Thứ Sáu, 25 tháng 5, 2012

Tình Hé Môi Sầu 31 - Hết 3

Trang 3 trong tổng số 9

Chương 38

Đến bên xe, Triết sang xe khác đến bệnh viện thăm giáo sư Trung, tôi đi bộ đến tìm Bạch Lộ. Trời đẹp thế này dễ gì Bạch Lộ có nhà. Tôi định bụng đến trò chuyện với bà Hoa, rồi hẹn với Bạch Lộ lúc khác. Ngoài dự đoán, bà Hoa lại đi khỏi, chỉ có mình Bạch Lộ ở nhà, nàng đang chăm bón hoa cỏ ngoài sân.
Bạch Lộ mừng rỡ chìa cánh tay đầy đất cát bắt tay tôi:
- Rất tiếc là mẹ tôi đi vắng, bà tin cậy anh lắm.
- Sao bác chịu ra ngoài vây?
- Có lẽ là do lời khuyên của anh đấy! Mấy hôm nay có phim ca vũ nhạc Pháp, bà thích lắm. Anh đã thay đổi quan niệm sống của bà đấy!
- Cô không đi với bác à?
- Tôi phải trông nhà. Đã có người chăm sóc cho bà rồi, một người bạn mang kiệu đến đón mẹ tôi xuống núi, rồi đi cùng bằng xe kéo với bà.


anh sex
truyen dam
phim sex hay
truyen sex hay
truyen lau xanh
truyen loan luan
truyen nguoi lon
truyen sex hoc sinh

Tôi tìm cách đưa câu chuyện sang Cao Mục Địch. Trực tiếp vào vấn đề thì sỗ sang quá, tôi phải đi một vòng thật xa từ thời tiết, đến thời cuộc, rồi Trương Đức Sanh…
- Đức Sanh là cái ông làm trinh thám đó phải không? Thật bậy quá, ông ấy nhờ tôi mà đến bây giờ tôi cũng chưa làm, mấy hôm nay tinh thần uể oải quá!
- Bởi thế nên cô chẳng them đến thăm bạn bè! Cô gầy hơn trước nhiều đó, có phải tại khí hậu không?
- Không, tôi trưởng thành ở phương Nam mà. - Bạch Lộ cười chua xót, tôi thấy trong nụ cười của nàng có một nỗi buồn xa xăm.
- Trong nhà có chuyện gì không vui chăng?
- Cũng không phải, tôi và mẹ tôi hòa thuận lắm. Nụ cười trên môi nàng lặn mất, rồi tiện tay nàng hái một đóa hoa cúc nâng niu trên tay.
- Có phải vì việc của Hà Phi không?
Bạch Lộ mỉm cười, lắc đầu:
- Có lẽ Phụng đã nói gì với anh, cô ta lại lên cơn điệu tiểu thư đài các nữa rồi.
- Cô ấy buồn lắm.
- Hà Phi làm phiền cô ta à?
- Không. Một người khác, dường như cô ấy rất mâu thuẫn.
- Ừ, khi yêu ai cũng rất mâu thuẫn! Đàn ông và đàn bà, không bao giờ hiểu nhau đâu.
- Cô cũng bị buồn phiền vì tình yêu sao?
- Tôi không bận tâm đến vấn đề đó đâu! Tôi không cần ai hiểu tôi cả và ai phê bình sao tôi cũng mặc, tôi muốn làm sao thì làm vậy!
- Nhưng nỗi khổ tâm không làm sao che giấu được đâu!
- Anh thấy tôi chẳng sung sướng sao! Trời đẹp quá nhỉ! – Nàng cố nén lòng – Chúng ta đâu dễ gì có dịp trò chuyện, tội gì phải lo nghĩ đến những việc phiền phức đó là gì!


Bạch Lộ lẩn tránh câu hỏi của tôi, nhưng tôi sợ đánh mất cơ hội ngàn năm một thuở này, nên đành phải hỏi vặn:
- Nhiều người chui vào vòng phiền lụy mà có biết đâu, cũng như những con tầm nhả tơ tự trói vào mình, hay như những con thiêu than chui vào lửa đỏ, thật tội nghiệp và cũng thật buồn cười.
- Anh muốn ám chỉ tôi à? – Bạch Lộ đưa mắt lườm tôi, rồi lại cúi đầu nói – Thật ra tôi cũng chẳng có đủ can đảm làm kiếp tằm. Tôi không có tình cảm dồi dào như anh nghĩ, tôi không sợ người khác chê cười, và cũng không cần người khác thương hại.
- Không hẳn như thế! Tôi đã chứng kiến lần cô khóc ở nhà thờ, rồi hôm trên đỉnh núi cô thở dài than vắn. Giờ đây, tôi lại nghe những lời lẽ đau thương của cô.
- Một ngày nào đó anh sẽ thấy tôi nằm im trên bãi tha ma hoang lạnh! – Bạch Lộ đưa mắt nhìn xa xa, tôi thấy đôi mắt nàng đỏ, giọng nói cũng run run – Tôi không thể chết như thế được! – Nàng lấy khăn tay lau nước mắt, lẩm bẩm – Nhiều người không đành lòng nhìn tôi chết như thế, và tôi cũng không nỡ rời họ, nhưng tôi, tôi không thể sống yên tĩnh được.


Dường như nàng quên hẳn sự hiện diện của tôi. Để nàng khóc một hồi lâu, tôi mới lên tiếng nói khẽ:
- Bạch Lộ! Cô nên bình tĩnh, nếu cô tin cậy tôi, có lẽ tôi cũng giúp được cô không nhiều thì ít.
- Không, cho dù anh có hiểu được, thì anh cũng không giải quyết được nỗi khổ tâm của tôi đâu!
- Đúng, tôi tin lời cô. Tôi từng có kinh nghiệm này, nhưng tôi đã từng tận mắt chứng kiến cuộc tình của một người bạn. Hắn yêu một người con gái, nàng ta cũng yêu hắn, nhưng rồi cũng phải dang dở thương đau.
- Tại sao vậy? – Nàng có vẻ rất thích nghe câu chuyện bịa đặt này và im lặng chờ tôi kể tiếp.


Tôi sợ nàng nghi tôi nói về sự xích mích giữa nàng và Cao Mục Địch nên phải làm ra vẻ rất thành thật:
- Lúc đó hắn học đại học và tình cờ quen biết với một cô gái. Cô này rất đẹp, cả hình dáng bên ngoài lẫn lòng dạ bên trong. Nàng có một đôi mắt biết nói. Nếu không phải thế thì hắn đâu đến nỗi phải say mê cô ta đến điên cuồng như vậy.
- Sao anh ta không cầu hôn nàng?
- Sao lại không! Một lần, rồi hai lần, không nhớ là bao nhiêu lần nữa, hắn cho tôi biết, cứ mỗi lần hắn cầu hôn hắn có vẽ một đóa hoa mai vào tập vẽ, vì đó là một chữ trong tên của cô kia. Về sau tập vẽ đó bị một nhà quảng cáo bán đi, mà cô kia vẫn chưa ưng thuận lời cầu hôn của hắn.
- Sao cô kia không bằng lòng?
- Lần thất bại cuối cùng hắn đau khổ đến độ muốn tự tử.
- Anh ta muốn tự tử? – Bạch Lộ lo lắng ra mặt – Tội gì chứ! Đàn ông đôi khi cũng có hành động dại dột như thế thật.
- Đàn ông đàn bà gì cũng là người. – Tôi cố nín cười – Người trẻ tuổi bao giờ cũng ngây ngô nông cạn như thế. Lúc hẳn được tôi cứu tỉnh thì cô gái kia cũng có mặt bên cạnh.
- Chắc chắn cô ta phải cảm động, nhưng nếu là tôi thì không bao giờ.
- Không! – Tôi cười thiểu não – Cô kia không thích cái hành động dại dột của hắn, nàng bảo rằng một con người không biết yêu mình thì làm sao mà yêu kẻ khác được. Nàng cho tôi biết là nàng yêu một thi sĩ, chàng thi sĩ kia viết cho nàng cả ngàn bài thơ để ca tụng hoa mai, những bài thơ mà không một ai hiểu nổi, nhung anh ta vẫn nỗ lực sử dụng hết tâm trí để mãi mãi làm thơ trong niềm hi vọng.
- Tôi không tin! – Bạch Lộ dằn lòng không được phá lên cười – Anh bịa đặt để gạt tôi.
- Dĩ nhiên tôi không muốn đem sự thật cho người khác biết. Nhưng có điều câu chuyện tôi kể vừa rồi là thật, một con người mà không yêu được mình thì dĩ nhiên cũng không biết yêu người khác.


Bạch Lộ ngẫm nghĩ giây lát, thở dài gật đầu nói:
- Câu này có lý lắm, nhưng hoàn cảnh của mỗi cá nhân đều khác biệt nhau.
- Thế thì hoàn cảnh hiện tại của cô hẳn là đã gặp sự khó khăn này rồi! – Tôi đánh bạo hỏi, nhưng lại sợ làm nàng bực bội nên tôi buông một câu – Tôi thấy những vấn đề như vậy phải thẳng thắn trình bày mới mong có kết quả.
- Sao anh tò mò vậy? – Nàng cắn môi, cười nhạt – Tôi biết là đã mắc lỡm anh, anh đến đây cốt là để nói hộ cho Mục Địch, nhưng bây giờ chúng tôi chẳng còn gì nữa.
- Cô có biết anh ta sắp phải rời khỏi xứ này không?
Bạch Lộ gật đầu:
- Anh ấy sang Nhật, có lẽ tình trạng sẽ khả quan hơn.
- Cô bằng lòng gặp anh ta lần cuối không?
- Tôi nghĩ rằng không cần thiết, bởi vì…
- Bởi vì sao?
- Bởi vì tôi đã yêu một người khác rồi.
- Yêu người khác ư?
- Được rồi, tôi cho anh biết chút ít cũng được nhưng có điều khi tôi không thích trả lời thì đừng nói năng lôi thôi gì nữa nhé.
- Dĩ nhiên, tôi đâu phải là ký giả đi săn tin.
Bạch Lộ do dự rồi ngập ngừng nói:
- Anh còn nhớ hôm trên đỉnh núi, tôi có hẹn với một người khác tại đó không?
Tôi gật đầu.
- Anh đó là người bạn than nhất của tôi đấy. – Sắc mặt Bạch Lộ bỗng đỏ bừng – Và cũng có thể bảo là bồ của tôi đó. Anh ta trẻ trung, nhiệt tình có lý tưởng, và thành thật đáng tin cậy hơn Cao Mục Địch. Tuy nhiên, Mục Địch cũng có cái hay của anh ấy.
- Nhận xét của cô không lầm đâu! – Tôi lấy làm áy náy cho Mục Địch, vì Bạch Lộ đã trình bày rõ rệt rồi còn hy vọng gì nữa đâu.
- Nhưng vào ngày hôm kia, tôi đã tuyệt giao với anh ấy rồi. Ánh lệ lấp lánh vướng đọng trên khóe mắt nàng.
- Cô nghi anh ta không thật lòng yêu cô à?
- Anh có nhớ người thanh niên mà mẹ tôi nói với anh trước kia không?
- Mẹ cô ngăn cản mối tình của hai người à? Cô kiên nhẫn giải thích với bà, thẳng thắn trình bày lòng cô cho bà rõ. Dù sao bà cũng yêu thương cô, không thể nào bà đành lòng để cho cô phải chịu đau khổ. Hơn nữa, thời bây giờ đâu phải là thời phong kiến.
- Tôi cũng nghĩ vậy nên chúng tôi chỉ hẹn nhau ở ngoài thôi.
- Sao lại tan vỡ?
- Có lẽ vì vấn đề giao thiệp của tôi. Như anh đã biết, tôi có rất nhiều bạn trai, nhất là hôm nọ anh ấy gặp chúng ta trên đỉnh núi! – Bạch Lộ tay vịn hang rào, cúi đầu lặng thinh.


Tôi hoảng sợ nói:
- Anh ấy đã trông thấy tôi?
- Có lẽ anh ấy chỉ trông thấy bóng dáng của một người đàn ông. Anh ấy hạch hỏi tôi, tôi tức tôi không chịu nói. Giả sử anh ấy muốn hiểu sự thật, thì có thể anh ấy không lôi thôi đâu.
- Một sự hiểu lầm tai hại. Anh ta nổi cáu với cô là phải vì tưởng cô cố tình đùa giỡn với anh ta, hạ nhục anh ta. Đang lúc yêu, ai cũng ghen tuông như thế cả, không thể trách anh ta được, bất cứ ai ở trường hợp này cũng không sao hành động khác hơn.
Bạch Lộ thẹn đỏ mặt, bẽn lẽn nói:
- Anh ấy không nghĩ như thế!
- Thế thì anh rộng lượng quá!
- Cũng không phải! – Bạch Lộ lắc đầu ngập ngừng – Anh ấy chỉ nắm chặt tay tôi, giận đến nghẹn lời.
- Sự hiểu lầm này chính do tôi mà ra. Tôi nghĩ tôi cần phải giải thích với anh ta, nếu cần tôi có thể làm chứng cho cô.
- Tôi cũng nghĩ vậy, nhưng chưa đợi cho tôi kịp mở miệng, anh đã mắng tôi thay lòng đổi dạ, và mang cả vật kỉ niệm của tôi đã tặng cho anh ấy ném xuống đất.
- Nóng nảy quá! Cô không giải thích với anh ta sao?
- Anh ta đã giải thích với tôi rồi! Anh ta bảo rằng nguyên nhân khiến cho mẹ tôi không thích anh ta, chỉ vì tôi đã có bạn trai.
Tôi nhớ lại thái độ của bà Hoa hôm nọ.
- Anh ấy đã thỉnh cầu mẹ tôi một lần cuối cùng, nhưng bà vẫn khăng khăng cố chấp. Khi anh ấy gặp tôi là sau lúc đó, rồi anh ấy bảo tôi trốn theo anh ấy.
- Cô đã trả lời thế nào với anh ta?
- Không thể được. Tôi không thể bỏ rơi một người mẹ tàn tật. Bà cần tôi! Nhưng anh ấy không đợi tôi nói dứt đã nổi giận đùng đùng.
- Cô phải kiên nhẫn giải thích với anh ta. Để từ từ rồi giải quyết, mẹ cô không có lý nào để ngăn cấm hoài cả.
- Anh ấy đã hoài nghi tôi phản bội! Anh nghĩ xem, tôi làm sao mà làm như vậy được? Dằng co mất nửa ngày trời, vất vả lắm tôi mới làm cho anh ấy bớt cơn giận.
Tôi nghĩ thầm, một thanh niên gàn bướng đến đâu mà ở trước mặt người yêu, có lẽ cũng hiền lành, ngoan ngoãn hơn con cừu non, nhưng đến khi nỗi giận chắc chắn hung hăng không thua gì con sư tử đực, kể gì đến phải trái.
- Giải thích với một người mất lý trí, chẳng khác nào van xin một bạo chúa độc tài chuyên chế! – Bạch Lộ giụi mắt, mím môi – Tôi định chờ anh ấy bình tĩnh hơn và tôi cũng đang nghĩ lời lẽ thích đáng để giải thích, thì ngay khi đó, anh ấy rơi lệ, căm hận bảo tôi: “Bạch Lộ, em tàn nhẫn lắm, em đã xé nát con tim của một người, và chính tay em đã hủy diệt đời anh…” Thế rồi anh ấy mang quả tim căm hận bỏ đi, tôi chỉ biết ngớ ngẩn nhìn theo.


Giọng nói bi thương của Bạch Lộ làm tôi phải mủi lòng, không ngăn được tiếng thở dài, nhưng chính mình đã gặp phải cảnh ngộ đó.
- Cô có thể tìm một cơ hội nào đó để giải thích với anh ta cơ mà.
- Không, tôi không thể làm như thế. Sau một thời gian chắc anh ta sẽ đổi ý, và trở về với tôi. Chúng tôi cũng hay hiểu lầm nhau lắm và lúc nào tôi cũng dung thái độ đó để đối xử với anh ấy. Anh nên biết đối phó với một người đàn ông đa nghi, hay ghen tuông không nên lung túng nhượng bộ. Kinh nghiệm đã dạy tôi, chỉ cần nhẫn nại thì chuyện gì cũng êm xuôi cả, do đó tôi đã cố gắng chờ đợi mãi đến khi ánh lửa trên thuyền chài le lói trên mặt biển, tôi cầm lòng không được phải khóc thầm. Bạch Lộ nói xong khóc òa lên.
- Cô không gặp anh ta ở ngoài phố à? Và cũng không gặp anh ta ở những nơi hay hẹn hò sao?
- Ban đầu tôi cũng nghĩ như vậy. Nàng ngơ ngẩn nhìn tôi, dường như nhận được chút an ủi nên nét mặt cũng hơi vui vui, nhưng chỉ trong khỏanh khắc thì tắt lịm đi.
- Sao cô không chịu đến nhà anh ta mà tìm? Cô đành chào thua trước một người vô tình bạc nghĩa à?
- Trai gái khi yêu nhau không có cái từ ngữ cúi đầu và khuất phục. Tất cả mọi tranh chấp và mâu thuẫn, chỉ đợi nụ cười của một bên sẽ xóa tan ngay, đó là điểm chứng tỏ tình yêu vĩ đại. Không! – Bạch Lộ tinh nghịch bĩu môi – Tôi không them tự ái vặt, không them đếm xỉa đến những điều đó đâu.
- Lỡ ra anh ta buồn rồi làm bậy sinh chuyện không may thì sao?
- Có thể tôi nghĩ rằng đây là vinh hạnh lớn nhất trong đời tôi.
- Cô sẽ phải đau khổ suốt đời vì hành động của cô.
Bạch Lộ dường như đã sắp sẵn trong lòng:
- Nếu anh muốn hỏi là trong cuộc đời, tôi đã thiếu thốn những gì, tôi có thể thẳng thắn cho anh biết rằng, trước khi tôi chưa chết, tôi sung sướng thấy người yêu chân thật của tôi vì tôi mà chết, và tôi sẽ lấy máu của chàng để tẩy xóa vết thương lòng của tôi…
Trong khỏanh khắc, tôi cảm thấy thái độ của Bạch Lộ biến chuyển thật đáng sợ, tôi không muốn để nàng nói tiếp, nên liền lớn tiếng nói:
- Sao, cô nghĩ như thế là sao?
- Rất giản dị, vì tình yêu.
- Lần đầu tiên tôi mới nghe được cái lý luận quái đản như thế về tình yêu!
Tôi thấy cái vẻ lạnh như băng của Bạch Lộ, mà phát ớn lạnh. Tôi tưởng tượng đến một câu chuyện cặp nhân tình cùng tự tử để giữ vẹn chữ tình trong một quyển tiểu thuyết. Cả hai là tín đồ Phật giáo, vì muốn giải thoát sự phiền muộn của tình yêu, họ tay trong tay cùng bước vào dòng sông lạnh. Kết quả vẫn là một tấn bi kịch.
- Đó là một sự biến thái bất thường của tâm lý khi yêu nhau. Bạch Lộ! Tôi nghĩ cô đã lầm lẫn trong quan niệm về tình yêu chăng?
- Tôi không lầm đâu! – Nàng mở to đôi mắt đen láy, nghiêm chỉnh nói – Lẽ dĩ nhiên anh ta sẽ không hy sinh một cách dễ dàng chỉ vì một hiểu lầm nhỏ nhoi như thế. Nhưng tôi biết một ngày nào đó anh ta còn đau khổ hơn là chết nữa.
- Vì sao vậy?
- Rất giản dị. – Bạch Lộ lườm tôi – Anh có thấy trên thương trường có nhiều người bị phá sản, tức giận đến đỗi phải nhảy lầu tự tử không?
- Đúng lắm!
- Trong trường hợp thất bại, bị nghèo khó và bệnh tật vây kín như vậy phải nhục mà cầu sống sao. Theo anh nên lựa chọn cách nào?
- Ví dụ này chẳng thích đáng với tình yêu tý nào cả. Với một người đã mất lòng tin và tinh thần phấn đấu, đó chỉ là một cách để trốn tránh thực tại mà thôi.
- Có lẽ rất đúng đối với tôi, tôi chính là người không dám đối diện thực tế.
- Vậy là hai người không yêu nhau chân thật?
- Không phải! Tôi đối với anh ta rất chân thành và trong sạch.
- Thế thì, anh ta không yêu cô như cô đã yêu anh ta.
- Có thể, nhưng tôi không thể nào tiếp nhận một mối tình như thế của anh ta.
- Chỉ vì một lý do duy nhất là cô không nỡ rời mẹ già à?
- Không! Vẫn còn nguyên nhân khác nữa.
- Nguyên nhân nào nữa? – Trong nhất thời tôi không thể nghĩ ra được lý do. – Bạch Lộ! Cô có thể nói rõ hơn một chút không?
- Nếu tôi thấy yêu anh ta chân thật, thì thôi phải rời khỏi anh ta ngay.
- Sao vậy?
- Không vì sao cả! Anh mang câu này nói với Mục Địch, anh ấy sẽ hiểu ngay.
- Tôi muốn nguyên nhân thiết thực hơn.
Anh đừng quên lời hứa giữa chúng ta ban nãy. Tôi đã nói quá đủ rồi. – Bạch Lộ ngẫm nghĩ một hồi, lại ôn hòa nói – Xin cảm ơn anh đã quan tâm đến tôi, nhưng tôi không thể nào trả lời câu hỏi của anh.

Chương 39


Thương tích của Giáo sư Trung đã khả quan, tôi cũng vui mừng vô hạn. Lưu Triết cho tôi biết vì bệnh viện thiếu giường, nên giáo sư đã về nhà. Ngay hôm đó, bác sỹ Vi đã đến săn sóc ông ta ngay. Và nghe đâu ông phải tĩnh dưỡng một tháng mới hy vọng trở lại trạng thái bình thường. Trong thời gian tĩnh dưỡng, tuyệt đối cấm thăm viếng, và nhất là nhắc đến dĩ vãng của ông ta.
- Cậu có nghe giáo sư Trung nói gì không?
- Ông ấy ngủ li bì, thức dậy chỉ đòi uống nước
- Ông ta có nhận ra cậu không?
- Có, nhưng ông tá ghét tôi lắm! – Triết thở dài – Có lẽ vì tôi không thích cô con gái của ông ta!
- Trương Đức Sanh còn ở đó không?
- Hắn đi Ma Cao rồi, hắn vội lắm.
- Theo cậu thì việc giáo sư Trung có gì đáng nghi ngờ không?
- Rõ ràng ông ta ngộ nạn vì say rượu. Cậu chịu ảnh hưởng của Đức Sanh toàn ngờ thần nghi quỷ không. Thật ra, tai nạn xe cộ có gì nguy hiểm đâu. Ở bên Mỹ, chỉ trong đêm Giáng Sinh, hàng ngàn người tử thương vì tai nạn xe cộ. Ở đây kém gì Nữu Ước!
- Tôi nghi vì giải phẫu xong ông ta nói rất nhiều điều mà không ai hiểu nổi, và ngay cả tôi mà ông ta cũng nhận lầm.
- Có khi bị chụp thuốc mê mà sinh ra vậy. Dù bây giờ có thuật thôi miên song tôi không tin tưởng lắm.
- Tôi lo cho ông ta quá, nếu ảnh hưởng đến não bộ của ông thì thật rắc rối.
- Không đến nỗi nghiêm trọng như vậy đâu. Cho dù có như vậy cũng có sao.
- Cậu lạ lý luận gàn bướng nữa rồi.
- Tôi nói thật đấy! – Triết chắp tay thở dài – Anh nghĩ xem, ai lại không có lỗi lầm. Càng lớn tuổi, lỗi lầm càng chồng chất. Có một số lỗi lầm, tôn giáo gọi là tội, nhưng theo tôi nghĩ thì không công bằng lắm. Người già cả như giáo sư Trung lẩm cẩm chẳng khác gì một con sên già, đeo trên lưng một túi sai lầm nặng nhọc. Nhưng trường hợp mất trí lại khác. Nếu đến tuổi già mà mất trí thì cũng giống như đã trút được chiếc gói lỗi lầm kia đi. Như vậy là may mắn chứ sao.
- Bộ giáo sư Trung đã phạm lỗi lầm gì hồi trước à?
- Lúc còn trẻ ai không có lỗi lầm?
- Tôi muốn biết sự thật, chứ không phải cái lý luận rỗng tuếch của cậu.
- Cậu không nghe kể quãng đời của ông thuở trước à?
- Tôi làm sao tin được.
- Tôi không muốn tìm chứng cớ làm gì. Trong tương lai, chúng ta là những nhân chứng đáng tin cậy nhất. Khi chúng ta già, bản thân chúng ta là viên kiểm soát tội phạm của giới trẻ.
- Cho dù giới trẻ có phạm lỗi lầm khi yêu nhau, thì cũng đáng được tha thứ chứ sao?
- Hừ! – Triết trề môi cười nhạt – Tôi chưa trông thấy mối tình nào thuần khiết. Theo tiêu chuẩn đạo đức mà nói, theo đuổi nhau chỉ là một trò lường gạt nhau mà thôi.
- Dường như cậu đã nếm mùi vị tình yêu như thế phải không?
Triết tỏ vẻ không muốn bàn tiếp vấn đề này bèn đổi giọng:
- Dạo này cậu thường hay ra ngoài, có tìm được đề tài nào không?
- Tôi đã tiếp xúc với rất nhiều người quái dị, và rất nhiều sự việc mới mẻ. Nhưng dường như không liên quan đến cái đề tài mà tôi đã nghĩ.
- Dĩ nhiên, đâu phải việc nào cũng đều thích hợp cả đâu. Có những tài liệu phải nhai, nuốt và tiêu hóa, cậu không thể nào mang nó lên sân khấu khi nó còn sống nhăn như vậy được.
- Tôi công nhận cậu nói đúng! Nhưng cái khó nhất là tôi chỉ nhìn bề ngoài, mà tác phẩm văn học phải đi sâu vào bên trong. Chẳng hạn những người mà chúng ta tiếp xúc hàng ngày như lão Trần, giáo sư Trung hay Trương Đức Sanh, nhìn bề ngoài làm sao thấu hiểu được tâm trạng của họ.
- Tầm thường lắm. Nếu cậu chỉ nhắm vào bản thân họ thì cậu lầm rồi.
- Tôi quyết khám phá những đề tài siêu việt trong những con người tầm thường đó.
- Tại sao cậu lại không chịu sáng tạo những đề tài mới lạ, biểu hiện đôi chút triết lý tầm thường, - Triết vẫn cười không ngớt – Được rồi, tôi sẽ đợi tác phẩm của cậu.
- Thế thì cậu bằng lòng xuất hiện trên tác phẩm của tôi!
- Viết về chuyện tình của tôi và Phụng à? – Triết ngưng tiếng cười – Đó có ý nghĩa gì đâu, Phụng cũng giống như nhân vật trong quyển “Kiêu ngạo và Thiên kiến”. Còn tôi, tôi có gì đáng để viết đâu? Cậu không thể viết tôi thành Rodin đâu nhé.
- Không phải bây giờ, có lẽ sau này cậu sẽ tạo ra những chuyện ly kỳ cũng nên.
- Nếu không may tôi chết đi, tôi thích cậu viết cho tôi một bài văn tế, Triết cười nhạt sau câu nói.


Triết sắp nổi cơn ngông. Quả nhiên, hắn nói không ngừng những bi kịch của con người, và kiến thức của các phe triết học. Tôi không đưa ý kiến, chỉ yên lặng nghe hắn thao thao bất tuyệt. Đã lâu lắm Triết mới lại nổi hứng như vậy. Quãng thời gian trước hắn rất trầm lặng, mà bây giờ lại thay đổi một cách hết sức đột ngột. Trong lời nói của hắn, tôi hé thấy một hiện tượng rất lạ. Đối tượng hắn nói không phải là tôi, mà là chính cá nhân hắn hay một người nào đó.
- Nói một cách tổng quát, đời người là trống không, trống không như một diễn viên vừa bước xuống sân khấu. Tuy nhiên, chúng ta vẫn phải bán sức để diễn hết vở tuồng này.
Tôi ngơ ngẩn nhìn hắn đăm đăm
- Chúng ta không biết chúng ta đang diễn vai trò gì. Hắn ngưng giây lát rồi buông tiếng thở dài – Chúng ta cũng không mong khán giả vỗ tay, nhưng chúng ta vẫn phải chụp chiếc mặt nạ vào để cảm ơn khán giả. Phải thế không?
Tôi làm sao đoán được ý nghĩ của Triết.
- Khi Aristote uống độc dược, có ai hiểu được tâm trạng của ông ta? Ông ta đã mệt mỏi, mệt mỏi bởi cuộc hành trình của kiếp người, ông ta cần có một chén nước để giải khát chứ.
Tôi không thể nào hiểu được Triết. Dằn lòng không được, tôi lên tiếng hỏi:
- Triết, cậu đang nghĩ gì thế? Ý cậu muốn ám chỉ gì vậy?
Triết đưa tay dụi mắt như vừa tỉnh cơn mơ, hắn xem đồng hồ rồi trả lời:
- Lạ thật, tôi nói nhiều quá nhỉ! À, đến giờ tôi phải đi rồi.
- Cậu đi đâu thế?
- Đi họp! – Triết lấy sổ tay ra – Cuộc hội thảo do tòa báo tổ chức, sau đó tôi đến thăm một người bạn.
- Nếu tiện đường, cậu đến Phụng xem cô ta có gì cần mình không?
- À! Cậu không nhắc suýt nữa tôi quên mất rồi! – Triết lấy trong sổ tay ra một lá thư – Hôm qua Phụng đã nhờ tôi đưa thư này cho cậu.


Sao Phụng lại gửi thư cho tôi? Tôi linh cảm có lẽ là việc Hà Phi theo đuổi cô ta làm Lưu Triết hiểu lầm cô ta thêm. Tôi vào phòng mở thư ra. Vật trước tiên đập vào mắt tôi là một tấm chi phiếu một ngàn đồng. Tôi đã ngạc nhiên, nhưng khi xem xong nội dung thư lại càng thắc mắc thêm nữa.
Nàng rất cảm ơn sự giúp đỡ của tôi, nhất là việc đưa cho nàng một ngàn đồng tiền mặt đúng lúc, nhờ vậy nàng mới có tiền trả bệnh viện. Nhưng hiện nay nàng đã nhận được tiền bồi thường bảo hiểm, đủ tiêu xài trong vài tháng và nàng nghĩ tiền này tôi cũng phải vay mượn bạn bè nên trả lại cho tôi để thanh toán với bạn bè.
Tôi có nhờ ai đưa tiền cho nàng bao giờ đâu? Tiền của tôi gửi ở ngân hàng cũng đã cạn, tiền sửa bài của Tiền Bào Tử đưa cho tôi hôm trước Lưu Triết vay mất mà, Triết càng không đủ khả năng đưa tiền cho cô ta mượn.
Ai đã đưa tiền cho giáo sư Trung? Sao lại phải mượn danh nghĩa của tôi, việc này tôi không làm sao đoán ra.
Sau cùng, tôi nghĩ có thể là Phụng đã nhớ lầm người, không chừng dạo này nàng vì lo nghĩ quá độ, nên đưa lầm. Tuy nhiên, không thể nào lại hồ đồ đến mức này được. Tôi gọi điện cho Phụng. Nàng đi vắng. Cô tớ gái cho tôi biết là giáo sư Trung đã đỡ rất nhiều. Hôm nay ông đã trở lại trường dạy học. Tôi biết nếu có hỏi nơi cô này thì cũng bằng vô ích, nên tôi đành giữ lấy tấm chi phiếu, để khi gặp Phụng hãy hỏi nàng sau cũng chẳng muộn.

Chương 40

Ngồi trong quán ăn ở phi trường, tôi nghĩ đến cách để nói khéo với Mục Địch về hoàn cảnh của Bạch Lộ mà hắn thì vẫn thản nhiên vui vẻ.
- Ba giò đồng hồ sau tôi đã có mặt tại phi trường Haneda Tokyo rồi – Mục Địch nói bâng quơ – Trưa mai tôi đã được tắm ở Nhiệt Hải, sau đó tôi có mười ngày nghỉ ở hồ Tỳ Bà, tôi còn được mời đi xem trình diễn ca vũ nhạc của đoàn Tòng Trúc và Bửu Trủng Nhật Bản.
- Cậu đã dự tính hết rồi à?
- Không phải do tôi định đâu, làm sao mà tôi có đủ tiền. Như anh đã biết, tôi học về ngành kịch nghệ, mãi đến bây giờ mới được dùng đến nó.
- Cậu đã nhận được lời mời của giới kịch nghệ Nhật à?
- Không! Tôi có một người bạn định sang Nhật để tìm hiểu những trò giải trí của bên ấy. Hắn đã mua vé máy bay xong nhưng đến giờ chót có việc cần không thể đi được, nên đã nhờ tôi thay hắn để làm việc này.


Tôi cũng mừng thay cho Mục Địch:
- Có một dịp may như vậy thì tốt quá. Xem ra số của cậu gặp may trở lại rồi đấy!
- Nhưng bây giờ tôi lại không muốn rời nơi này, - Mục Địch nhìn ra ngoài song cửa – Hương Cảng là nơi lý tưởng nhất. Đến khi tôi trở về, không hiểu nó đã thay đổi đến ngần nào.
- Cậu có gì cần tôi làm hộ không?
Mục Địch ngẫm nghĩ giây lát, lắc đầu rồi lại mỉm cười khúc khích:
- Rất tiếc là anh không biết Quảng Đốc, nếu không, anh có thể bảo hắn là đừng lo sửa chữa đường xá và cất nhà nữa. Hương Cảng cần kiến thiết lại ít nhiều cơ sở văn hóa, công viên, thư viện, và thêm một rạp hát sang trọng chứ hai cái rạp hát bé nhỏ ở Đại Hội Đường trông tồi tàn làm sao ấy.
- Cậu không muốn làm Bạch Lộ sao?
- Bạch Lộ ư? – Mục Địch kinh ngạc – Bạch Lộ là ai thế?
- Chính là cô gái lai, Edlies đấy.
- Anh biết được tin nhanh quá! – Nụ cười trên môi Mục Địch tắt ngay, hắn thấp giọng nói – Anh biết cả rồi à?
- Đức Sanh nhờ tôi sắp đặt cho cậu gặp cô ta!
- Anh cũng quen nàng à? Hèn gì nàng hay nhắc đến một người bạn văn sĩ với tôi.
- Nếu cậu có thể nán lại một hôm, tôi sẽ đi thông báo cho nàng biết.
- Thôi khỏi, - Mục Địch trầm giọng nói – Tại sao tôi lại phải gặp cô ta chứ? Ngôn ngữ cũng không thể nào chứng tỏ mối tình này được.
- Cậu có gửi gì cho nàng không?
- Tôi có một vật, định sau khi đến Đông Kinh mới gửi về cho nàng. Nếu anh đã có lòng, tôi xin nhờ anh trao lại cho nàng.


Mục Địch thò tay vào túi áo trong, lấy ra một chiếc hộp nhỏ màu đỏ, chiếc hộp được gói rất kỹ lưỡng và rất đẹp, có viết sẵn địa chỉ của Bạch Lộ.
- Đây là một vật nàng rất ưa thích. Trước kia tôi không bằng lòng biếu cho nàng, bây giờ tôi không còn ở đây nữa, dù tôi có giữ lại cũng không có ích lợi gì.
Tôi không tiện hỏi món quà đó là gì mà chỉ cẩn thận bỏ vào túi áo.
- Không phải món đắt tiền gì đâu! – Mục Địch lơ đãng – Một vật trang sức nhỏ tự tay tôi làm ấy mà.
- Có chuyện gì cần tôi nhắn lại với nàng không?
- Tôi chỉ cầu mong cho nàng được vui sướng. Chẳng có việc gì đáng coi là quan trọng cả, mục đích của nhân sinh là tìm kiếm sung sướng, anh nghĩ có phải không?
- Nếu như sự sung sướng được xây dựng trên sự đau khổ của người khác, thì tôi không tán thành.
- Quan niệm của cậu lỗi thời rồi – Mục Địch lạnh lùng nói – Chữ nghĩa hiện thực của thế kỷ 19 là như vậy, nhưng thời đại bây giờ đã đổi khác rồi, tư tưởng của con người cũng phải biến đổi theo.
- Tôi không đồng ý nhận xét của cậu, cũng như không đồng ý thơ mới của cậy vậy.
- Lẽ dĩ nhiên tôi biết anh sẽ không đồng ý, nhưng đây là một sự hiểu biết, nếu tư tưởng của anh không bị giới hạn trong một phạm vi nhất định, anh sẽ khám phá ra nhiều sự kiện rất mới lạ. Anh xem, phi hành gia, phi đạn, hạch tâm, những thứ này đều là tư tưởng của thời đại, thơ của tôi cũng chính là của một trong số đó.
- Tôi không hiểu ý cậu muốn nói gì
- Rất khó mà giải thích cho anh biết. Có nhiều sự kiện khó giải thích, ngôn ngữ và văn tự bất lực với những thay đổi mới trong nhất thời. Sau này, tự dưng anh sẽ hiểu mà không cần giải thích. Ví dụ như một số người thích dùng khoa học để nghiên cứu sự vật, anh nghĩ xem có đáng nực cười không, những khoa học gia chỉ biết có thực nghiệm và suy luận, nhưng, cuối cùng họ càng lúc càng thêm hồ đồ, vật chất được phân giải đến cuối cùng là gì, nguyên tử, ly tử, hạch tử, rồi họ phải bó tay; nhưng vạn vật vẫn còn tồn tại như thường. Vật chất còn như thế, huống chi là tinh thần, một thứ không thể nào đụng chạm được, và cũng không thể nào nhìn thấy được qua kính hiển vi, nhưng những thứ đó thật sự vẫn còn hiển hiện.
- Anh muốn nói đến thuyết tồn tại à?
- Không! Tôi không phải là cái túi đựng sách, với những trò chơi của các triết gia, tôi chẳng thấy hứng thú tí nào cả. Tôi hiểu nó, nhưng rất tiếc không thể nào giải thích với anh được.


Tôi đăm đăm nhìn hắn mà hắn vẫn tỉnh bơ nói một cách nghiêm trang:
- Thì như mối liên hệ giữa tôi và Bạch Lộ đó, tôi đã yêu nàng và cũng hận nàng. Chúng tôi cùng nhau đeo đuổi hạnh phúc, nhưng rồi chúng tôi lại cùng nhau nhận lấy đau khổ. Ai có thể có một định nghĩa xác đáng cho tình yêu, thù hận, hạnh phúc và đau khổ? Không một ai có thể làm được. Nhưng ai ai cũng đã trải qua cảm giác đó. Kinh Phật đã nói một cách giản dị là nó như người uống nước ấm lạnh tự biết!
- Trường hợp nào đã đưa đến hai người yêu nhau, và trường hợp nào lại tan vỡ vậy?
- Nếu anh hỏi câu này trước một tháng có lẽ tôi đã rất sung sướng, nhưng bây giờ thì nó nhạt nhẽo làm sao! Hôm chúng ta ngồi trên bậc thang ở công viên Binh Đầu, tôi có ý định cho anh biết, nhưng hiện nay còn gì hay ho mà kể, như trang báo cũ trở thành rác vậy mà.
Tôi nói lững lờ, nửa như khích, nửa như không:
- Nếu cậu thấy cần giữ bí mật thì chúng ta nói sang chuyện khác vậy
- Không hề gì! Nếu anh thích, tôi có thể cho anh biết để gọi là cho anh tham khảo.
- Không phải vậy! Không chừng nó có thể là một đề tài cho tôi tham khảo sáng tác.
- Thế thì anh thất vọng rồi, ai đi tin tưởng ở mối tình theo kiểu lưu tinh chứ!
- Cái gì là mối tình theo kiểu lưu tinh?
- Nói ra có lẽ anh cũng không tin đâu – Mục Địch thành thật nói – Khi chúng tôi gặp nhau lần đầu tiên tại quán nước là chúng tôi đã cảm thấy yêu nhau rồi. Lúc bấy giờ trong quán đã chật ních người, chỉ còn thừa lại một băng ghế, chúng tôi bất đắc dĩ phải ngồi chung với nhau. Tôi ngồi làm thơ, nàng thì xem báo. Rồi âm nhạc nổi lên, tôi hỏi: “Thưa cô! Cô có muốn khiêu vũ chăng? Điệu nhạc này tuyệt quá!” Nàng gật đầu đứng lên, chúng tôi bước ra sàn nhảy, rồi trò chuyện, sau đó là cùng ra công viên ngắm nước phun lấp lánh dưới ánh trăng, và tức cảnh sinh tình, tôi không ngăn được tiếng nói: “Anh yêu em”. Nàng gật đầu:
- Lãng mạn và thơ mộng quá nhỉ
- Nhưng chúng tôi đều là những người muốn tạo những cái thật ly kỳ. Cũng như hai cánh sao thoát khỏi quỹ đạo, tình cờ gặp nhau trong không gian để rồi yêu nhau.
- Còn về sau?
- Có một lúc chúng tôi rất thuận hòa với nhau, bình dị như những cặp tình nhân khác. Sinh nhật của tôi, nàng đã lấy những sợi tóc của nàng đan thành một chiếc túi đựng đồng hồ tặng tôi. Tôi giữ kỷ vật rất lạ và đồng thời, tôi cũng tặng nàng một vật, nàng chỉ định phải là những gì đang có sẵn trên người tôi. Nhưng tóc tôi chỉ có mấy sợi, - Mục Địch đưa tay sờ dúm tóc bạc trên đầu, cười nói – có cạo sạch cũng không đủ làm thành một chiếc thắt lưng cho nàng.
- Kết quả như thế nào?
- Về sau chúng tôi phải xa nhau, tương tự như những vì sao sa.
- Lý do?
- Một hôm chúng tôi lại gặp nhau trong quán đó, cùng một hoàn cảnh, cùng một bản nhạc. Nàng uống cạn ly rượu và thản nhiên nói: “Tôi không còn yêu anh nữa, tôi đã tìm được người tôi yêu thật lòng rồi!” Tôi đã biết sẽ có một ngày như vậy nên cũng ung dung đứng lên chúc mừng nàng. Nàng cũng nhỏ vài giọt nước mắt vào ly rượu của tôi và hỏi: “Anh có hận tôi không?” Tôi ngớ ngẩn gật đầu.
- Cậu đau khổ lắm nhỉ?
- Cũng không đến nỗi như vậy, nhưng tôi không như những người tầm thường khác thất tình thì căm hận, chán đời. Tôi thì không, tôi phảng phất như đã hiểu được cái bi kịch trong đó người ta phải rơi lệ. Bốn năm học kịch nghệ ở Hoa Kỳ, cái gì chưa học được giờ đây đã có dịp nghiên cứu bởi vì tôi đã thực sự trở thành diễn viên trong vở bi kịch này rồi.
- Thảo nào cậu lại muốn bỏ đi.
- Sang Nhật để khảo sát các cách giải trí của họ thật ra cũng chẳng hứng thú gì, chỉ có thể coi là đi du lịch vậy thôi – Mục Địch phá lên cười – Anh đừng nên buồn cho tôi, biết đâu tôi sẽ gặp một lưu tình khác,...


Loa phóng thanh mời hành khách hãy chuẩn bị lên phi cơ. Mục Địch vội vã từ giã. Khi tôi đưa hắn lên cầu thang, hắn thấp giọng nói:
- Tôi dám đánh cuộc, chắc chắn cô nàng đang đứng trên xe lam nhìn trộm tôi.
- Sao cậu dám quả quyết như vậy?
- Tôi đoán không sai đâu. Tình cảm và lý trí của nàng rất chênh lệch
- Không hẳn như thế đâu. Có lúc nàng tỏ ra rất mực thước.
- Anh dám đánh cuộc với tôi không?
Tôi nhớ đến thái độ lạnh nhạt của Bạch Lộ:
- Thế nào cậu cũng thua.
- Nếu tôi thắng thì sao? – Mục Địch siết chặt tay tôi – Chúng ta quân tử nhất ngôn, anh phải thay tôi an ủi nàng. Theo tôi biết, có lẽ anh là người bạn duy nhất của nàng.
- Tôi và nàng quen nhau không lâu, lại ít có dịp gặp nhau.
- Bây giờ anh có quyền yêu nàng và nàng cũng cần có tình yêu.
- Cậu càng ngày càng điên rồ. Tôi đâu có nghĩ thế.
- Anh hiểu lầm tôi chớ tôi đâu có điên. Ý tôi nói yêu đương không phải là tình yêu trai gái mà là nàng cần sự che chở của người thân vì nàng rất đáng thương do đó mà tính tình nàng thay đổi rất kỳ cục.
- Thôi đi đi! Đến Nhật nhớ gửi một ít hình ảnh về cho tôi nhé.
Mục Địch mỉm cười, miệng huýt sáo, tay không hành lý, trên vai toòng teng một chiếc máy ảnh lạc lõng giữa đoàn người tay xách nách mang, thân nhân xúm xít.
anh sex
truyen dam
phim sex hay
truyen sex hay
truyen lau xanh
truyen loan luan
truyen nguoi lon
truyen sex hoc sinh

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét