Thứ Sáu, 25 tháng 5, 2012

Tình Hé Môi Sầu 1 - 30-2

Trang 2 trong tổng số 8

Chương 7


Về đến vườn Hồng Mai thì đã gần nửa khuya. Lưu Triết đang ngon giấc nên tôi không muốn phá giấc ngủ của hắn.Tôi định tâm viết cho xong đoạn văn dang dở , nhưng trong dạ rối bời không sao tìm được chút hứng thú.
Đốt một điếu thuốc , tôi cố gắng quên tất cả mọi chuyện xảy ra , nhưng , thật lạ, chẳng những tôi không thể bình tâm mà lòng cứ bồn chồn thêm…Qua làn khói thuốc , mập mờ gương mạt lo âu của Bạch Lộ.
Cô nàng làm mất một kỷ vật , hiện giờ cô đang úp mạt xuống gối khóc nức nở chứ chảng không. Tôi phải nghĩ cho ra cách để giúp nàng. Tôi đứng lên , tới kệ sách lấy xuống quyển tiểu thuyết trinh thám để nghiên cứu , nhưng chảng hề có một vụ nào tương tự. Rồi cuối cùng tôi gặp một tấm danh thiếp của Trương Đức Sanh trong quyển tiểu thuyết dịch thuật.

anh sex
truyen dam
phim sex hay
truyen sex hay
truyen lau xanh
truyen loan luan
truyen nguoi lon
truyen sex hoc sinh

Trương Đức Sanh là bạn học thời trung học của tôi. Lên đại học hắn chọn tâm lý học. Đến Hương Cảng hán làm giáo chức được vài năm , rồi một thời gian xoay qua dịch sách. Quyển tiểu thuyết này là tác phẩm dịch thuật đắc ý nhất của hắn , có lẽ vì chịu ảnh hưởng của các quyển tiểu thuyết trinh thám này , nên gần đây hán đã cộng tác với một sở trinh thám tư. Suốt ngày lo những chuyện lẩm cẩm của những cặp vợ chồng cơm không lành canh không ngọt , trong khi chính mình không đủ khả năng để tìm lấy một người vợ lý tưởng.
Vì nghề nghiệp khác biệt nên chúng tôi rất ít khi gặp nhau. Tình cờ có gặp nhau hắn luôn luôn nhờ tôi giới thiệu cho hắn một áp phe. Tấm danh thiếp này không chừng là do hắn cố tình để lại cho tôi để phòng khi tôi cần đến.
-Có chút hy vọng ở hắn đây! Tôi vội dẹp sách vở và gọi điện thoại đến cho hắn.
-Đức Sanh đấy hả? Có một áp phe cho mày đây!
-Cây viết Parker của mày bị trộm lấy mất rồi phải không?
-Không , đó là một sợi dây chuyền của đàn bà.
-Đừng đùa!Mày không có bạn gái , mua dây chuyền để làm gì mà mất?Này , ông bạn , “lễ người ngốc” đã qua lâu rồi nhé!-Sanh bật cười khúc khích-Ở trên núi Kim Cương rồi mày mơ kim cương đến phát điên đấy hả?
-Chuyện có thật mà!Mày đến đây sẽ rõ ngay.
-Lưu Triết có nhà không?
-Có , nhưng nó ngủ rồi.
-Ừ , tao sẽ đến . Dường như hắn đã biết tôi không đùa , nhưng vẫn gan lỳ-Mày có hỏi rõ chưa,giá cả thế nào , mày muốn lấy bao nhiêu trong đó?
-Thôi , đến đây nhanh lên đi , lôi thôi người ta tìm người khác đó!
Tôi buông ống nghe xuống đến bên cửa biệt thự chờ đợi hắn. Nửa giờ sau , Trương Đức Sanh đi xe gán máy đến. Hắn mang theo nào máy ảnh , sổ tay và một máy thâu băng.
Tôi thuật lại đầu đuôi câu chuyện cho hắn nghe. Nghe xong hắn chau mày và cười méo xẹo :
-Gần như là tiểu thuyết vậy, thú quá nhỉ!
-Thật đó , tao đã hẹn với cô bé kia sáng mai tao sẽ tới giúp cô ấy tìm thêm một lần nữa.
-Nếu đúng vậy , tao cũng mong cho mày được nghe một bản nhạc.
-Nếu mày tìm ra cho nàng , không chừng nàng cảm phục mà đi đến chỗ yêu mày cũng nên.Thù lao như vậy không gì so sánh được.
-Dung nhan như tao…-Trương Đức Sanh đưa tay sờ bộ râu quai nón làm một điệu bộ khôi hài và nói-Cô con gái của giáo sư Trung bảo tao là em họ của Trư Bát Giới trừ phi gặp nữ yêu trong động Bàn Ty mới có hy vọng lập gia đình mà thôi.
-Thôi thì ít ra cũng có tao tạ ơn mày , bằng không đêm nay tao là khách quý của cảnh sát rồi.
-Như vậy có gì đáng sợ đâu.Mày được dịp quảng cáo tên tuổi và tác phẩm của mày –Đức Sanh nhoẻn miệng cười –Tuy nhiên tao chắc thế nào tao cũng tìm lại được.
-Có nắm chắc thành công không đó bạn?
-Không dám chác lắm!-Đức Sanh do dự đưa tay sờ càm –Mày hãy chờ xem tài của tao , và cũng phải xem sự rủi may của cô gái kia. Bây giờ tao bát tay vào việc đây!


Đức Sanh lấy quyển sổ ra bảo tôi vẽ sơ địa hình nơi bị thất lạc , sau đó lại hỏi tôi về thời gian và động tác lúc bấy giờ. Hắn chú tâm lắng nghe và ghi chép luôn tay. Đến khi tôi ngừng tiếng , hắn mới đứng dậy và vươn vai nói:
-Lạ thật , sao lại có chuyện như vậy nhỉ!
-Tao tìm kỹ lắm rồi !-Tôi lại bổ túc thêm ý kiến-Hơn nữa tao tin là cô bé kia không nói dối đâu , bởi nàng cũng không cần phải nói dối làm gì.
Đức Sanh ngả mình trên sa long , im lặng. Một tiếng đồng hồ sau , tôi thấy ngột ngạt khó thở trong cái bồn chồn này nên bước đến bật ngọn đèn bàn. Đức Sanh đang lim dim ngủ ,tôi bất giác phì cười:
-Như vậy mà cũng làm trinh thám!Mang mày khiêng lên xe hơi chưa chắc mày hay ,t hế mà cũng đòi làm nhà trinh thám.
-À , sợi dây chuyền này thế nào cũng tìm lại được!-Đức Sanh nhìn tôi gật gù.
-Ủa , mày học ở đâu cái trò này thế?
-Hiện giờ tao chưa thổ lộ cơ trời được-Hắn đứng lên , hắt hơi một cái rồi nói-Bây giờ tao phải về nhà ngủ!Sáng mai tao đợi tụi mày ở trên cầu đá.Balzac đã viết một quyển tiểu thuyết về dây chuyền không phải sao?Sơi dây chuyền này không chừng cũng có thể mang đến cho mày một đề tài mới đây!

Chương 8

Khi thức giấc đã chín giờ bốn mươi lăm. Tôi vội vã vào rửa mặt đánh răng. Trong phòng tắm, Lưu Triết ủ rũ đứng thắt cà vạt. Thấy tôi Triết cười héo hắt:
- Hôm qua mày đi đâu khuya quá vậy? Đã về trễ chẳng chịu ngủ còn lào xào với ai mãi làm tao chẳng ngủ được.
- Trương Đức Sanh đấy! Tụi tao nghiên cứu trinh thám.
- Mày với nó lo chuyện bao đồng gì vậy. - Triết khẽ hừ một tiếng, rồi tiếp. – Cái thằng ba phần giống người bảy phần giống quỷ đó càng ngày càng đốn mạt!

Cứ mỗi khi nghe nhắc đến Đức Sanh là Triết nổi giận ngay, chúng quả thật là oan gia đối đầu, vì bất đồng ý kiên giữa Triết học và Tâm lý học. Khi không có mặt Sanh, Triết bảo công việc của Sanh là tà môn ngoại đạo, không chịu đi theo con đường giáo chức lại chui đầu vào cái nghể trinh thám lén lút rình mò thiên hạ. Đức Sanh cũng không bằng lòng cái thái độ ngạo đời của Triết, cho rằng Triết chỉ học được chút hơi hâm của Schopenhauer(*)

mà đã tự kiêu tự đại, khinh thường tất cả rồi. Hơn nữa còn đầu sáp mặt phấn, nghênh ngang ngoài phố, trông chẳng giống một nhà trí thức nào cả.
Lúc đầu, tôi còn hoà giải họ, nhưng tình trạng càng ngày càng trầm trọng hơn rốt cuộc họ đành phải lánh mặt nhau.
- Đêm qua đi chơi chắc thú lắm phải không? – Lưu Triết nhìn vào gương cười nham nhở.
Tôi hiểu rất rõ tính nết của Triết, khi vui thì cười ngay lập tức, khi có chuyện bực mình thì mặt cũng xụ ngay. Tôi đã định mang chuyện đêm qua kể lại cho hắn nghe, nhưng ngại chuyện có dính líu đến Trương Đức Sanh nên tôi ngập ngừng nói lảng:
- Còn máy? Đêm qua mày đưa “đào” đi đâu vậy?
- Xui quá mày! Chiều hôm qua tao đến trạm ô tô buýt để đón nàng, đợi cả buổi trời cũng chẳng thấy cái bóng quỷ nào cả, nên tao tức mình bỏ về nhà ngủ luôn.
- Mày bực mình lắm hả?
- Không đến nỗi vậy! Khi về tới nhà tao nhớ lại điều khoản không được đón rước bạn gái về nhà của lão Trần nên cũng hết ấm ức.
- Có lẽ nàng bận gì đó nên mới thất hẹn với mày chứ gì!
- Sao mày lại cứ đem những chuyện hoang đường xem như là sự thật vậy!
- Thế thì đúng là tại giáo sư Trung nghiêm khắc!
- Mày càng đoán càng đi xa vấn đề.
- Được rồi! Tao không cần biết cô Phụng hay là cô biên tập kia, nhưng hễ có bạn gái là phải kiên nhẫn. Có lẽ nàng muốn khảo sát mày đấy!
- Khảo sát! - Triết chau mày – Nói chuyện tình yêu mà mày làm như chịu tội không bằng.
- Nhưng tình yêu ở đó mà ra đó. Mày đừng cáu, chiếm được quả tim của một thiếu nữ còn khó hơn tấn công một thành trì nữa là khác.
- Vì vậy hôm nay tao mới thức sớm. - Giọng nói của Triết ôn hoà hơn. – Tao phải đến chỗ hẹn cũ để đợi nàng, đêm qua có lẽ nàng bận nên mới không đúng hẹn.
Dùng qua loa buổi ăn sáng, Triết nhoẻn miệng cười rồi bỏ đi. Tôi nhờ Vân tìm một chiếc xuổng, rồi cũng vội vã đi luôn.


Từ đằng xa, tôi đã thấy Đức Sanh khoa tay múa chân trò chuyện với một cô gái trên cầu đá. Khi đến gần mới rõ cô gái đó là Bạch Lộ.
- Xin cảm ơn anh! Anh lo lắng cho tôi quá và còn mời cả ông Đức Sanh đến đây giúp cho tôi nữa.
Bạch Lộ nhìn tôi cười gượng. Tôi thấy nàng có vẻ xanh xao hơn đêm qua một chút, nhưng đã thay đổi phục sức. Một chiếc quần màu lam, áo sơ mi đỏ, tóc cột đuôi ngựa, mắt đeo một cặp kính to tướng. Môi thoa một lớp son nhẹ. Chân dài, vai rộng, bộ ngực cao, nếu nàng trắng hồng hơn một chút, người ta có thể tưởng nàng là gái tây phương độ mười bảy, mười tám tuổi.
Tôi bỏ chiếc xuổng xuống đất bảo Trương Đức Sanh:
- Tao có mang theo vật dụng cần thiết đây. Bắt tay vào việc đi, chúng ta chịu khó đi vòng để người khác khỏi chú ý.
Đức Sanh uể oải lắc đầu:
- Có lẽ không cần đến vật đó đâu.


Một lúc sau, chúng tôi đã có mặt tại địa điểm đêm qua. Tôi và Bạch Lộ cùng bới móc đất cát trong khe đá, Đức Sanh chắp tay sau lưng đi loanh quanh. Và sau đó hắn đến ngồi trên tảng đá ung dung lấy thuốc ra hút.
Khoảng nửa giờ sau, người tôi mồ hôi nhễ nhại mà vẫn không thấy sợi dây chuyền đâu cả. Trông thấy thái độ nhàn nhã của Đức Sanh, tôi bực tức tiện tay nhặt một viên đá ném hắn:
- Ê! Nhà trinh thám kia ơi, ông cũng nên giúp một tay mới phải chứ!
Đức Sanh né tránh và hớt hải hỏi tôi:
- Đêm hôm qua có phải mày cũng ném một viên đá như thế phải không?
- Ừ! – Tôi hết sức ngạc nhiên, đăm đăm nhìn hắn – Nhưng không phải một viên mà là một nắm, những viên sỏi tao đã nhặt ở nghĩa trang đấy!
- Từ phía sườn núi ném sang phải không?
- Đúng rồi!
- Mày còn thấy gì nữa không?
- Thấp thoáng như có một bóng đen chui vào trong rừng tre.
- Người à?
- Có lẽ là một con chó.


Bạch Lộ đứng bên ngơ ngác nhìn chúng tôi chăm chăm:
- Hỏi những thứ này để làm gì?
Đức Sanh lờ đi và hỏi lại Bạch Lộ:
- Xin hỏi cô! Khi cô nghe tiếng đá rơi, cô còn nghe thấy tiếng gì nữa không?
Bạch Lộ ngẫm nghĩ một hồi rồi lắc đầu:
- Không, bình thường cũng chẳng có động tĩnh gì cả.
- Cô thử nhớ lại xem nào!
- Ngoại trừ tiếng thác nước, còn có tiếng cỏ xào xạc, có lẽ là những con sóc trong rừng bị kinh động vì những viên đá anh Văn ném ra đấy!
- Sao cô biết đó là những con sóc, âm thanh này cô thường nghe thấy lắm hay sao?
- Vâng! Đôi khi cũng có nghe. Lúc đầu tôi ngỡ là rắn, nhưng sau quen rồi thì không để ý tới nữa.
Đức Sanh trầm ngâm một hồi, khoát tay nói:
- Bây giờ tôi yêu cầu hai người hãy y theo cử chỉ đêm qua làm lại một lần xem.
Tôi ngơ ngác nhìn hắn:
- Sao vậy?
- Hiện giờ đừng nên hỏi vội, hãy tuyệt đối nghe theo lời tôi đi!


Đức Sanh nói rất đúng đắn và giục Bạch Lộ thay đồ tắm. Rồi hắn bảo tôi nhặt đá và đi y như đêm qua.
Bạch Lộ thẹn thùng xách giỏ mây, núp vào trong bụi tre trên sườn núi để thay đồ tắm. Sau đó nàng mang quần áo để trên mặt tảng đá. Tôi đợi nàng đã xuống hồ xong, mới từ từ trên sườn núi bước xuống. Tôi có cảm tưởng mình đang đóng phim, rồi lấy hết sức mình ném tung nắm đá vừa lấy trong túi ra.
Đức Sanh trố to mắt, cơ hồ con ngươi muốn lọt ra khỏi tròng. Ngay khi nắm đá rơi xuống một vách đá cao cách hồ nước một khoảng khá xa, hắn lớn tiếng gọi:
- Hai người đến đây!
Bạch Lộ vội vàng nhảy lên vơ lấy chiếc khăn lông to tướng khoác vào người và ngoắc tôi đến, Đức Sanh không thốt lời nào, chỉ lầm lũi đi trước dẫn đường. Đến một tảng đá cao hắn đưa tay ra dấu bảo chúng tôi dừng lại, xong cúi xuống xem xét xung quanh. Sau đó hắn cong lưng chui vào trong rừng tre.
Đợi đến khi bóng dáng của Đức Sanh khuất hẳn vào rừng tre. Bạch Lộ mở rộng hai tay, cười mếu máo hỏi tôi:
- Cái ông này hơi “mát” phải không?
- Không phải “mát” đâu, coi nó làm bộ bí mật vậy đó nhưng nó sốt sắng với công việc lắm!
- Lý luận thế nào đi nữa, sợi dây chuyền cũng không thể bay vào trong rừng tre được.
- Để xem hắn làm cái quái gì đã.
Tôi và Bạch Lộ đành phải ngồi trên tảng đá nói chuyện khào. Một lúc khá lâu, Trương Đức Sanh trên tay cầm một gói giấy và một vật kim khí hình như hoa mai, hớn hở chạy trở ra:
- Đã có được một chút manh mối rồi.
Tôi mừng rõ:
- Thật thế à? Đáng khen, mà cái gì đấy?
- Chưa cho mày biết ngay được. - Đức Sanh quay sang hỏi Bạch Lộ - Cô có biết huy hiệu này không?


Bạch Lộ đón lấy nhìn thoáng qua và nói ngay:
- Đây là huy hiệu cho học sinh tốt nghiệp của trường tôi.
- Cô thử nghĩ xem tại sao chiếc huy hiệu này lại rơi ở đây?
Bạch Lộ ngẫm nghĩ một hồi, rồi nói:
- Có lẽ là do một người nào đó đã đánh rơi, khi chúng tôi đi du ngoạn ở đây hồi năm rồi.
Đức Sanh lắc đầu, đưa chiếc huy hiệu cho tôi và nói:
- Mày xem thử xem chiếc huy hiệu này có gì đặc biệt không?
Tôi trả lời:
- Lối chế tạo cũng khá lắm chứ!
- Đó là kiệt tác của một người bạn tôi đấy! - Bạch Lộ đắc ý nhoẻn miệng cười - Hắn có thiên tài lắm chứ!


Đức Sanh nóng nảy nói:
- Tôi muốn bảo hai người chú ý đến điểm đặc biệt, chứ không phải bảo thưởng thức tài nghệ của người ta.
Tôi lại xem thật kỹ nhưng chẳng thấy đặc điểm nào đáng lưu ý cả.
Bạch Lộ chẳng thèm xem lại lần thứ hai, quả quyết nói:
- Nhất định là do người nào đó đã đánh rơi hôm đi picnic phen nọ. Tôi dám cam đoan là chiếc huy hiệu này chẳng có liên quan gì đến sợi dây chuyền của tôi cả.
- Cô vẫn còn học ở Mai Quế Nghệ Tôn à?
- Không, tôi tự học ở nhà.


Đức Sạm nhìn nàng trịnh trọng nói:
- Thế thì, cho tôi được tò mò chút xíu. Trong số bạn trai của cô, có ai mang giầy cao su trắng không?
Bạch Lộ cười e ấp:
- Điều này cũng hơi khó trả lời! Cũng khó nói vì lúc đi picnic, leo núi hay chơi thể thao thì người mang giày trắng cũng khá nhiều.
Đức Sanh xoa tay hỏi tiếp:
- Đúng! Cô nhớ người này khi đi chân trái hơi nặng và chân mặt hơi nhẹ một tí, có vẻ như hơi thọt vậy đó!
- Thọt à! - Bạch Lộ lắc đầu một cách ngây thơ – Xưa nay tôi không ưa làm bạn với người què quặt bao giờ.
- Nếu vậy, bạn cô toàn là những người trẻ tuổi đẹp trai cả à! - Đức Sanh khôi hài nheo mắt – Trong ký ức của cô, có một bạn học nào như vậy không? Thích mặc quần kaki vàng, áo ca rô xanh đỏ.
- Nếu là áo sơ mi trắng cà vạt đen thì chính là đồng phục của nam sinh trường chúng tôi! - Bạch Lộ ngẫm nghĩ một hồi, lại chau mày nói – Anh bảo là áo ca rô xanh đỏ, dường như có. Nhưng trong số bạn nam sinh của tôi cũng có nhiều người thường hay mặc loại áo như thế lắm.
- Hỏng bét! - Đức Sanh hà một hơi dài - Được rồi, bây giờ cô hãy nghỉ ngơi giây lát, ngồi ở tảng đá bên kia cho đỡ mỏi và nghĩ kỹ xem cô có người bạn nào thích mặc theo kiểu như thế không?


Trong khi Bạch Lộ đang ngẫm nghĩ, tôi khẽ gõ lên cánh tay của Đức Sanh:
- Đức Sanh! Sao mày làm cái gì kỳ vậy, tao mời mày đến đây cốt để tìm đồ cho người ta, chứ đâu phải bảo mày điều tra đời tư của người ta.
- Tao không hàm hồ đâu. - Đức Sanh lườm tôi một cái, nhà ra một luồng khói dày đặc, cố tình làm ra vẻ quan trọng – Mày tưởng mình có thể tìm được sợi dây chuyền ở đây à?
- Sao lại không? – Tôi ngoan cố - Rõ ràng người ta để nó trên tảng đá này, mà có đi đâu bước nào đâu mà mất ở chỗ khác.
- Hừ! Theo mày ai là người phải chịu trách nhiệm về sự thất lạc của sợi dây chuyền này? – Nói xong, Đức Sanh buông một tiếng cười nhạt.
- Dĩ nhiên là chính cô ta rồi!
- Cô ta? - Đức Sanh đưa tay chỉ tôi - Đừng quên rằng mày chính là một người hiện diện cốt yếu, ra trước pháp luật chính mày phải gánh hết trách nhiệm.
- Tao à? Sao lại đổ tội lên tao? Chính khổ chủ cũng bảo tao vô can mà! – Tôi tức giận - Đức Sanh! Mày cũng ngờ vực nhân cách của tao nữa à?
- Sự thật và nhân cách là hai việc khác nhau, dưới mắt nhà trinh thám những người hiện diện đều bị tình nghi cả. - Đức Sanh khẽ huýt gió - Đừng phát cáu, đến khi mọi việc ra lẽ thì tự nhiên mày sẽ hiểu trắng đen ngay.


Nắm lấy cánh tay Đức Sanh, tôi nói:
- Bây giờ chúng ta quân tử nhất ngôn, làm không xong, tao phải đập nát cái bảng hiệu trinh thám tư của mày ra mới được.
- Đừng nóng vội.
Đức Sanh đứng lên, đưa mắt nhìn cẩn thận một lượt cùng khắp, tôi định tranh luận với hắn nữa, nhưng hắn đã ngăn lại.
- Đừng lôi thôi nữa, tao phải bàn với cô Bạch Lộ một vấn đề chính yếu. Bạch Lộ đã bước tới trước mặt chúng tôi, bộ áo tắm vẫn còn ôm lấy thân hình cân đối của nàng, lúc này tôi mới thấy rõ dung nhan thật hấp dẫn của nàng.
Tôi đang còn ngây ngất ngắm nàng thì nghe tiếng nàng bảo Đức Sanh:
- Tôi đã nhớ rồi…
- Được rồi cô để tôi hỏi cô xem nào.
Bạch Lộ tỏ vẻ kinh ngạc:
- Cũng được!
- Điều thứ nhất, tôi quyết chắc người này không phải ở Hương Cảng, có lẽ ở miền Bắc.
Bạch Lộ khẽ gật đầu:
- Anh ấy là người Quảng Đông sinh tại phương Bắc, giọng nói không khác với các anh là bao.
- Điều thứ hai, nhất định hắn là một người giỏi thể thao, như đá banh hay bóng rổ chẳng hạn; nhưng bản tính thật thà, ít nói.
- Có lẽ đúng là anh ta rồi, nhưng…
Bạch Lộ vừa định mở miệng trả lời thì Đức Sanh đã khoát tay:
- Điều thứ ba, hắn thích để tóc dài, nhưng ít khi chịu chải gội, vừa rối vừa bẩn…
- Đúng thế, anh ta là một nghệ sĩ!
- Tài hội hoạ của anh ta cũng khá lắm thì phải.
- Không những khá mà còn là một thiên tài nữa.
- Cô có thiện cảm với hắn quá nhỉ!


Bạch Lộ gật đầu:
Giọng Đức Sanh bỗng trở nên nghiêm nghị hơn:
- Cô Bạch Lộ! Xin cô hãy thành thật cho tôi biết, có phải cô đã yêu anh ta không?
- Không! Tôi không hề yêu anh ta bao giờ! - Bạch Lộ đỏ mặt – Đó không phải yêu đâu!
Đức Sanh thâm trầm tiếp lời nàng:
- Dù sao chăng nữa thì cô cũng không ghét hắn, có phải thế không?
- Nhưng gần đây chúng tôi đã có chuyện cãi vã, chẳng ai chịu nhường nhịn ai, nhưng tôi cũng hay gặp anh ta ngoài phố. Dường như anh ta đã cố tình theo dõi tôi, nhưng lại ngại không chịu xin lỗi…
- Đêm qua, khi cô rời nhà, cô có trông thấy hắn không?
Bạch Lộ ngẫm nghĩ một hồi, xong ngơ ngẩn gật đầu:
- Như vậy, thì sự liên hệ giữa hai người cũng khá thân thiết, chỉ vì một chút chuyện hiểu lầm nên đã sinh chuyện không đẹp, và hắn cũng không đủ can đảm để tỏ tình với cô.
Bạch Lộ cười cay đắng, khẽ buông tiếng thở dài.
Nghe đến đây tôi chặn lời Đức Sanh:
- Mày làm gì vậy? Mày nói nhiều quá rồi, nhưng những điều này có can hệ gì đến sợi dây chuyền cơ chứ!
Bạch Lộ ủ rũ cúi đầu:
- Chẳng lẽ bạn tôi đã đánh cắp sợi dây chuyền à?
- Không phải thế? – Sanh lắc đầu – Chính cô đã làm rơi mất.
Tôi như thằng ngố không hiểu gì cả. Đức Sanh nhìn đồng hồ, và cao giọng nói:
- Hai người đừng nên nghĩ vớ vẩn nữa. Cô Bạch Lộ! Cô đi tìm bạn cô để lấy lại sợi dây chuyền đi.
Bạch Lộ ngập ngừng:
- Nhưng tôi chẳng biết anh ta dọn nhà đi đâu nữa! Lúc trước tôi cũng có đến nhà của anh ta, nhưng gần đây anh ta đã dọn nhà đi rồi.
Đức Sanh vừa nói, vừa lấy quyển sổ tay ra xé lấy một trang và đưa cho Bạch Lộ:
- Địa chỉ đây, đi ngay kẻo trễ e lại sinh chuyện lôi thôi nữa đấy!
Bạch Lộ thay áo xong, vừa định cất bước, bỗng lại lưỡng lự nói với Đức Sanh:
- Nếu anh ta không nhận thì sao?
- Thì cô lấy chiếc huy hiệu của anh ta đánh rơi mà đổi.
- Đổi à? - Bạch Lộ áy náy bảo Đức Sanh – Anh không hiểu, vì trên mặt sợi dây chuyền kia cũng có vật kỷ niệm của anh ấy.
- Đương nhiên tôi phải nghĩ vậy rồi.
Bạch Lộ khẽ buông một tiếng thở dài lặng thinh.
- Xong rồi! Khi xong việc, cô đừng quên gọi dây nói cho tôi nhé! - Đức Sanh lôi trong túi áo tôi ra tấm danh thiếp của hắn, đưa cho Bạch Lộ.
Tôi thấy Đức Sanh quả là có tài thần quỷ khôn lường.
- Sao mày biết trong túi áo tao có danh thiếp của mày!
- Chẳng lẽ hành nghề trinh thám mà cả đến chút tài mọn như vậy cũng không hiểu sao! - Đức Sanh cười nói – Đêm qua mày mặc bộ đồ này gọi điện thoại cho tao, thì chắc thế nào mày cũng bỏ nó vào túi áo. Đó chính là quy tắc phổ thông của tâm lý học đấy mày ạ!


Tôi không ngờ một kẻ bên ngoài thô lỗ như Trương Đức Sanh khi gặp việc lại tinh tế như thế. Nhưng đối với việc này tôi vẫn chưa tin hẳn vào sự phán đoán của hắn, do đó tôi bèn hướng về Bạch Lộ nói:
- Được rồi! Cô cứ đi thử xem! Bất luận kết quả như thế nào, cô cũng phải cho chúng tôi biết nhé!
- Hai anh đến quán Thanh Đảo đợi tôi. Tôi sẽ trở lại ngay.

Chương 9

Tôi hiểu tính nết của Đức Sanh lắm, trước khi một sự kiện hoàn tất, thì hắn không bao giờ chịu tiết lộ một chi tiết nào cả và tất nhiên tôi cũng không dám tin tưởng mấy về sự phán đoán ly kỳ của hắn.
Chúng tôi ngồi trong quán Thanh Đảo uống cà phê và nói lăng nhăng về mấy thằng bạn của chúng tôi. Đức Sanh cho tôi biết, mấy hôm trước hắn có gặp Cao Mục Địch ngoài phố. Mục Địch dạo này còn ốm yếu hơn trước, nhưng cuộc sống của hắn có khá hơn xưa. Có người giới thiệu hắn cho một toà báo để giữ mục phụ trang. Nếu thành công hẳn sẽ tìm tôi nhờ viết một truyện dài cho hắn. Nhắc đến văn nghệ, Đức Sanh cho tôi biết ông chủ tiệm sách Tiền Phán Tử có nhờ hắn nhắn lại tôi khi nào rảnh gọi dây nói cho lão, lão không muốn đến quấy rầy cảm hứng viết của tôi. Lão còn định bàn ít công việc làm ăn với tôi nữa. Giáo sư Trung cũng hỏi thăm tôi, ông muốn tôi đến uống rượu với ông, hè ở nhà một mình chắc là nhàn rỗi lắm. Còn Thôi Vạn Thạch, thì có nửa năm nay chúng tôi không gặp nhau.
Tôi hỏi:
- Cao Mục Đích và Thôi Vạn Thạch có bạn gái chưa?
- Không rõ lắm! - Đức Sanh so vai - Đối với bọn mình, việc hôn nhân cũng là một vấn đề!
- Đầy tham vọng mà chẳng làm nên trò trống gì cả!
Trương Đức Sanh lắc đầu:
- Điều đáng kể nhất là chúng ta đã quên mất mình là một người không gốc rễ. Chúng mình đều là dân tị nạn nhưng trong tiềm thức mình vẫn nghĩ rằng mình là vương tôn công tử.
- Đúng là vấn đề nghiêm trọng.
- Dù sao thì những thanh niên trưởng thành ở Hương Cảng cũng giỏi hơn chúng ta! Lâm Việt Sanh đó, nó đã có “đào” rồi!
Tôi kinh ngạc:
- Nhưng nó có cái gì đâu!
- Không chừng nó trúng số!
vật như ngọc thạch, có vật như san hô, cũng có vật như ngà voi, có vật thì bóng loáng tinh xảo, có vật thì lại thô kệch vô cùng. Tôi tò mò:
- Những vật, này làm bằng chất gì vậy?
- Tôi cũng không hiểu! – Bạch Lộ cười khúc khích – Nhưng tôi thích chúng lắm. Bạn bè tặng cho, nên tôi không tiện hỏi. Tình bạn quý hơn châu báu.
- Đúng vậy! – Tôi nháy mắt ra dấu với Đức Sanh – Lý luận của mày bị phá sản rồi!
Đức Sanh hiểu ý nhoẻn miệng cười, và quay sang Bạch Lộ nói:
- Bạn cô chắc là đau lòng và hổ thẹn lắm nhỉ!
- Không, anh ấy chỉ muốn lấy lại vật kỷ niệm của mình thôi. – Bạch Lộ ngập ngừng nói – Tôi thấy thư anh ấy đã viết xong rồi nữa!
- Thế thì cô nên an ủi anh ta. Cô chỉ cần cho anh ta biết đó chỉ là một sự hiểu lầm – Tốt nhất là cô đừng nên nhắc đến chúng tôi, bây giờ cô có thể đi được rồi, chắc là anh ta đau khổ lắm.
- Không sao đâu, tôi hiểu anh ấy lắm.
- Dĩ nhiên, chuyện hiểu lầm nhỏ nhoi có khi còn làm cho hai người hiểu nhau thêm nữa.
- Không! Bao giờ tôi cũng tôn trọng tình cảm của anh ấy, nhưng…- Bạch Lộ vội đổi giọng. – Tôi, còn một cái hẹn nữa, cũng vì việc này mà tôi đã trễ mất, bây giờ tôi phải đi.
Tôi và Đức Sanh đưa nàng ra tận cửa và nhìn theo nàng bước lên xe. Chúng tôi vừa định vẫy tay, thì nàng thò đầu ra gọi tôi. Tôi bước đến cạnh xe:
- Còn gì nữa vậy cô?
- Theo anh, tôi phải làm thế nào để cảm ơn ông Đức Sanh!
Đức Sanh dường như đã biết chúng tôi đang nói chuyện gì, nên hắn vội xua tay nói:
- Có gì đâu, đó có phải là nghề chính của tôi đâu. Sau này có dịp, xin cô giới thiệu chút công việc cho tôi là được rồi. Tôi làm trinh thám tư kiêm luôn bảo hiểm.
- Dĩ nhiên rồi. Nhưng dù sao tôi cũng phải cám ơn anh, để tôi về bàn với mẹ tôi.
Chúng tôi trở về bàn, Đức Sanh đắc ý nói:
- Món nợ này mày phải tính đấy nhé!
- Được! – Tôi vui vẻ gọi bồi – Cho một chai rượu tốt nhất quán nhé!
- Không được! – Đức Sanh lắc đầu – Đâu dễ như vậy được, phải mời tao thật trịnh trọng mới phải. Này, tụi mình uống chút rượu rồi đến “Bách Lão Hối” xem suất năm giờ rưỡi, ta ăn cơm ở “Lạc Cung Lầu”, nếu còn thời giờ mình đến “Bách Lục Môn” nhót suốt đêm.


Chương trình xem phim và ăn nhậu tôi đều bằng lòng, nhưng cái mục khiêu vũ thì tôi phản đổi.
Đức Sanh ngà ngà say:
- Nhảy đầm có gì là không tốt đâu? Thế kỷ văn minh này mà mày vẫn còn đầu óc hủ lậu của thế kỷ mười tám; hơn nữa mày là nhà văn, nhà văn phải tìm hiểu cuộc sống của mọi giai cấp trong xã hội chứ!
- Tao không phải là cụ đồ hủ lậu nhưng tao không muốn nhìn thấy những nụ cười gian trá, và những giọt nước mắt chua cay! Mày có xem bộ truyện viết về vũ nữ của tao chưa?
- Thế thì, mày đi với tao đến nhà giáo sư Trung vậy!
- Nói nhảm! Tao làm sao đủ tư cách để tranh với Lưu Triết! - Đức Sanh lắc đầu – Tao là bạn vong niên của giáo sư Trung, ông ta đã hẹn tao đến uống rượu, đánh cờ với ông ta từ lâu rồi.
- Được rồi, bây giờ mày phải nói hết mọi bí mật về chuyện sợi dây chuyền cho tao biết đi.
- Có gì bí mật đâu! - Đức Sanh móc một gói giấy ra - Nếu bảo bí mật, thì nó hoàn toàn nằm trong này đây!
Bên trong gói giấy có một ít đất lẫn cát vàng và bột trắng, vài sợi tóc và một mảnh giấy viết thư có vết máu. Tôi không hiểu:
- Cái gì vậy, mày cũng biết làm ảo thuật nữa à?
- À! Mày đừng khinh thường nó. - Đức Sanh đưa tay sờ bộ râu mép, vẽ vời giặng hắng một tiếng – Hoàn toàn bằng vào những phép màu này tao tìm được sợi dây chuyền bị đánh cắp.
- Sao mày biết sợi dây chuyền bị người lấy trộm, mà không phải là đánh rơi trong khe đá? Tao muốn hiểu điểm này trước.
- Đương nhiên! - Đức Sanh hớp một hớp Mai Quế Lộ hứng khởi nói – Tao biết đêm qua tụi mày đã tìm kỹ lắm rồi. Huông chi Bạch Lộ lại khá cẩn thận, nếu sợi dây chuyền kia bị rơi vào khe đá, thì tìm chẳng khó khăn lắm!
- Vì vậy nên mày nghĩ có người đánh cắp à!
- Lúc đầu tao chỉ hơi nghi thôi, mãi đến khi tao tìm thấy chiếc huy hiệu trong rừng tre tao mới dám quyết chắc.
- Nhưng chiếc huy hiệu kia rất có thể do người ta đánh rơi khi đi picnic lắm chứ!
- Rất giản dị, chỉ tại mày không chú ý đến đặc điểm của chiếc huy hiệu đó thôi. Tuy chiếc huy hiệu đã cũ, nhưng không vướng chút đất bẩn. Nếu đánh rơi lâu ngày, thì ánh sáng của chiếc huy hiệu đã bị mờ rồi.
- Ừ nhỉ, cả tao và Bạch Lộ đều sơ sót! – Tôi gật gù – Bây giờ tao phải hỏi mày từ đầu, vì sao mày lại bảo tụi tao diễn lại tình hình cho mày xem?
- Tao muốn xem phương hướng của những viên đá do mày ném ra vậy thôi! - Đức Sanh lấy nút chai dựng đứng trên bàn – Không người con gái nào không quý đồ trang sức của mình, dĩ nhiên nàng phải sợ bị rơi chứ, nhưng nếu không có một sức mạnh đánh trúng, nó sẽ không bao giờ nhảy xuống khe đá được.
- Phải chăng những hòn đá của tao đã ném trúng nó, nên mày mới theo hướng mà tìm kiếm.
- Lúc đầu tao cũng nghĩ thế, nhưng sự trùng hợp như vậy thì rất hiếm có. Do đó, sự hoài nghi bị người lấy trộm càng mãnh liệt hơn. Tao nghĩ rằng những hòn đá của mày đã ném trúng tên trộm núp trong kia!
- Mày dựa vào đâu mà dám cả quyết người kia đã trốn trong rừng tre?
Đức Sanh mỉm cười lườm tôi một cái:
- Mày lẩn thẩn thật, mày có nhớ khi mày đi đến bên cạnh tảng đá, tao đã bảo mày dừng lại không?
- Phải rồi?
- Chính ngay tại bên dưới tảng đá, tao đã thấy có vết chân.
- Cho nên mày mới theo vết chân mà tiến vào rừng tre à!
- Đúng vậy! Tao để ý đến hình dạng đó chính là vết giày thể thao có đế cao su, nên tao mới cả quyết là một người đàn ông mang giày cao su đã lấy mất sợi dây chuyền đó.
- Vậy sao mày biết được giày của người đó là màu trắng?
- Mày xem đây! - Đức Sabg đưa những hạt cát trong gói giấy cho tôi xem – Đây không phải có pha lẫn bột trắng hay sao, chỉ cần xem kỹ thì có thể biết được nó chính là loại bột trắng đánh giày ngay.
- Thì ra thế! – Tôi phục sát đất sự tinh tế của Đức Sanh, nhưng vẫn còn hơi ngờ vực - Nhưng cũng có thể là du khách đi ngang qua chứ!
- Cố nhiên tao cũng đã nghĩ vậy, nhưng trong rừng tre không có lối đi, tao tìm kiếm một hồi mới nhận ra có một hàng bụi gai. Tao quả quyết chẳng có một du khách nào đi băng qua đó làm chi cả. Vả lại, du khách thì đi đường đâu có ai lại có tư thế chân cao chân thấp như vậy?
- Hèn gì mày bảo người đó thọt.
- Lúc bấy giờ tao cũng quả hấp tấp! Thật ra lúc bối rối người ta đi không được bình thường.
- Nhưng cũng chưa thể cả quyết người này đã trộm sợi dây chuyền.
- Phải, lúc đó tao cũng chỉ dám đoán là có người. - Đức Sanh lấy trong gói giấy ra một nhúm tóc – Mãi đến khi tao tìm thấy vật này tao mới biết là phải có liên can.
- Sao, tóc thì có liên can gì cơ chứ?
- Những sợi tóc này vướng trên hàng bụi gai kia, chui vào trong đó rồi môi có thể ra khỏi rừng tre được! - Đức Sanh đưa hai tay về phía trước, làm ra tư thế như đang chui vào hang - Người này phải bò vào nên tóc, quần áo, thậm chí đến chiếc huy hiệu của hắn cũng bị mắc vào bụi gà, và da thịt hắn cũng bị cào rách nữa. Đén lúc đó thì tao xem như đã nắm được đầy đủ bằng chứng.
- Thì ra thế! – Tôi càng nghe càng hứng thú – Mày đã căn cứ vào những vật này mà phỏng đoán là áo sơ mi của hắn, mảnh giấy có vấy máu là vì hắn đã dùng nó để lau thương tích.
- Đúng! Nói huỵch toẹt ra thì chẳng có chút thần bí gì cả, nhưng mình phải giả vờ làm ra vẻ quan trọng để người ta phục chứ.
- Nếu chịu khó suy nghĩ thì có thể biết được đã đành! Nhưng làm sao mày biết địa chỉ của hắn.
Đức Sanh mỉm cười, đưa mảnh giấy có mhuốm máu cho tôi, và nói:
- Sao mày không chịu để ý đến nét chữ trên mảnh giấy này.
Tôi đón lấy mảnh giấy và xem xét thật kỹ, trên đó có in địa chỉ của một công xưởng, và một hình người vẽ lối tốc hoạ bằng bút chì.
- Mày đã gặp may! Nhưng mày bằng vào đâu mà biết hắn là người phương Bắc?
- Tao đã ở con đường này rồi. Nhưng người thợ trong công xưởng này phần đông đều là người đồng hương của tao, và những khách hàng quen biết cũng phần đông là người phương Bắc.
- Nhưng sao mày dám cả quyết hắn là một nghệ sỹ chứ?
- Nét vẽ rất cứng, nếu chú ý một chút, mày sẽ nhận ra là dáng sau lưng của Bạch Lộ ngay.
- Tao phục sự thông minh của mày. Nhưng người đó sao lại tìm đến nơi này để làm gì?
- Sao mày hồ đồ thế, đẹp như Bạch Lộ, chẳng lẽ không có người liều mạng theo đuổi à?
- Đã cố tâm theo đuổi sao lại còn lấy mất dây chuyền của người ta để làm gì?
- Mày không nghe Bạch Lộ nói sao, đó là kỷ niệm của người khác đã tặng cho nàng khi nàng được mười lăm tuổi! - Đức Sanh nốc cạn chai Mai Quế Lộ, tinh thần hắn có vẻ phấn chấn hơn – Chúng ta cũng có thể nghĩ đến người đàn ông này chắc hẳn là đang theo đuổi nàng, nhưng hắn lại không dám thẳng thắn thổ lộ, chỉ biết âm thầm ôm ấp mà thôi. Khi Bạch Lộ đến tắm ở đây, hắn núp vào tảng đá kia xem trộm. Còn hắn lấy trộm dây chuyền của nàng, dĩ nhiên là có xảy ra chuyện rắc rối trên phương diện tình yêu của họ, nhưng dầu sao thì có tật mới giật mình, hắn đã gặp phải vận rủi nên bị những hòn đá do mày ném ra làm hắn hoảng sợ phải chui ra; chúng mày thì chẳng biết chi hết, còn ở đó nhắm mắt mà lo bới móc đất cát nữa chứ!
- Vui thật, hèn gì mày đã bảo là tao phải gánh hết mọi trách nhiệm cũng phải. – Tôi nâng ly lên - Nếu mày dùng sự thông minh như vậy để theo đuổi cô Phụng, thì nắm chắc thành công.
- Bí mật chính là những vật trên sợi dây chuyền đó.
- Sao?
- Cho dù là một sâu chuỗi bằng ngọc trai thì cũng không đáng giá là bao, huống hồ mấy vật như trò chơi kỳ dị kia. Nhưng Bạch Lộ sao lại lo sợ như vậy, và bạng nàng tại sao lại đánh trộm để lấy lại vật kỷ niệm của hắn ta một cách khẩn trương như vậy, chắc thế nào cũng có nhiều bí ẩn nằm trong đó. Cũng may là chúng ta không phải nhức đầu vì việc ngưòi. Nhưng đối với mày có lẽ sẽ có đề tài sáng tác đấy.
- Đúng vậy, tao hiện đang nhức óc vì thiếu đề tài để sáng tác.
- Dễ lắm! - Đức Sanh cười nói - Cần gì phải tìm đâu xa, quãng đời của giáo sư Trung cũng được vậy, đêm nay tao có cáh làm cho ông ta phải kể hết tâm sự ra.
anh sex
truyen dam
phim sex hay
truyen sex hay
truyen lau xanh
truyen loan luan
truyen nguoi lon
truyen sex hoc sinh

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét