- Để rồi xem! – Bạch Lộ ngắm vào gương cười nói – Rất giản dị. Tâm lý quần chúng thay đổi quan niệm ngay với kẻ giàu có. Họ tung tiền để mua sự tôn sùng. Vì nguyên nhân tôn sùng kẻ làm ra tiền, báo chí và tạp chí đều trở thành công cụ tuyên truyền của kẻ giàu có. Còn về những văn gia và khoa học gia đều do họ bồi dưỡng mà nên, đương nhiên thuộc về công lao của họ. Rất giản dị, một tên phú thương du lịch, mở tiệc hay cưới vợ đều được báo chí đăng tải rầm rộ, nào là tin tức, hình ảnh lung tung. Nhưng còn nhà văn thì sao? Khi một đại văn hào Anh quốc đến Hương Cảng, hơn một nửa báo chí ở đây cả đến một dòng cũng không có.
Mặt tôi nóng bừng, tôi châm một điếu thuốc.
- Cô khéo ví dụ lắm, tuy nhiên những điều này không thể nào thay đổi giá trị của bản thân, thương gia vẫn là thương gia và văn gia vẫn giữ giá trị của văn gia. Sao cô không dùng Hemingway mà ví dụ?
- À! – nàng chúm chím cười, chỉ quyển sách đặt trên đầu gối tôi – Anh đã xem quyển này rồi, phải không?
- Những ai đã xem qua sách của Hemingway đều phải khâm phục ông ta. Tôi, cô hay những người sau, vinh dự của Hemingway mãi mãi được tồn tại. Cô có biết người đàn bà giàu nhất trong thế kỷ mười tám không? Cho dù cô còn nhớ, cô có đặt một bó hoa lên mộ bà ta không? Trừ phi tổ tiên cô đã mắc nợ bà ta.


Bạch Lộ dường như không nghe tôi nói, nàng chỉ chăm chú thoa môi nhưng nàng quay sang tôi, lắc đầu:
- Tôi tranh luận không lại anh, sự mơ tưởng của anh đã duy trì quan điểm của anh. Nhưng hạng người không có lí tưởng như tôi chỉ biết có thực tế, và thực tế đã duy trì quan điểm của tôi. Anh không hiểu nỗi khổ tâm của những kẻ bị hạ nhục và bị chèn ép, cả đến nhân cách và linh hồn của họ cũng bị chà đạp, bi thảm nhất là ngay cả họ cũng nhận ra mình là một tội nhân, mà nói cho cùng họ cũng là tội nhân thật.
- Nhưng cũng có cái mà tiền bạc không thể mua được!
- Anh nói dễ nghe thật! – Nàng chỉ một cuốn sách khác – Anh đã xem quyển “Thế giới của Suzie Wong” rồi chứ?
- Tôi chỉ xem phim thôi.
- Suzie Wong chính là một thí dụ cụ thể. Với hạng người này, anh có nhận xét thế nào?
- Rất đáng thương.
- Anh cho rằng hạng đàn bà này đều vì tiền sao?
- Dĩ nhiên! Nếu nàng kiếm đủ tiền nuôi con thì tôi tin rằng nàng sẽ không bị sa ngã.
- Anh tưởng rằng ngôi nhà của nàng cũng rất đáng tội sao?


Tôi gật gật đầu
- Anh có biết ở đây còn có một hạng Suzie Wong, nhà cao cửa rộng, ăn ngon mặc đẹp, nhưng chúng vẫn làm những việc đê tiện như vậy không?
- Nếu chỉ vì hưởng thụ thì nhân cách của hạng người đó không đáng cho ta nói tới.
- Thế nào, anh không thương hại cho họ chứ? – Bạch Lộ cười - Anh có thấy những tên ăn mày ở trước cửa tửu lầu ăn mặc rất sạch sẽ không?
- Đó là một thủ đoạn ăn xin.
- Đúng! Đối với cái xã hội này anh cũng chưa đến nỗi hoàn toàn xa lạ - Nàng đưa tay vuốt mớ tóc bị gió thổi tung – Anh có biết có một hạng Suzie Wong, có đầy đủ tiền bạc mà vẫn làm những việc nhục nhã không?
- Tôi nghĩ không có chuyện đó đâu.
- Có chứ! Có lẽ họ còn đáng thương hại hơn cả những hạng gái vì cuộc sống mà phải bán trôn nuôi miệng.
- Tại sao vậy?
- Anh không hiểu đâu. Sau này tôi sẽ cho anh một đề tài để anh sáng tác.
- Sao bây giờ lại không?
- Tôi muốn anh suy nghĩ trước, bằng không anh sẽ không tôn trọng nhân cách của hạng người đó đâu.
- Được rồi. Tôi xin cảm ơn cô trước. Mẩu chuyện của cô hẳn là sâu sắc hơn ảo tưởng.
- Mong rằng anh sẽ viết được một tác phẩm có giá trị thực sự.
Nàng chìa tay bắt tay tôi. Tôi chợt nhìn thấy trên cườm tay của nàng có dấu màu đỏ tươi, tôi liền nói:
- Cườm tay cô bẩn rồi kìa.
Nàng đưa mắt nhìn xuống, thản nhiên nói:
- Đó là máu, tôi rửa chưa được sạch.
- Cô có bị thương không?
- Máu của tên lính thủy đấy!
- Sao?
- Nó bị đấm gãy răng, tôi nhặt một miếng làm kỷ niệm.
- Cô tinh nghịch quá! – Tôi dở khóc dở cười – Sao không lấy chiếc mũ trắng của hắn có hơn không?
- Anh không hiểu. Mũ trắng của chúng là cờ xí, nhưng răng là vũ khí.


Nàng phá lên cười và lấy khăn lau nhẹ vết máu trên cườm tay, và lại dùng ngay khăn đó cột tóc.
- Thôi, bỏ chuyện này đi. Tôi sửa soạn như vậy có được không?
- Đẹp lắm! – Tôi ngắm nghía nàng trong giây lát.

Chương 35

Trương Đức Sanh được tiền đua ngựa thật, giáo sư Trung lại thua sạch chẳng còn một xu.
Kẻ thất bại phải được an ủi, người thắng cuộc phải ăn mừng, bởi vậy không cần tôi lên tiếng đòi thì Đức Sanh đã gọi điện thoại đến. Tôi rất thắc mắc, công việc của hắn bận gần chết mà sao hắn vẫn có thời giờ đến trường đua. Giáo sư Trung là một nhà kinh tế học, xưa nay vẫn không tán thành việc đánh cá ngựa thế mà ông lại mang số tiền mồ hôi nước mắt đổ cả lên bãi cỏ. Nhưng Đức Sanh đã cho tôi biết là vì phải theo dõi một người nên mới bước chân vào trường đua. Nhưng giáo sư Trung lại chẳng hiểu tí gì về cảm hứng cờ bạc của Đức Sanh. Về việc chọn lựa nơi giải trí. Giáo sư Trung và Đức Sanh cũng cãi cọ đôi chút. Đức Sanh muốn vào một quán ăn sang trọng, giáo sư Trung lại muốn đến một quán rượu nhỏ ở ngoại ô, để thở chút không khí trong lành.
Đức Sanh phải chiều theo ý của giáo sư đến một thị trấn nhỏ ở gần núi Thanh Sơn. Giáo sư Trung đích thân chọn vài con cá tươi, mang đến một quán rượu nhỏ ven biển.
Quán rượu này tuy thô sơ nhưng rất sạch sẽ, còn đủ hương vị nồng nàn của thôn quê. Tôi chợt nhớ đến Phụng, một cô gái trưởng thành ở đô thị, sặc mùi Tây Phương, chịu ảnh hưởng của nền giáo dục Tây phương, chẳng biết tí gì về quê hương xứ sở, sẵn dịp này nên để cho nàng mở rộng tầm mắt.
Tôi đưa ý kiến này với Đức Sanh và giáo sư Trung. Đức Sanh hết sức tán thành còn giáo sư Trung xua tay phản đối tức khắc:
- Tôi cương quyết không cho nó đi với chúng ta. Nó câu thúc tôi nhiều rồi, hôm nay tôi phải vui chơi thỏa thích mới được. Hơn nữa, nó sẽ làm trở ngại cuộc vui của chúng ta.
Tôi nói:
- Được rồi. Thế thì bác phải kể một câu chuyện thật hay nhé.
Giáo sư Trung uống ực một hớp rượu rồi thở khì:
- Tôi đã kể quá nhiều rồi.
- Câu chuyện của bác không bao giờ có kết cuộc cả - Đức Sanh rót thêm rượu cho ông ta – Chẳng hạn như bác kể đến lúc “Độc Mai Quế” trong quán rượu ở Ba Lê, cháu cảm thấy hơi lạc đề đấy, cháu không tin quan niệm luyến ái của đàn bà Pháp như bác kể.
- Có lẽ đó là ly rượu được nấu bởi những quả nho chưa chín – Giáo sư Trung lắc đầu chua chát – Một ly rượu đắng!
Tôi chen vào:
- Kết cuộc thế nào hả bác?
- Lần trước tôi kể đến đâu rồi nhỉ?
- Bác đã thắng được một bữa tiệc Giáng Sinh thịnh soạn! Chẳng khác nào như ngựa về ngược vậy.
- Nhưng tôi đã thua cuộc thê thảm và đau thương hơn cả ngày hôm qua! – Giáo sư Trung ngẫm nghĩ một hồi lâu mới kể tiếp – Qua hôm sau, “Độc Mai Quế” đến ký túc xá tìm tôi, tôi ngỡ nàng đến tìm tôi để đòi tiền “qua đêm”. Để giữ thể diện cho tôi, các bạn đã gom góp cho tôi vài chục phơ răng bỏ vào phong thư đưa cho nàng. Cậu đoán xem sự việc diễn tiến ra sao?
- Tôi phải bó tay trước câu chuyện hoang đường này.


Giáo sư Trung đưa tay sờ chiếc má ửng hồng của ông và cười một cách hữu ý. Đức Sanh nhìn ông ta nói lững lờ.
- Bác gặp rắc rối rồi!
- Cũng không đến nỗi như vậy – Giáo sư Trung vươn vai – May là nhờ thằng anh cả của chúng tôi giải vay, hắn hăng hái đứng lên thay thế tôi, đây là một diệu kế để đối phó với những sự phiền phức của một lũ du học sinh chúng tôi. Lúc bấy giờ chúng tôi gọi đó là thuật luyến ái tiếp sức.
- Tôi không tin là lại có việc như vậy. Phải phạt một ly mới được.


Giáo sư Trung chẳng thèm tranh luận với Đức Sanh, tiếp tục nói:
- Thế nào rồi cậu cũng phải tin vì người thay thế tôi chính là cha của Lưu Triết.
Tôi và Đức Sanh kinh ngạc nhìn ông ta:
- Rất tiếc là cha của Lưu Triết không có mặt ở đây. Cha già ấy có nhiều mối tình mê li lắm…
- Chẳng lẽ Triết cũng mang dòng máu Pháp sao?
- Dĩ nhiên là không. Tôi bảo luyến ái tiếp sức! Lão Lưu đã hưởng thụ một năm diễm phúc, xong lén trở về nước. Mặt ngoài là về nước kháng chiến, thật ra là trốn tránh trách nhiệm vì Độc Mai Quế đã mang thai, còn hắn đã có vợ từ lâu, có lẽ Triết lúc đó đã đi học rồi.
- Độc Mai Quế kia chịu bỏ như vậy à?
- Chúng tôi tưởng nàng sẽ làm phiền chúng tôi, nhưng nàng chẳng hé môi. Về sau, nàng đã hỏi thăm địa chỉ của lão Lưu ở tòa Đại Sứ, chúng tôi lại tưởng nàng đến để tố cáo lão Lưu về cái tội sở khanh chứ.
- Trò đùa này chắc bị phóng đại rồi.
- Nàng đến Thượng Hải tìm lão Lưu nhưng ngoài sức dự liệu của chúng tôi. Về sau nàng đã lấy một người bạn học của chúng tôi, sau này không còn tin tức gì nữa.

Đức Sanh nói:
- Tôi tin rằng câu chuyện này chưa được chấm dứt. Đến đây có lẽ là mối tình đa giác bắt đầu bùng nổ.
- Nhưng câu chuyện kết thúc tại đây thì tốt hơn! – Giáo sư Trung buông tiếng thở dài ai oán – Thời chiến tranh, tôi có gặp nàng tại Trùng Khánh, nàng mời tôi uống rượu và cho tôi biết nàng đã li dị, vì lẽ chồng nàng không thích đứa con gái của nàng, nàng hỏi thăm tôi địa chỉ của lão Lưu, định giao đứa con đó cho hắn.
- Nếu lúc đó bà ta gặp Lưu Triết thì may quá, hắn có thêm một đứa em gái.
- Lúc đó tôi không biết tin tức của lão Lưu thật! Thiên hạ loạn lạc, con người chẳng khác nào cánh bèo không ngừng trôi giạt. Tôi chỉ biết nhiều người đã chạy sang Hương Cảng rồi.
- Người đàn bà Pháp kia đa tình quá nhỉ?
- Không! Nàng căm hận đàn ông. Nàng nhạo báng tôi trước mặt con gái của nàng, dù sao thì nàng cũng còn giữ thể diện cho tôi, không hề nhắc lại món nợ xưa kia, nhưng tôi cũng đủ đau khổ rồi.
- Thôi, hãy uống thêm một ly nữa! Thức ăn mang lên rồi – Đức Sanh gắp vài con tôm càng bỏ trước mặt ông ta.
- Đừng tưởng đây là một trò đùa! – Giáo sư Trung bùi ngùi nói – Đến khi lớn tuổi hối hận không kịp.
- Cái gì qua hãy để nó qua đi! – Đức Sanh tha thiết an ủi ông – Thời trai trẻ ai lại chẳng lếu láo.

Giáo sư Trung gật đầu
- Hai cậu biết sao hôm nay tôi lại đến trường đua không?
Tôi và Đức Sanh ngơ ngác
- Tôi đã gặp tình nhân cũ – Giáo sư Trung trợn to mắt – Thật đấy, tôi đã gặp nàng, “Độc Mai Quế”!
- Bác không chào hỏi bà ta à?
- Tôi không tiện chào hỏi nàng, vì nàng đi với một lão già, rất có thể là chồng nàng. Có lẽ nàng vừa đi xem phim về, họ đi bằng xe kéo, gây sự chú ý của người khác. Tôi đã chạm mặt nàng tại một con hẻm nhỏ.
Đức Sanh hỏi:
- Bà ta nhớ bác không? Hoa hồng có lẽ đã biến thành hoa vạn niên thanh rồi nhỉ?
- Già rồi, tất cả đều già rồi! Dường như nàng có để ý đến tôi, tôi vội bước vào quán ăn, và đứng bên cửa sổ nhìn trộm nàng, nàng đi loanh quanh trước cửa quán một hồi rồi mới chịu bỏ đi.
- Hay bác nhìn lầm người. Mà cũng có thể là tiềm thức của bác đã làm bác bối rối!
- Lúc đó tôi cũng nghĩ như vậy. Về sau tôi chẳng thấy sai trật vào đâu cả.
- Bà ta đến quán ăn tìm bác à?
- Không! Nhưng tôi bối rối đến chết đi được, vì sau ba tiếng đồng hồ, vừa bước ra khỏi quán ăn, tôi phát giác có một con bé theo dõi tôi, tôi nhận thấy con bé rất có thể là con gái của Annie, vì nó giống Annie lúc còn trẻ lắm.
- Sao bác lại sợ cô bé đó như vậy?
- Tôi cho rằng Annie sai nó đến theo dõi tôi. Tôi không muốn them phiền phức, vì nhược điểm của tôi Annie biết quá rõ.


Đức Sanh lắc đầu tỏ vẻ không tin:
- Nếu bác đóan đúng thì cô ta phải chận bác lại hỏi chuỵên chứ?
- Tôi không để cho nó có cơ hội. – Giáo sư Trung tức tối – Ban đầu tôi đi thì nó cũng đi, về sau tôi lên taxi, nó cũng gọi taxi đuổi theo. Đến khi ra tới bến tàu tôi mới thoát được, nhưng vừa bước xuống phà tôi lại đụng đầu nó nữa. Tôi không dám về nhà ngay, sợ nó biết địa chỉ. Thế nên tôi nghĩ đến trường đua, nơi đó đông người không dễ gì đụng đầu tôi.
- Cô ta có theo vào trường đua không?
- Không! Không hiểu tại sao nó lại hối hả chen vào thang máy của một công ty.
- Công ty nào vậy bác?
- Tôi không để ý, chỉ nhớ là vách tường màu đỏ, có một bảng hiệu chữ vàng rất nhỏ.
- Phục sức của cô bé đó như thế nào bác?
- Áo tơ trắng, váy xếp màu lam.
- Đội một chiếc mũ tro tựa như một chiêu đãi viên hàng không vậy.
- Đúng, nó cầm chiếc nón đó trên tay! Cậu cũng thấy nó ở trường đua hả?
- Ha ha! – Đức Sanh đột nhiên vỗ tay cười – Cô gái mà bác gặp chính là nhân viên làm việc tại đó.

Tôi cũng dằn lòng không được phải bật cười. Giáo sư Trung chỉ ngồi lặng thinh giụi mắt ngớ ngẩn.
- Đó thấy không, như vậy đủ chứng minh là tiềm thức đã làm rối trí bác?
- Nhưng tôi không làm sao yên tâm được.
- Sao bà ta không theo vào trường đua luôn. Thật ra, trong trường đua cũng dễ gặp người quen lắm, bác không thấy đâu đâu cháu cũng đụng đầu với bạn bè sao.
Giáo sư Trung xoa miệng:
- Cầu cho sự phán đoán của cậu là đúng.
- Hèn gì bác chẳng thua bạc. Hèn gì bác cứ đánh con ngựa hạng bét, những con ngựa trứ danh tôi cho bác biết thì bác lại không tin.
Tinh thần của giáo sư Trung đã khả quan hơn. Ông đứng lên bước đến cửa sổ, ngơ ngẩn nhìn ra biển cả. Một tô canh chua đựơc mang lên, Đức Sanh bảo đây là món mà giáo sư Trung thích nhất, nhưng mãi đến khi tôi lên tiếng gọi ông mới chịu lừ đừ trở lại bàn.
- Bác vẫn còn nhớ đến việc kia?
- Không phải! – Giáo sư khẽ ho một tiếng, chỉ ra ngoài song cửa – Hai cậu có thấy cái đảo kia không?
- Có gì đẹp đâu!
- Nó rất giống đảo St. Hélène. – Giáo sư Trung trầm ngâm giây lát – Cậu biết Napoléon ở trên đảo đó đã nghĩ những gì không, ông ấy nhất định không phải là nghĩ đến Waterloo, cũng không phải là nghĩ đến đảo Corse, mà tôi tin rằng ông ấy không bao giờ quên được nàng Joséphine.

Chương 36


Lưu Triết đã nghe cho tôi ba cú điện thoại. Một của Lâm Việt Sanh, một của Cao Mục Địch, còn một là của một cô gái không chịu nói tên, tôi đoán rất có thể là Bạch Lộ.
Triết không hỏi tôi người con gái đó là ai, hắn chỉ cho tôi biết là Tiền Bán Tử có cho người mang đến một tập bản thảo với tám trăm đồng tiền nhuận bút. Bản thảo để trên bàn viết của hắn, còn tiền nhuận bút thì cho hắn vay tạm.
Tôi định mang trả lại ông ta, nhưng tiền nhuận bút Triết đã tiêu mất rồi. Tôi đành phải vào phòng hắn để lấy tập bản thảo. Mở ra xem, thì thấy Triết đã sửa khá nhiều rồi, có cả phê bình cho thêm ý kiến nữa. Thế này thì làm sao mà trả lại ai.
Đến đọan cô gái chài lưới trừng trị con quỷ râu xanh kia xong, bắt đầu bước qua đọan đời mới tươi sáng hơn, tôi thấy khá ưng ý, thì Triết gạch bỏ cả, và còn chua vào “tầm thường, thiếu thực tế, cần phải viết lại”.
Tôi thấy nhận xét của Triết cũng có lý, nhưng cái lý này lại không hợp với tiểu thuyết. Vì tiểu thuyết chỉ là bịa đặt, nhưng phải bịa làm sao cho người ta tin mới được. Những tình tiết mà người ta cho rằng không thể nào xảy ra được, thì cũng nên tránh để đừng làm độc giả xúc động quá đáng.
Bút pháp này không phải tưởng tượng mà ra. Tuy rằng, thỉnh thoảng có vài điểm có vẻ loạn luân, nhưng không thể bôi xóa được cái giá trị tả chân của nó. Để bù trám khuyết điểm của mẩu truyện, tôi bắt đầu nghĩ ngợi, liên tưởng. Ví dụ như cô gái chài lưới cần gãy mất một chiếc răng, tôi sửa lại là bị tên lính say đấm gãy, như màn đấm đá mà tôi đã chứng kiến trên bãi biển vậy.


Ngay khi tôi định viết vào thì chuông điện thoại reo vang. Trương Đức Sanh cằn nhằn trong ống nghe hắn bảo hôm qua hắn gọi hằng mấy cú điện thoại cho tôi mà tôi đi vắng, hắn lo Triết không chịu chuyển lời lại cho tôi. Giọng Sanh khẩn trương:
- Tôi có chuyện cần gặp anh gấp, nhưng lại không rảnh, nên đành phải bàn với anh trong điện thoại vậy!
Tôi đùa:
- Có vụ án gì cần tôi giúp đó?
- Dạo này anh có gặp Bạch Lộ không?
- Hôm kia tôi có gặp nàng ở rạp hát, tin anh thắng ở trường đua chính do nàng cho tôi biết đấy!
- Thế thì tốt quá. Tôi không cách nào tìm ra nàng.
- Có liên quan gì đến ông thương gia Việt Nam mà anh đang điều tra đó không?
- Không, mà là việc của Cao Mục Địch! Anh có biết Mục Địch bị thất tình không?

Hôm kia tôi gặp hắn, hắn cho biết cô bạn gái của hắn, không ngờ lại chính là Bạch Lộ.
- Tôi cũng có nghe lờ mờ như thế, nhưng hình như họ đã dứt khoát với nhau từ lâu rồi.
- Anh có biết nhà nàng ở đâu không?
- Biết, tôi có quen với cả mẹ nàng nữa.
- Thế thì tốt quá! Tốt lắm, việc này phải nhờ đến anh. Để xem có còn cách gì hơn không, bằng không thì phải bảo Bạch Lộ xác định long nàng. Mục Địch đã nhờ tôi tìm nàng, thứ tư Mục Địch đi Đông Kinh rồi, sáng nay hắn cũng có gọi điện thoại đến cho tôi biết cuộc hành trình của hắn.
- Được rồi, tôi bằng long giúp cậu, nhưng tôi không dám bảo đảm gì đâu. Như cậu biết, tôi và Bạch Lộ cũng không thân gì mà chuyện này lại không thể hỏi một cách trắng trợn.
- Anh cứ làm hết lòng là được rồi, tôi sẽ chờ tin của anh trong hai hôm. Phải cho rõ ràng nhé. Tôi đi Ma Cao về rồi tính sau.
Đầu óc rối loạn, tôi không thể nào sửa bài được. Bỏ bút xuống, tôi định ra ngoài để dạo mát một vòng cho đầu óc được thanh tịnh hơn. Vừa mặc quần áo xong thì tiếng chuông điện thoại lại reo lên. Lần này Việt Sanh, hắn ngượng ngập cho tôi biết là hắn đã gặp lại cô bạn gái của hắn rồi, và hắn hỏi tôi bao giờ rảnh để hắn sắp xếp địa điểm gặp nhau. Tôi cố hết sức nén xúc động và dặn Việt Sanh đừng nên nóng nảy, tốt nhất hắn nên hẹn với cô bạn hắn trước. Hai, ba hôm tới, lúc nào tôi cũng có thể đi với hắn được.

Chương 37

Khi tiếng chuông điên thoại reo lần thứ tư, tôi bực bội bụm tai bỏ chạy xuống lầu như chạy trốn bệnh dịch. Cô Vân rượt theo tôi hổn hển nói:
- Ông Triết đi vắng, mời ông đến nghe điện thoại.
- Bất kỳ là điện thoại của ai, cô cũng cứ bảo là tôi đi vắng rồi.
- Điện thoại của cảnh sát gọi đến đấy!
Tôi kinh ngạc dừng bước lại:
- Cảnh sát tìm tôi để làm gì, chắc là họ đã lầm rồi đấy?
- Không, dạ đúng là hỏi nhà mình.
Tôi thắc mắc trở lên lầu. Cầm ống nghe lên, một giọng nói nghiêm nghị và hung hồn vang lên khiến tôi thiếu điều muốn thủng màng nhĩ. Bên kia đầu dây xưng hô danh tánh xong mới hỏi tên họ và nghề nghiệp của tôi, rồi mới bảo tôi phải đến ngay phòng cấp cứu bệnh viện Cửu Long thăm một người bạn.
- Có việc gì vậy?
Bên kia không trả lời, sau đó giọng một người đàn bà nghẹn ngào nói:
- Tôi là Phụng đây!
- Cô Phụng đó hả? Sao cô lại ở trong bệnh viện, có việc gì vậy?
- Cha tôi bị xe đụng, thương tích rất nặng, hiện giờ đang nằm trong phòng cấp cứu. Tôi nhờ cảnh sát gọi điện thoại đi khắp nơi, ông Đức Sanh và Hà Phi đều vắng nhà, anh Triết cũng chưa về, cũng may là gặp đựoc anh! Trời ơi, tôi bối rối quá, chẳng biết phải làm sao bây giờ.
- Đừng lo, tôi sẽ đến ngay!


Tuy mạnh dạn an ủi nàng, nhưng tôi cũng không sao dặn được cơn sợ hãi.
Tôi chạy như bay phóng ra khỏi cửa, bất ngờ va sầm vào lão Trấn. Lão nói:
- Chuyện gì mà trông cậu hoảng hốt thế?
- Một người bị đụng xe, tôi phải đến bệnh viện gấp! Lão đang xách thùng nước, có lẽ vừa rửa xe xong. Tôi chợt dừng lại hỏi:
- Bác Trần! Bác có thể cho cháu mượn xe tạm giây lát chăng?
Lão thoáng do dự, có vẻ không vui nói:
- Tôi mệt quá, nếu không tôi có thể đưa cậu đi.
- Cháu có bẳng lái.
- Hay là để tôi đưa cậu đi vậy! Xe này cũ quá, tôi sợ cậu không quen.
- Bác đi không được đâu. Người tôi đi thăm là Ngô Doãn Trung, bác đâu có muốn gặp mặt ông ấy.
- Hả? Có nặng lắm không?
- Tôi cũng không rõ lắm.
Khi lão giao chìa khóa xe cho tôi, tay lão run run.
Xe của lão Trần quả đúng với cái danh từ “già khú đế” của nó. Phanh không ăn, kèn không kêu, than xe lắc lư như phải gió, có lẽ có một bánh xe bị xì hơi. Hơn nửa tiếng đồng hồ, tôi mới đến bệnh viện. Đến khi leo dốc thì xe bị chết máy nằm ì tại đó. Tôi bỏ đó và vội vã đi vào phòng cấp cứu. Cô Phụng đang hỏi han một cô y tá. Thấy tôi đến, nàng bỗng chạy tới khóc nức nở. Tôi hỏi:
- Giáo sư nằm đâu?
Phụng nghẹn ngào chỉ vào phòng giải phẫu.
- Có nguy hiểm đến tính mạng không?
- Chưa biết, chẳng một ai cho tôi biết cả.


Tôi hỏi cô y tá đứng bên cạnh nàng:
- Cô có thể cho tôi biết không?
- Vừa rồi cảnh sát công lộ có cho tôi biết, trước tiên ông ấy thấy một chai rượu dính máu nằm trên con lộ dẫn đến khu Sa Điền, sau đó mới phát giác ra ông này tại một khe núi bên lề đường, nên cấp tốc gọi xe cứu thương đến đưa ông vào bệnh viện.
Tôi lại quay sang hỏi Phụng:
- Sao cô biết mà đến đấy?
- Cảnh sát tìm thấy danh thiếp trong túi áo của cha tôi. – Phụng đưa tay lau nước mắt – Họ gọi điện thoại cho tôi hay.
- Giáo sư có nói gì không?
- Có lẽ ba tôi đã bị rối lọan thần kinh, khi gặp tôi ông chỉ có khóc lóc, lè nhè gì đó. Bác sĩ bảo ông ấy say rượu, rồi vấp ngã, hay là bị xe đụng phải, đến bây giờ không ai dám quả quyết gì cả! Tôi không biết phải làm sao bây giờ?
- Chúng ta chỉ cần mong sao cho giáo sư được bình an vô sự là tốt rồi.


Một lúc sau, Hồ Phi cũng mồ hôi nhễ nhại chạy nhanh vào. Hắn thấy chúng tôi lo lắng nhìn chăm chú vào phòng giải phẫu, nên cũng lặng lẽ ngồi xuống cạnh chúng tôi. Độ một giờ đồng hồ, cánh cửa phòng giải phẫu xịch mở, hai cô y tá đẩy chiếc giường ra ngoài, đi sau là một vị bác sĩ mập và lùn đang mở khăn bịt mồm và bỏ bao tay ra.
Phụng vừa trông thấy liền gọi “cha” thật thê thảm và phóng ngay dến, nhưng cô y tá đứng bên đã giữ lại.
Tôi khẽ lên tiếng hỏi bác sĩ:
- Thưa bác sĩ có gì đáng lo ngại không?
- Đã tiếp máu rồi, không nguy hiểm đến tính mạng đâu! Vết thương trên chân và cổ không hề gì, đã được khâu lại rồi. Nhưng có điều não bộ bị chấn động, có lẽ hơi rắc rối. Sau khi xuất viện, phải tìm một nơi yên tĩnh để dưỡng bệnh, không thể làm việc bẳng trí óc được.
- Ông ấy là giáo sư, phải sống bẳng trí óc.
Bác sĩ nhún nhún vai cười thảm não:
- Khoảng hai giờ đồng hồ sau, khi thuốc mê hết hiệu lực, ông ấy sẽ tỉnh lại, lúc đps sẽ có thể biết được não bộ của ông ấy bị thương đến độ nào.
Giường bệnh được đưa thẳng đến phòng hạng ba, giáo sư Trung nằm yên như một thây ma. Vết thương trên cổ vẫn còn rỉ máu, mảnh vải băng dày côm dần dần bị nhuộm đỏ.
Phụng cứ khóc mãi, tôi và Hà Phi không biết làm sao an ủi nàng, thỉnh thoảng tôi lại nhìn đồng hồ, mong cho giáo sư Trung tỉnh dậy.
- Thế nào? Có người khẽ vịn vai tôi.
Trương Đức Sanh đang lau mồ hôi, tay kia vịn vào thành giường. Đức Sanh đến vừa kịp lúc, tôi cảm thấy như vừa trút được một gánh nặng, tôi kể sơ lại sự tình cho hắn biết và bảo hắn lựa lời an ủi Phụng. Tôi lui ra ngoài bao lơn hút thuốc.
Xưa nay tôi chưa hề biết bước chân vào bệnh viện, phòng hạng ba không tệ như tôi nghĩ, xem ra rất yên tĩnh, và sạch sẽ.
Khi cô y ra đến thử máu và đo nhiệt độ lần thứ hai, giáo sư Trung đã rên khe khẽ, Phụng nắm chặt tay tôi.
- Ủa! Phụng! Sao… con lại ở đây? – Giáo sư Trung đã nói được, giọng nói tuy không rõ, nhưng xem ra thần trí đã tỉnh táo.


Tôi mừng thầm cho ông, một người sống bằng trí óc và nhờ vào trí óc. Giáo sư Trung tiếp:
- Mẹ con đâu rồi? Mà sao con lại mặc đồ của mẹ vậy?
- Xin bác nằm nghỉ, bác vừa được giải phẫu xong nên dưỡng sức đừng nói nhiều không tốt.
- Tôi được giải phẫu? Sao chú biết? – Giáo sư Trung trố mắt, nhìn tôi như một kẻ xa lạ.
- Bác sĩ không cho phép bác nói chuyện nhiều , bác đã bị thương khá nặng!
- Nói nhảm, sao tôi lại không biết, tâm hồn của một người đã bị thương sao tôi lại không biết chứ? – Ông vẫn có thái độ cao ngạo như lúc bình thường – Vừa rồi chú bảo là bác sĩ, là bác sĩ gì, ai? Phải chăng là lão Vi? Hắn mà biết cái đếch gì. Cái thằng đó chuyên môn nhổ răng lành của người ta, còn răng hư vẫn còn nguyên. Chao ôi! Chú xem hắn đã làm đau cổ tôi rồi đây này.
Tôi đã thấy rõ bệnh trạng của giáo sư Trung, nên không dám lải nhải với ông nữa.
- Cậu hãy qua đây! – Giáo sư Trung trông thấy Đức Sanh, muốn vùng ngồi dậy, nhưng cô Phụng nhanh tay giữ ông lại, và đồng thời ra dấu bảo Đức Sanh hãy đi đi.
- Đứng nên đứng xa tôi như vậy, mình là bạn than cơ mà, có gì không thể nói ra đâu! – Ông ta dường như đã khôi phục trạng thái bình thường, hổn hển tiếp – Tôi không tệ như cậu nghĩ đâu. Thôi chúng ta không nhìn lại dĩ vãng nữa! Chỉ cần cậu cho tôi một cơ hội giải thích…


Tôi vội kề miệng vào tai Đức Sanh nói:
- Chú ý những lời nói của ông ta nhé!
- Anh biết tâm sự của ông ta à?
Tôi lắc đầu.
Giáo sư Trung nắm chặt cánh tay Đức Sanh:
- Tôi biết cậu rất hận tôi. Hận tôi có ích lợi gì đâu, sao cậu không chịu nghe tôi giải thích.
Đức Sanh nói theo:
- Thôi được rồi, bây giờ bác nằm nghĩ đi, có gì mình sẽ nói sau vậy.
- Không, cậu đừng bỏ đi! – Ông ta nắm chặt áo Đức Sanh, và bảo Phụng: - Con nói đi, cha có phải là người xấu không?
- Dĩ nhiên là không. – Phụng gật đầu nghẹn ngào – Cha là một người cha tốt nhất thế giới.
- Đúng rồi! Chính vì tôi muốn làm một người cha tốt mà tôi đã trở nên một người chồng hư đốn nhất, một người tình thiếu thành thật và một người bạn tồi tệ nhất. Chẳng hạn như… Lão chỉ tôi và nói – Cậu, đến bây giờ cậu vẫn còn hận tôi, không tha thứ cho tôi.
Tôi yên lặng đứng nghe. Tuy tôi không hiểu ông nói gì, nhưng giọng nói vẫn tỉnh táo như thường.
- Đến bây giờ mà cậu cũng không hiểu được đàn bà, long dạ của đàn bà! Người bạn trẻ của tôi ơi! Mọi điều kiện của cậu đều xuất sắc hơn tôi, học thức, tài năng, nhận phẩm đều hơn tôi, nhưng đàn bà không thích những thứ đó đâu, cậu biết không! Tôi giỏi hơn các cậu một điểm, ở cái chỗ tôi biết giữ quả tim của đàn bà, nhưng vì tình bạn tôi đành phải ruồng bỏ nàng, như cậu đã biết, vợ tôi đã chết rồi.


Tôi giả vờ gật đầu tỏ vẻ như hiểu
- Cậu hiểu được thì tốt lắm. – Giáo sư Trung mừng rỡ - Giữa bọn chúng mình tôi đã chọn cậu, tôi thấy cậu có thể là một người chồng tháo vát. Hơn nữa, tôi đã có gia đình. Chỉ có cậu, giữa chúng mình cậu là một người giàu tình cảm nhất, tôi cầu mong cho cậu thành công, bởi vì tôi yêu nàng.
Giáo sư Trung thở dốc một hồi, hiển nhiên đã có đuối sức, nhưng ông vẫn vùng vẫy muốn nói tiếp.
- Bác sĩ đến rồi!
Hà Phi đưa bác sĩ đến giường bệnh, rồi đứng một bên. Bác sĩ hỏi khẽ Đức Sanh:
- Sao, ông ấy nói gì thế?
- Dường như ông ấy bị xúc động. Theo tôi nghĩ, cứ để cho ông ấy nói cho hết tâm sự của ông ấy mình mới có thể vịn vào đấy mà chữa trị được.
Bác sĩ không để ý đến lời của Đức Sanh nói, ông ta xem cái phiếu nhịệt độ và huyết áp, thỉnh thoảng lại đặt tay lên trán của giáo sư, rồi quay sang Phụng:
- Không hề gì đâu, cho ông ấy một chút thuốc an thần, để ông ấy ngủ yên.
Sau khi chích thuốc cho giáo sư, chưa đầy ba phút ông đã ngủ say. Đức Sanh lau khô mồ hôi trên trán và khẽ bảo với tôi:
- Tôi bị trễ chuyến tàu rồi. Đêm nay tôi ở lại đây cho có bạn với cô Phụng. Nếu bệnh tình của giáo sư khả quan hơn, ngày mai tôi đưa ông về nhà. Anh về trước đi, nhớ đừng quên việc tôi nhờ anh nhé!
Hà Phi thẹn thùng nói:
- Có gì cần đến tôi không?
Phụng lên tiếng:
- Anh đi tìm bác sĩ Vi hộ. Bác sĩ ở đây bận quá!
- Được rồi, tôi sẽ đi mời ông ấy vào sáng sớm mai.
Tôi nói với Phi:
- Nhờ cậu xem hộ xe tôi nhé. Nếu không sửa được, nhờ cậu mang nó về giúp.
Phi lặng lẽ bước theo tôi, đến bên xe, Phi trề môi:
- Trời ơi, xe của anh đưa vào viện bảo tang được rồi!
- Thế mà ngay cả thứ xe cà khổ này tôi cũng không có nổi mới thảm chứ!
Phi bước đến mở nắp đầu máy xe xem xét một hồi:
- Thế này nhé, tôi gọi người đến đưa xe này về hang sửa, xong tôi sẽ cho mang đến đây, bây giờ tôi đưa anh về.
Phi đưa tôi đến nhà, khi đang móc chìa khóa cửa, thì một bong người từ cửa sau bước ra, té ra là Lưu Triết. Triết hỏi dồn:
- Tôi cũng mới về đến nhà thôi. Nghe lão Trần nói giáo sư Trung bị xe đụng, có nguy hiểm lắm không?
- Cũng không đến nỗi nào, chỉ có thần kinh e rắc rối thôi.


Về đến phòng, tôi kể hết mọi chuyện lại cho Triết và hỏi hắn:
- Cậu với Phụng khá than, cậu có thể hiểu những lời nói của giáo sư Trung không?
Triết lắc đầu, nặng nề:
- Mai tôi sẽ đến thăm ông ta, anh đi lo việc Đức Sanh nhờ đi.
anh sex
truyen dam
phim sex hay
truyen sex hay
truyen lau xanh
truyen loan luan
truyen nguoi lon
truyen sex hoc sinh

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét