Thứ Sáu, 25 tháng 5, 2012

Tình Hé Môi Sầu 1 - 30-5

Trang 5 trong tổng số 8

Chương 18

Cái buồn nào dường như cũng có tính cách truyền nhiễm. Trên đường về, tôi không làm sao quên được mối hậm hực của Cao Mục Địch đối với đời sống. Nhưng tôi cũng phải thừa nhận rằng hắn cũng có lý. Mấy hôm nay tôi gặp nhiều bạn bè, thường thì tôi thấy chẳng có vấn đề gì đáng kể, nhưng bây giờ tôi phải xác nhận là tôi chẳng hiểu bọn họ tí nào. Nói tóm lại, đối với việc sáng tác không những chẳng giúp ích được gì, mà trái lại càng khiến cho đầu óc tôi rối rắm cùng cực.
Tôi rất ân hận là những mẩu chuyện tưởng tượng dễ viết hơn nhiều. Ngay một cô gái trẻ tuổi như Bạch Lộ, tôi cũng không thể hiểu tính nết của nàng. Bực mình, tôi ghé mua một chai rượu và một món nhậu và nhất định tìm Lưu Triết bàn luận.
Về đến vườn Hồng Mai, trên lầu đã bật đèn, và có một bóng đen in trên màn song, có lẽ Lưu Triết về rồi, tôi mừng rỡ nắm kéo chiếc chuông ngoài cửa.
Vân, cô tớ gái, ra mở cửa
- Trời ơi! Các ông đều đi vắng cả ngày, mà ông chủ chắc đêm nay cũng không về nhà đâu.
anh sex
truyen dam
phim sex hay
truyen sex hay
truyen lau xanh
truyen loan luan
truyen nguoi lon
truyen sex hoc sinh

- Không phải ông Triết đang ở trên lầu sao?
- Lúc trưa ông ấy có gọi điện thoại bảo là đến tối mới về được.
- Thế ai ở trên lầu?
- Anh học sinh bị rụng mất răng cửa đến đây vào tháng trước đấy – Vân lải nhải – May mà có anh ta ở đây đợi ông, trong nhà chẳng có một ai; sợ ghê!


Lâm Việt Sanh, Lâm Việt Sanh thuộc hàng con cháu của tôi, chú hắn là Lâm Phúc Huệ, người cùng xứ của tôi và chúng tôi mới quen biết nhau ở đây thôi. Sau này Huệ nhờ tôi chăm sóc cho Việt Sanh. Thật ra, Việt Sanh là một thanh niên rất siêng năng, hắn đang thực tập ở một ngân hàng thương mại, lúc rảnh rỗi còn giúp tôi chép bài vở, nhưng từ khi tôi dọn nhà, hắn chỉ đến chơi một lần rồi thôi.
Đã khuya rồi mà hắn vẫn còn đợi tôi? Tôi giao rượu và đồ nhậu cho Vân và nhờ cô ta hâm nóng rồi đưa lên sau.
Việt Sanh dường như không nghe thấy tiếng chân của tôi, vẫn đứng xem bên kệ sách. Tôi vỗ nhẹ vai hắn:
- Việt Sanh, cháu đợi lâu quá nhỉ?
Hắn cung kính cúi chào. Tôi nhận thấy gương mặt xanh mét của hắn lại càng ốm hơn xưa kia rất nhiều. Đôi mắt đầy gân đỏ mệt nhọc. Tôi nắm tay hắn:
- Cháu vẫn mạnh chứ?
Hắn e thẹn, nhưng lại lập tức mím chặt môi để che chiếc răng sún.
- Răng cháu vẫn chưa trồng lại à?
- Dạ, bận quá chú ạ.
- Chắc cháu không bị bệnh gì chứ?
- Dạ không, chắc tại cháu đi học đêm thêm.
- Cháu phải tập thể thao nhiều hơn cho khỏe nhé.
- Vâng.


Trông hắn có vẻ bồn chồn.
- Có việc gì không?
- Dạ không, cháu định đến để xem chú có bài vở gì không để cháu chép hộ. Hiện nay cháu làm ở sở bảo hiểm, công việc rảnh rỗi hơn trước rất nhiều. Cháu rất thích chép bài vì nó sẽ giúp cháu quên đi nhiều chuyện không vui.
- Tuổi trẻ như cháu mà có gì không vui chứ? Mấy hôm nay chú bận tìm hiểu chút ít cuộc sống thực tế, nên chẳng viết bài gì cả.
- Cháu biết chú bận lắm, nhưng cháu có việc khác nên mới tìm chú.
- Việc gì thế? – Tôi nhớ ngay đến hoàn cảnh sinh sống của Việt Sanh, và không đợi nó kịp mở miệng, tôi nói ngay – Cháu không nhận được tiền lương à, chú có một ít tiền nhuận bút đây, cháu cứ giữ lấy mà dùng.
- Không, không phải thế - Việt Sanh lắc đầu, tránh khỏi ánh mắt tôi.
- Đừng ái ngại như vậy! Cháu đã giúp chú ghi chép nhiều bài vở như thế, chú cũng phải trả thù lao cho cháu chứ.
- Không phải vấn đề tiền bạc – Việt Sanh lắc đầu lia lịa – Thực tình, số tiền chú cháu gửi cho, cháu đều gửi cả vào ngân hàng, khi nào ông đến Hương Cảng, cháu sẽ lấy tiền đó ra tiếp đãi ông.
- Bao giờ ông ấy đến?
- Có lẽ một tháng nữa. Trong thư chú cháu bảo việc cư trú bên kia đã gặp rắc rối.
- Cháu có chuyện khó khăn khác à?
- Không phải là khó khăn – Việt Sanh lộ vẻ ngượng ngùng, một hồi lâu mới ngập ngừng nói tiếp – Mà là rắc rối…
- Không ai tránh khỏi điều đó, cháu bị rắc rối về phương diện học hành hay nghề nghiệp?
- Dạ lhông, về tinh thần.
- À! – Tôi kinh ngạc đăm đăm nhìn hắn, định đoán tâm sự qua vẻ mặt hắn, nhưng khi tôi nhìn đến bộ ria mép mới mọc của hắn, tôi sực nhớ Việt Sanh nay đã là một thanh niên đến tuổi trưởng thành và cũng liên tưởng đến mình trước đây mười năm, tôi bật cười – Có lẽ cháu đã dùng sai danh từ rồi, đó không phải là rắc rối mà là khổ sở. Nói rõ hơn, là nỗi khổ sở trong thời kỳ đang trưởng thành.


Có lẽ Việt Sanh bị tôi đoán đúng tâm sự, hắn e thẹn và gắt nhẹ:
- Cháu định nhờ chú chỉ dạy về vấn đề này và cũng là vấn đề mà các bạn chúng cháu vẫn hay tranh luận thôi. Theo chú, bọn thanh niên như cháu có thể có bạn gái chăng?
- Dĩ nhiên là được – Tôi trả lời chẳng chút suy nghĩ – Chú cũng đã trình bày ý tưởng này trong một bài báo, đây là hạnh phúc của giới trẻ và cũng là quyền lợi
Có lẽ Việt Sanh nghe giọng nói kiên quyết của tôi khiến tâm hồn nó có vẻ thoải mái hơn.
- Bài đó cháu có chép lại cho chú nhưng cháu tưởng chú biện hộ cho ai chứ…
- Đây không phải vấn đề biện hộ. Trong thực tế, không ai có thể ngăn cấm giới trẻ yêu nhau, cũng như không ai có thể ngăn cấm cây mùa xuân không trổ hoa, và chim mùa xuân không ca hót.
- Nhưng có một số người cho rằng thanh niên trong hoàn cảnh cháu không nên yêu đương…
- Nói nhảm! Cháu có tự do đó. Không nên mặc cảm, tình yêu không phân biệt giàu nghèo, không phân biệt giai cấp. Trong xã hội này, những mối tình không đặt nền tảng trên tiền bạc thì càng trong sạch và đáng quý hơn.
- Nhưng có điều… - Trên nét mặt hớn hở của Việt Sanh bỗng thoáng chút băn khoăn
Để hắn vững niềm tin, tôi lại bổ túc thêm:
- Không có pháp luật nào quy định thằng nghèo không được cưới con gái triệu phú.
- Dĩ nhiên con gái triệu phú không thèm làm bạn với cháu, nhưng… - Việt Sanh mấp máy môi, không thể nói tiếp nữa.
Tôi nói nhanh:
- Bất kỳ điều kiện gì cũng không làm trở ngại sự phát triển của tình yêu, cháu đừng nên lo lắng làm gì.
- Nếu bạn gái của cháu có khuyết điểm thì sao?
- Cháu phải yêu lấy cả khuyết điểm của cô ta.
- Nếu như nàng thấy mới đổi cũ thì sao?
- Cố gắng nắm vững nàng, dùng con tim của cháu đổi con tim của nàng.
- Nếu người khác dùng những thủ đoạn không đường hoàng để mê hoặc nàng?
- Cháu phải đấm ngay vào mũi hắn.
- Không cần biết hắn là hạng người nào?
- Đúng thế!


Việt Sanh cắn môi:
- Hiện nay cháu đang gặp phải rắc rối này.
- Tốt lắm! – Tôi nén cười – Cháu muốn bảo cháu đang có người yêu! Trương Đức Sanh đã cho cháu biết chuyện đó.
Việt Sanh e thẹn gật đầu:
- Cháu không dám đến đây vì ngại gặp ông ấy.
- Có sao đâu! Khi yêu phải can đảm và thành thật, yêu nhau không phải là một điều xấu.
- Nhưng đây là một vấn đề hiện thực.
- Cháu đã nghĩ đến vấn đề cưới vợ à? Vấn đề thực hiện mà cháu nói, nếu là việc đó thì đáng nghĩ ngợi lắm. Cháu có thể cho chú biết đầu đuôi tự sự không?
- Vâng
- Cô bé đó làm chung sở với cháu à?
Việt Sanh lắc đầu:
- Bạn học à?
- Chúng cháu quen nhau từ nhỏ tới lớn, nàng là bà con cô cậu của cháu… - Việt Sanh ngập ngừng – Thật ra chúng cháu thân nhau hơn cả bạn học và bạn chung sở. Vì… vì chiến tranh chúng cháu phải xa nhau, nhưng về sau chúng cháu gặp lại nhau ở Hương Cảng và học chung một trường.
- Cháu phải nắm vững căn bản tình cảm này, chú mừng cho cháu lắm!
- Nàng học cao hơn cháu một lớp, sang năm thì tốt nghiệp rồi.
- Thế thì tốt lắm! – Tôi cười khoan khoái – Cháu tốt nghiệp xong cả hai đều có khả năng tạo dựng gia đình rồi hãy nói đến chuyện kết hôn sau, bây giờ cháu đừng nên lo lắng quá đáng nữa.
- Cháu đâu dám nghĩ đến điều đó – Việt Sanh ủ rũ lắc đầu – Hiện nay chúng cháu đã không còn thân nhau như trước nữa. Thật ra cháu là một kẻ thất tình.
- Thất tình? Sao lại tan vỡ?
- Cháu đã khám phá ra bí mật của nàng.
- Bí mật gì?
- Nàng đã dối cháu để yêu người khác.
Không ngờ tâm sự của Việt Sanh lại có một kết thúc bất ngờ như thế. Tôi hoài nghi sự mẫn cảm của hắn. Trong thực tế, biết bao nhiêu cuộc tình chỉ vì sự đa nghi mà đưa đến tình trạng hiểu lầm trầm trọng. Tôi nghiêm giọng nói:
- Trước khi chưa có bằng chứng chắc chắn, cháu đừng xúc động quá đáng. Cháu cũng nên hiểu rằng người ta hiện nay chưa phải là vợ cháu, cho dù có lấy cháu rồi thì cô ta cũng còn có tự do cá nhân xã giao, đừng nên ích kỷ với tình yêu như thế, phải thế không?
Việt Sanh ngập ngừng nói:
- Cháu có bằng chứng rất chính xác. Cháu có trông thấy bức chân dung của nàng, một bức họa lõa thể không đáng để mắt vào, mà bức họa này lại treo trong phòng ngủ của vị giáo sư cũ của cháu.
- Có thật như vậy à?
- Dạ thật, không ngờ ông ta lại cướp mất người yêu của cháu.
Tôi định tìm hiểu thêm về mối tình tam giác này, nhưng đối thủ của hắn lại là giáo sư của hắn, tôi đành ngập ngừng:
- Nhận xét của cháu chưa hẳn là sự thật.
- Có lẽ họ vẫn chưa đính hôn – Việt Sanh hơi đổi giọng – Nhưng cháu dám cả quyết là ông ấy đang theo đuổi nàng ráo riết. Ông ta giàu có, có địa vị và hãy còn trẻ làm sao các thiếu nữ không thích?


Lối xét đoán của Việt Sanh làm tôi thắc mắc hết sức nhưng tôi không tiện hỏi tiếp, nên kéo câu chuyện trở lại vấn đề chính.
- Vấn đề này rất giản dị, cháu và giáo sư của cháu đều đứng ở một cương vị như nhau, nhưng quyết định yêu ai, đó là quyền định đoạn của người bạn gái của cháu. Giờ đây cháu chỉ cần hết sức yêu nàng, đoán mò như thế không ích lợi gì đâu.
- Nhưng cháu tin rằng nàng yêu cháu – Việt Sanh mặt mày mếu máo, thở một hơi dài thượt – Nàng đã nhận của cháu món quà còn đáng giá hơn cả của giáo sư. Giờ đây cháu chỉ mong hai đằng cùng bình đẳng như lời chú nói. Cháu cốt đến đây để xin ý kiến của chú, cháu phải làm gì để thuyết phục nàng và để đối phó với người kia?
Tôi ngẫm nghĩ giây lát và trì hoãn trả lời bằng cách đòi gặp cô kia, và tôi khuyên hắn chớ nên xử sự bằng tình cảm.
Việt Sanh nghe xong, trầm ngâm một hồi lẩm bẩm nói:
- Đây là lần đầu tiên cháu nếm mùi vị của tình yêu, và có lẽ đó cũng là lần cuối cùng.
- Chú không thích cháu bi quan như thế. Nhìn thẳng vào gương mặt ủ dột của Việt Sanh, - tôi bảo – Cho dù cháu có thất bại, cháu cũng không nên chán nản tình đời như vậy.
- Chú muốn cháu nên bất kể tất cả mà yêu nàng à?
Tôi cảm thấy các ý kiến của mình có chút mâu thuẫn, nhưng tôi đành phải nói:
- Phải rồi, chú cần bổ túc thêm ý kiến của chú ban nãy. Bất kể tất cả không phải là bồng bột, nông nổi, mà là phải sáng suốt, cương quyết, can đảm và nhất là phải trầm tĩnh.
- Có lẽ chú không tin tưởng vào sự nhận xét của cháu – Việt Sanh có vẻ trầm tĩnh được đôi chút – Nếu chú bằng lòng, cháu sẽ đưa bạn cháu đến gặp chú.
- Được rồi! Chú cần phải hiểu rõ vấn đề hơn.
- Cháu xin nghe lời chú.
Việt Sanh đứng dậy chìa tay ra từ giã.
- Trong thời gian này, chú mong cháu đừng nên chuốc lấy phiền não. Tình yêu không phải là tất cả cuộc sống của người thanh niên, cháu không nên phí cả cuộc đời cháu vào một người con gái. Cháu có học thức, có tương lai và còn rất nhiều việc quan trọng hơn cả tình yêu đang đợi cháu.
Việt Sanh ngẫm nghĩ một hồi khẽ gật gù:
- Xin cảm ơn chú, cháu sẽ nghe lời chú, thôi cháu phải về.
Cô Vân mang rượu và đồ nhắm lên, tôi mời hắn ở lại uống với tôi rồi hãy về, nhưng hắn chỉ rót đầy ly rượu, và nốc một hơi cạn sạch.

Chương 19

Tôi ngẫm nghĩ lại thì thấy những lời khuyên của tôi rất mâu thuẫn. Lúc đầu tôi khuyến khích hắn bất kể tất cả mà thương yêu người bạn gái của hắn, sau cùng lại cảnh cáo hắn không nên quan trọng hóa tình yêu. Tôi bảo hắn phải yêu lấy khuyết điểm của cô gái kia rồi lại khuyên hắn đừng nên hao phí cuộc đời vì một người con gái, nhất là khi đối thủ của hắn lại là giáo sư của hắn. Thực tế mà nói, giáo sư của hắn có đủ điều kiện để cầu hôn nàng hơn hắn. Ngay cả đời sống độc thân, Việt Sanh cũng không thể tự lập thì làm sao có bình đẳng để tranh đua với giáo sư kia. Tôi chẳng những không thể khuyên hắn tiến tới mà cũng không thể bảo hắn rút lui.


Nếu đây là đề tài của một thiên tiểu thuyết, tôi sẽ xử sự rất kiên quyết và dễ dàng; tôi cho vị giáo sư của hắn là một tên sở khanh chuyên lường gạt đàn bà và cuối cùng sẽ bị lật tẩy. Thiếu nữ kia sau khi trải qua một quãng đường tình đầy chông gai, rồi cũng trở về vòng tay ấm áp của thanh niên nọ. Bằng không, tôi cũng có thể sắp đặt người thanh niên kia ra đi, hoặc đã tự tử để giữ vẹn lòng chung thủy. Không chừng tôi sẽ có thể kiếm được một số nước mắt của độc giả cũng nên. Song lẽ ở đây, tình yêu hiện thực không hẳn là như thế. Việt Sanh vẫn yêu một cách tiêu cực và tôi vẫn vô phương giúp đỡ hắn. Tôi công nhận là mình không có khả năng, nhưng tôi không hiểu vì sao tôi hồ đồ như thế.


Thật lâu sau, tôi mới nhận thức được nguồn gốc của cái hồ đồ đó. Đó là phản ứng của chính cá nhân tôi. Sau mấy lần gặp gỡ, Bạch Lộ đã gây một ít ảnh hưởng đối với tôi, ảnh hưởng này đã vượt khỏi ý nguyện của tôi, ý nguyện đó là tìm đề tài sáng tác trong cuộc sống thực tại. Nhất là ở trên đỉnh núi, tôi ganh tỵ rõ ràng với người nàng đã hẹn đến. Tôi bực mình đi tìm mấy quyển sách về tâm lý. Theo sự phân tích của tâm lý học thì ganh tỵ là một hiện tượng của tình yêu. Tuy nhiên, lý trí tôi vẫn quả quyết rằng sự ghen tỵ đó không vượt ngoài tình bạn.


Tôi có thể tìm được rất nhiều lý lẽ để giữ vững lý trí của tôi. Tôi đã có người yêu, quan niệm đạo đức không cho phép tôi có tư tưởng thấy mới quên cũ. Tôi không thích những người con gái có hành động bí ẩn và tính nết thay đổi bất thường, tôi không muốn đưa cảm hứng sáng tác của tôi vào ngõ bí nên tôi không thể phung phí tình cảm.


Tôi cảm thấy khó chịu, bực bội và quyết định chấm dứt liên lạc với nàng. Nếu vin vào việc tìm hiểu cuộc sống của nàng để đổi hướng công việc sáng tác của tôi, thì tôi thà bỏ kế hoạch đó còn hơn.


Khi tìm được lối thoát, tâm trạng của tôi nhẹ hẳn đi. Tôi bắt đầu đọc và trả lời thư của độc giả. Trong đống thư, có một lá thư của Thôi Vạn Thạch, hắn cho biết đã dọn nhà rồi và hy vọng rằng, chủ nhật này tôi sẽ bớt chút thời gian đến gặp hắn. Hắn có ý định mở cuộc triển lãm hội họa, nếu tranh của hắn tiêu thụ khá, hắn sẽ mở cuộc triển lãm vòng quanh Đông Nam Á.


Tôi đun một bình cà phê và mang ra nhấm nháp. Dưới sức kích thích của cà phê, tôi cầm bút lên viết một hơi xong cả hai, ba ngàn chữ, hoàn tất luôn bài tôi bỏ dở hôm trước.


Có lúc suy nghĩ cả đêm mà kết quả cũng vẫn hoàn trang giấy trắng, có lúc vừa cầm bút là ý tưởng theo dòng mực tuôn ra. Hôm nay hứng thú dân tràn ngoài sức tưởng tượng, tôi đã hoàn tất một truyện ngắn mà thấy vẫn còn hứng thú và cảm nghĩ lúc ở trên đỉnh núi.


Hành văn cũng như vẽ, có sơ lược cảnh vật rồi, thì lúc lên màu sẽ hết sức dễ dàng. Tôi đẹp cuộc gặp gỡ của Bạch Lộ và người kia tưởng tượng thành một mẩu truyện, triệt để áp dụng những lời lẽ văn hoa, bay bướm như thơ. Có những câu ngay cả tôi cũng cảm thấy thắc mắc, nhưng tôi vui thú lắm, tôi viết luôn một lúc đầy hai ba trang giấy. Và tôi định mang cuộc tình của Việt Sanh dựng nên một truyện ngắn về mối tình giữa thầy và trò. Bỗng nhiên có tiếng chuông điện gọi cửa, tôi đoán chắc Lưu Triết đã về.


Tôi không muốn để hắn xua đuổi cái cảm hứng ngàn năm một thuở của tôi, nên lấy chìa khóa ném xuống cho hắn.

Chương 20


Ba hôm liên tiếp tôi không hề bước xuống lầu một bước. Nguồn cảm hứng thật vô biên. Tôi vừa tóm tắt xong một thiên truyện dài, chia ra mười mấy đoạn, tình tiết trong mỗi đoạn viết lại chi tiết hơn.


Vai nữ chính tương tự như Bạch Lộ, nàng tượng trưng cho một người con gái hiền lành, thuần khiết và biết hưởng thụ tình yêu. Nhưng đời nàng gặp nhiều bất hạnh, những thanh niên vây quanh nàng đều là hạng du thử du thục, làm đời nàng trôi nổi bao phen.


Vai nam, tôi cho mang diện mạo, tính tình và cử chỉ của Lưu Triết, một tay sở khanh chuyên đùa gạt đàn bà.


Câu chuyện bắt đầu tại một ngôi giáo đường, tôi lấy tình cảnh lúc Bạch Lộ ngồi khóc hôm nọ.


Tôi thấy việc tạo dựng nhân vật coi như đã thành công, nhất là về người thiếu nữ.


Tình tiết cũng rất éo le, gay cấn, có một điều duy nhất khiến tôi không được hài lòng lắm, là câu chuyện có vẻ tầm thường, như một số tiểu thuyết thời đại. Nó đã ra ngoài lý tưởng của tôi.


Do đó, tôi liền đổi thiên truyện dài này thành một tập truyện trung bình, theo tốc độ tiến triển của cảm hứng, tôi dự tính sẽ hoàn tất truyện trong vòng một tuần.


Nhưng chỉ được bốn hôm là đã đến ngày hẹn của Thôi Vạn Thạch. Tôi phải tạm thời ném bút sang bên.


Nhớ ra tôi và Thôi Vạn Thạch đã không gặp nhau gần một năm, khi gặp lại nhau chúng tôi lại thân thiết hơn. Hoàn cảnh của hắn hiện tại khá hơn sự tưởng tượng của tôi nhiều. Hắn ở một khách sạn mới cất tại Tiêm Sa Chủy. Ánh sáng và cách bày biện trong phòng thật lý tưởng. Đáng kể nhất là cái lười biếng, ăn diện của nghệ thuật gia nay cũng đã được cải thiện. Tóc tai, áo quần rất tề chỉnh, mặt mày cũng tươi tắn ra. Bộ vó của hắn cũng không tệ lắm. Người cao và gầy, trán rộng, mắt to, mũi cao, có người hoài nghi hắn có hai dòng máu.


Vạn Thạch kể cho tôi nghe đời sống của hắn trong một năm nay. Hắn đi dạy vẽ thêm, làm giáo sư dạy vẽ tư gia, và có thời kỳ hắn còn làm cho công ty quảng cáo. Về sau vì muốn có nhiều tiền, hắn đã vẽ nhiều bức tranh giả cổ, bán cho du khách Mỹ. Nhờ có nhiều tiền nên đời sống kham khổ của hắn trước đây được cải thiện dần. Nhưng dù sao hắn cũng còn một chút lương tâm nghệ thuật, nên khi đời sống đã có căn bản hắn bỏ nghề ngay. Hiện nay đang hợp tác với mấy người bạn lập một phòng vẽ, hắn có thể yên tâm vẽ những bức tranh theo ý mình thích.
- Sao lâu nay cậu không liên lạc với tôi, nếu cô Phụng, con giáo sư Trung không nói về cậu thì tôi quả quyết là cậu đã bị mất tích rồi.
- Tôi có đến tìm cậu ở địa chỉ cũ, nhưng cậu đã dọn đi. Về sau tôi có gặp Trương Đức Sanh mới biết được địa chỉ mới của cậu. Lẽ ra cậu phải cho tôi biết địa chỉ mới của cậu sớm hơn chứ!
- Trước đây tôi chưa có chỗ ở nhất định, - Vạn Thành cười cay đắng – Vả lại, lúc bấy giờ tôi đang vẽ tranh giả, chẳng có vẻ vang gì mà cho bạn bè biết. Hơn nữa, tôi đang yêu... Cậu cũng hiểu cho, khi có bạn gái, thì bạn bè cũng bỏ qua một bên hết.
- Tôi thành thật chúc mừng cậu!
Tôi vừa kinh ngạc, vừa mừng rỡ vì tôi vừa định hỏi thì hắn đã nói trước, cũng đỡ cho tôi khỏi phải lựa lời.
- Chắc cậu lấy làm lạ, một tên họa sĩ nghèo mạt rệp như tôi mà cũng yêu với đương phải không? Nhưng ngày nay đã bảnh bao hơn xưa rồi.
- Tôi tin rằng tình yêu có thể biến đổi phẩm cách của một con người.
- Đúng! Hiện giờ cậu chỉ trông thấy vẻ ngoài của tôi, chứ cậu chưa trông thấy nội tâm của tôi – Vạn Thạch cảm động gật đầu thấp giọng – Cậu có biết sao tôi không vẽ tranh giả nữa không? Chính là nguyên nhân đó đấy.
- Cậu ngượng với “bồ” chứ gì?
- Không hẳn như thế! Thực ra là tôi biết tự giác, một tâm hồn nhơ nhuốc không xứng đáng lãnh một tình yêu trong sạch. Ngược lại, nó là sự lừa gạt, cũng như tôi đã lường gạt các du khách ngoại quốc vậy.
- “Bồ” cậu có biết việc này không?
- Dĩ nhiên phải biết. Chúng tôi đối xử với nhau rất thành thật. Có thời kỳ nàng còn làm phụ tá cho tôi nữa. Nàng hiểu tôi, cũng như tôi đã hiểu nàng. Nàng rất khéo léo, cho đến độ người ta thấy nàng giao tiếp với người ngoại quốc, người ta còn nghi nàng là một loại “me” quốc tế.
- Cậu gặp nàng trong trường hợp nào?
- Nàng là học trò của tôi, rồi tôi dạy riêng cho nàng tại nhà, về sau nàng giúp tôi trong công việc làm ăn… Tôi khỏi phải nói nhiều, tự nhiên cậu sẽ rõ, vẽ hình người cần chi phải vẽ cả ruột gan.
- Thế thì đúng là mối tình của thầy và trò rồi! Tôi sực nhớ đến tình cảnh của Lâm Việt Sanh.
- Nếu nói một cách chi tiết hơn thì không kể như thế được! – Vạn Thạch cười híp mắt – Điều tôi dạy nàng chỉ là kỹ thuật, cũng như là thày dạy lái xe vậy, cậu có thể cho như vậy là thày trò sao?
- Cậu biết rõ gia cảnh của nàng chứ?
Vạn Thạch ngoe nguẩy chiếc đầu ngâm nga:
- Gặp nhau trên bước đường mây. Cần chi phải biết có từng quen chăng? Ngoại trừ những người sinh trưởng ở Hương Cảng, còn thì đều là dân tị nạn. Chúng tôi đã giao kết với nhau và không nhắc đến dĩ vãng để khỏi phải thắc mắc. Kể từ hôm chúng tôi yêu nhau, hai người đều xem đó là ngày bắt đầu cuộc đời mới, cũng chính ngày đó, tôi đã cởi bỏ chiếc áo dính đầy dầu sơn.
- Cậu đã nghĩ đến việc cưới vợ?
- Dĩ nhiên, du khách cũng phải về nhà chứ? Chúng ta không thể đi dạo mãi trên con đường tình ái suốt đời được.
- Còn nàng thì sao?
- Nàng à? – Vạn Thạch do dự giây lát – Nàng không nghĩ đến việc lấy chồng. Tôi đang thuyết phục nàng. Tôi mời cậu đến đây, là để giúp tôi giải quyết hai vấn đề: Vấn đề thứ nhất là mở triển lãm hội họa, mong rằng cậu giúp tôi viết một bài báo. Vấn đề thứ hai là nhờ cậu nghĩ cách giúp tôi thuyết phục nàng.
- Vấn đề thứ nhất rất dễ, tôi có thể giới thiệu cho cậu một người hiểu biết nhiều về ngành hội họa để họ viết bài cho cậu chính xác và hữu hiệu. Vấn đề thứ hai, tôi nghĩ trước nhất cậu phải tìm hiểu lý do tại sao nàng không bằng lòng lấy chồng, có gì khó khăn đâu. Có thể nàng đang lo nghĩ về vấn đề sinh sống sau khi kết hôn.
- Điều này không thành vấn đề. Hoàn cảnh của nàng khá hơn tôi, chẳng hạn như nàng có xe hơi, còn tôi chỉ có thể mua trả góp chiếc xe hai đời chủ.
- Nàng có hài lòng về nghề nghiệp của cậu không?
- Đó cũng không thành vấn đề, nàng rất ái mộ tài nghệ của tôi, có khi làm tôi phải đỏ mặt.
- Nàng thích tính tình của cậu không?
- Chẳng chút thắc mắc, nàng bảo rằng sự thay đổi của tôi còn nhanh và tốt hơn cả dự tính của nàng – Vạn Thạch đắc ý cười – Hơn nữa, nàng còn bảo tôi có thể trở thành người chồng gương mẫu, vì lẽ hầu hết đàn ông đều rất ích kỷ, giữ vợ rất kỹ, còn tôi hoàn toàn để cho nàng tự do, cho nàng sung sướng trên phương diện tinh thần. Tôi đã giao chìa khóa cho nàng và tôi tự giam mình trong phòng vẽ, bằng không, làm sao tôi vẽ được nhiều tranh như thế.
- Sức mạnh của tình yêu khủng khiếp thật! – Tôi pha trò – Hèn gì cậu không thèm đến thăm bạn bè nữa.
- Cậu xem – Vạn Thạch nghiêm chỉnh đưa tay chỉ những bức tranh trên tường – Đây đều là thành tích gần đây của tôi, nhưng phải kể là thành tích của nàng mới đúng.
- Khi nàng được tự do, cậu có rõ phạm vi hoạt động của nàng không?
Vạn Thạch hốt hoảng:
- Cậu nghi nàng có bạn trai khác à?
- Tôi không có ý như vậy.
Sắc mặt Vạn Thạch đột nhiên thay đổi nhanh chóng:
- Nếu là ai khác nói như thế, không chừng tôi đã nổi giận rồi. Nay tôi đã mời cậu làm cố vấn, thì tôi không thể không lịch sự. Vấn đề này chẳng có gì đáng nói cả, nhưng có điều tôi phải giải thích với cậu.
- Tôi thiết nghĩ cậu cũng không cần phải giải thích, tôi tin tưởng vào căn bản tình yêu của hai người lắm.
- Không, không! – Vạn Thạch nắm lấy cánh tay tôi, hai bàn tay ướt đẫm mồ hôi – Nàng có rất nhiều bạn trai, nhưng đó chỉ có tính chất xã giao. Tôi không thể nói dối cậu, tôi biết có rất nhiều người đeo đuổi nàng, trường hợp này cũng không lạ gì; một vật xinh đẹp thì ai cũng muốn chiếm làm vật sở hữu. Về điểm này, những người học mỹ thuật như chúng tôi mẫn cảm nhất, một bức họa đẹp thì mọi người đều ưa thích. Họa sỹ chúng tôi phải mang nét đẹp ghi lại trên mặt vải.
Dường như Vạn Thạch có vẻ băn khoăn, tôi thừa dịp tìm hiểu hắn cặn kẽ hơn:
- Theo lời cậu thì cô bạn của cậu giao thiệp rất rộng?
- Nhưng nàng không thể yêu hai người cùng một lúc.
Tôi nhớ đến vẻ mặt ủ rũ của Lâm Việt Sanh, nên tôi không thể nhắc nhở Vạn Thạch
- Một người con gái lựa chọn đối tượng kết hôn giữa nhiều bạn trai là chuyện tất nhiên, cậu không thể lơ là vấn đề này, mặc dù cậu có thể là người nàng yêu quý nhất.
Vạn Thạch không dằn lòng được, hắn ngập ngừng nói:
- Tôi không muốn xâm phạm tự do cá nhân của nàng.
- Không, tôi tin là nàng yêu cậu, nàng sẽ thẳng thắn cho cậu biết mọi hoạt động của nàng.
Vạn Thạch cúi đầu xuống, ngẫm nghĩ một hồi:
- Nàng cho tôi biết có mấy người theo đuổi nàng, một là người cùng xứ sở, một người nữa là anh cô cậu.
- Mối liên hệ giữa họ có lợi hơn cậu nhiều lắm!

Thôi Vạn Thạch gật gù:
- Vâng
- Như vậy là mối liên hệ tam giác rồi?
- Nhưng không phải là tam giác đều. Người cùng xứ nàng là một thằng bé con, nàng cho tôi biết, nàng chỉ xem nó như em thôi.
- Cậu cho rằng nàng không giờ yêu thằng bé đó?
- Không bao giờ. Không có người con gái trưởng thành nào lại đi yêu thằng bé con.
- Chính thằng bé đã tỏ ra là nó đang theo đuổi nàng à?
- Ừ! Họ quen nhau từ nhỏ, nhưng hắn đã quên mất sự sai biệt tâm lý giữa nam và nữ lúc trưởng thành.
- Rồi cậu định xử làm sao?
- Chúng tôi không nỡ làm hắn thất vọng. Nhất là tôi, tôi sợ người ngoài hiểu lầm là tôi đã ỷ thế hiếp kẻ cô thế.
- Chẳng có gì đáng ngại thật! Còn người anh cô cậu của nàng thì sao?
- Càng không thành vấn đề!
- Ừ! Tôi hỏi là hỏi vậy mà! Người anh bà con cô cậu của nàng là người thế nào?
- Thương gia! Trên phố đâu hiếm hạng thương gia tầm thường đó. Lúc đầu tôi phải lo nghĩ rất nhiều về hắn, hiện nay tôi đã yên lòng vì tôi không còn là tên thợ vẽ nghèo nàn nữa, số tiền tôi dành dụm được đủ để tạo lập một mái gia đình ấm cúng.
- Cứ theo tình trạng này, cậu đã nắm chắc kết quả rồi! Tôi sắp được uống ly rượu mừng!
- Đôi khi tôi cũng lo cho sự chủ quan của tôi, nên tôi muốn hỏi ý kiến cậu.
- Cậu bằng lòng giới thiệu nàng cho tôi biết không?
- Tôi phải hỏi ý kiến nàng rồi mới trả lời được.
- Cậu có ảnh của nàng không?
- Nàng không thích chụp ảnh. Có mấy lần tôi đề nghị vẽ một bức chân dung cho nàng, nàng đều từ chối cả. Về sau, tôi phải dùng hết mọi cách mới vẽ được sau lưng nàng. Vạn Thạch lấy từ góc tường ra một bức tranh lụa vẽ một thiếu nữ mặc áo tắm. Đẹp thật!
- Đây là kiệt tác đắc ý nhất của tôi! Nhưng vì vẽ bức tranh này mà suýt nữa tôi và nàng phải chia tay nhau.
- Nàng phải hiểu biết sở thích của một họa sỹ chứ
- Thôi, đừng nói việc này nữa. Có nhiều việc rất khó mà nói cho tường được. Đây là chuyện mới xảy ra gần đây thôi. Thú thật, tôi cũng hơi bất mãn và suýt tuyệt giao với nàng, nhưng dẫu sao giữa chúng tôi vẫn mặn nồng và nàng vẫn một mực yêu thương tôi.
- Đấy là hiện tượng thường xảy ra trong tình yêu! Nhưng có điều cậu cần phải tìm hiểu nàng cặn kẽ hơn.
- Tôi nghĩ sau khi thành hôn chúng tôi sẽ hiểu nhau hơn! – Vạn Thạch hớn hở nói – Hãy đợi đi, cậu sẽ nhận được thiệp mời mà, không lâu đâu!
- Có gì sai khiến, tôi nhất định sẽ tuân lệnh! Làm người giới thiệu, rể phụ, thậm chí đến viết những mảnh vải đỏ trên bản “Nghinh tân”
Thôi Vạn Thạch cười hả hê.

Chương 21

Chúng tôi ngồi ở quán cà phê Thanh Điểu. Lần đầu tiên trông thấy mặt Lưu Triết rầu rầu.
Lưu Triết trịnh trọng hẹn tôi đến đây để nói một chuyện rất quan trọng với hắn. Tách cà phê đã cạn mà hắn vẫn chưa hé môi. Tôi phải mở lời:
- Chuyện gì thế?
- Có gì đâu! – Triết ngập ngừng – Tao muốn thảo luận với mày một vấn đề
- Vấn đề gì? Có phải là vấn đề triết học của mày không?
- Không! Vấn đề này không thể lấy triết học mà phân tích được. Có lẽ phải áp dụng quan điểm nghệ thuật của mày mới ổn.
- Được rồi, mày nói thử nghe coi!
- Theo mày, giữa con người và con người sao lại xảy ra những cái hiểu lầm vớ vẩn như vậy, phải chăng là vì những ác cảm sẵn có trong cuộc sống của mỗi người?
- Chắc không hẳn vậy. Vì nếu nghĩ cho kỹ thế nào cũng tìm được căn nguyên của cái hiểu lầm đó, rất tiếc tao không phải là nhà tâm lý học để phân tích tỉ mỉ hơn.
- Nó không nằm trong nguyên tắc tâm lý học đâu! Tao muốn mày giải thích bằng vào quan điểm của mày. Khi mày tạo dựng nhân vật, loại trừ những ân oán của loài người, mày còn cách gì để cho họ phải đối địch với nhau không?
- Quan niệm lãnh thổ, quan niệm giai cấp và quan niệm chủng tộc, tư tưởng chính trị vân vân, có thể là nguyên nhân của sự thù hận.
- Những điều đó đều nằm trong vòng ân oái của loài người mà tao vừa nói khi nãy
- Nhưng hoàn cảnh cá nhân cũng có thể tạo lòng thù hận – Tôi suy ngẫm giây lát – Và đặc điểm của diện mạo cũng có thể gây sự ưa ghét của hai người, chẳng hạn như trong tình yêu đôi lứa, mỗi người có một mẫu ý trung nhân lý tưởng, đôi khi chịu sự chi phối của một ấn tượng nào đó. Đàn ông lựa vợ hầu hết đều căn cứ vào người mẹ. Người đàn bà thì chịu ảnh hưởng nhiều về hình dạng của người cha.
- Ừ, cái mà mày nói đó đúng. Nhưng vấn đề của tao không phải vậy. Hai người vô cớ lại giận ghét nhau, như thế mày phải dùng cái gì để giải thích cho ra đây.
- Tao đành phải nghĩ đến kẻ thứ ba! Người thứ ba đó đứng giữa để gây ra sự hiểu lầm.
- Kẻ thứ ba? – Triết cúi đầu nghĩ ngợi.
- Mày đã gặp rắc rối tình cảm hả? Đau khổ vì tình đúng không?
Triết gật gù và giải thích:
- Mày đừng hiểu lầm là người ta hiểu lầm tao, thậm chí nàng cũng không hiểu gì như tao!
- Mày có thể cho tao biết đầu đuôi câu chuyện được chăng?
- Không, mày hãy tha cho tao việc này. Nhưng chắc chắn trong tương lai thế nào tao cũng nhờ mày giúp.
- Lẽ dĩ nhiên tao rất vui lòng.
- Tao phải cảm ơn mày trước! Nhưng tao phải cố làm hết khả năng của mình trước.
- Được rồi, tao đợi tin tức của mày.


Triết trầm ngâm một hồi rồi chuyển hướng câu chuyện:
- Gần đây mày có gặp giáo sư Trung không?
- Có, tao có nói chuyện với cô Phụng. Cô ta ưa lý sự lắm.
Triết buông tiếng thở dài:
- Không, nàng rất đáng thương hại!
- Mày có cần tao nói gì với cô ta không?
- Để tao nói cũng được. Việc này không thể nhờ ai giúp được.
- Mày không thích nàng sao?
- Tao thấy tao không yêu nàng.
- Đây là vấn đề mà mày định hỏi tao đấy phải không? Đã có chuyện gì hiểu lầm à?
- Không có gì phức tạp.
- Lúc trước hai người thân nhau lắm mà, sao nay đột nhiên lại hững hờ đi?
- Tình yêu nó kỳ lắm – Triết cười cay đắng – Không thể cho chính xác như hai với hai là bốn được. Có lẽ mày sẽ mắng tao thấy mới quên cũ, không trọng đạo nghĩa. Nhưng mày phải thông cảm cho tao trong chuyện này.
- Mày thích cô biên tập viên kia hả?
- Ừ, cứ cho cô ta là người thứ ba đi. Theo mày tao phải làm sao?
- Tao không có ý kiến. Có lẽ tao sẽ có thiên kiến, nhưng cô Phụng quả là người xứng đáng, còn cô kia tao có biết gì đâu?
- Tao không được phép yêu người khác à?
- Chỉ có chút ân hận thôi!
- Dĩ nhiên, tao cũng rất ân hận. Nhưng tình yêu có lúc cũng tàn nhẫn lắm.
- Mày phải tự trung thực với mình.
- Mày không phản đối hành động của tao à?
- Tao không có quyền đó, cho dù tao có quyền đi nữa, tao cũng không muốn áp dụng nó.
- Tình yêu không phân giai cấp, phải không?
- Dĩ nhiên.
- Cái tao nói không phải là giai cấp xã hội mà là giai cấp nhân cách.
- Đúng, luyến ái là việc của trai và gái.


Triết dường như đã lấy lại được niềm tin, hắn mỉm cười nói:
- Theo mày, tình yêu có vấn đề khảo nghiệm không?
- Phải có khảo nghiệm chứ. Trên thực tế khi yêu nhau chính là lúc hai người đều đang khảo nghiệm nhau.
- Không có vấn đề sỉ nhục à?
- Trong yêu đương, không có vấn đề gì cả.
Triết gật gù:
- Nếu như có kẻ thứ ba, mày xử sự làm sao?
Tôi sực nhớ đến vấn đề mà tôi đã thảo luận với Lâm Việt Sanh, tôi quả quyết nói:
- Phải công bằng.
- Có vấn đề đạo nghĩa không?
- Không.
- Thí dụ như tao và mày cùng yêu một người thì phải làm sao?
- Làm sao có như vậy được? Thí dụ của mày chẳng thích đáng tí nào cả.
- Không phải tao hoài nghi gì mày. Lẽ dĩ nhiên tao hiểu mày lắm.
Tôi không hiểu Triết muốn ám chỉ gì, tôi đành phải an ủi và khích lệ hắn:
- Với những điều kiện mày có, mày không cần phải lo nghĩ đến vấn đề này.
Triết thở dài và gọi bồi:
- Cho ly cà phê, không bỏ đường! Mày uống gì thêm?
Tôi thấy đã đến lúc phải đi thì bảo Triết:
- Tao phải ở đây một lúc nữa, mày không trách chứ?
- Không, tao phải về nhà. Tao còn nhiều thư từ và bài vở phải lo nữa.

Khi tôi bỏ đi, Triết ngồi lặng lẽ suy tư, nhẹ khuấy tách cà phê không đường, hắn dường như đã quên đi sự hiện diện của tôi.
anh sex
truyen dam
phim sex hay
truyen sex hay
truyen lau xanh
truyen loan luan
truyen nguoi lon
truyen sex hoc sinh

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét