Thứ Sáu, 25 tháng 5, 2012

Tình Sử Vương Chiêu Quân 3

Trang 3 trong tổng số 5

Hồi 13
Tâm Bệnh Có Thuốc Trị

Sau khi dụ Lý Lăng và Tô Vũ về hàng không được, Nhạn môn quan lại đánh mãi không xong, Phiên vương buồn bực lắm, hạ chiếu trách nguyên soái Ngô Loan không chịu cố gắng . Ngô Loan tiếp được chiếu, lấy làm sợ hãi lắm, bèn họp tướng lãnh bàn kế đánh Nhạn môn quan, rồi cho Thổ Kim Hồn dẫn binh tới khiêu chiến.
Binh tướng Phiên thay nha keó tới trước Nhạn môn quan khiêu chiến chửi bới suốt mấy ngày liền, cửa quan vẫn đóng chặt . một đêm Ngô Loan sai cha con Thạch Khánh Chân dùng đại pháo bắn vào cửa quan và xông tới tận chân tường thành, nhưng bị Hán binh giữ thành lăn đá và gỗ xuống, chết hại khá nhiều, đành phải lui xa . Ngô Loan không biết tính sao, phải viết biểu tạ tội, hứa nỗ lực, rồi sai người đem về kinh đô.
anh sex
truyen dam
phim sex hay
truyen sex hay
truyen lau xanh
truyen loan luan
truyen nguoi lon
truyen sex hoc sinh

Trong lúc đó ở kinh đô, Phiên Vương cứ sau khi bãi triều thì trở về cung, lấy bức chân dung Chiêu Quân ra ngắm nghía, lòng dạ càng bồn chồn nóng nảy.
Đến khi được biểu tấu của Ngô Loan cho biết rất khó đánh Nhạn môn quanh, thì Phiên vương càng âu sầu bực bội, mấy ngày sau thì ngã bệnh . Phiên hoàng hậu lo âu, một mặt sai sắc thuốc thang cho chồng, một mặt dò hỏi nội thị xem tại sao Phiên vương lại ngã bệnh như vậy . Nội thị noí rõ đầu đuôi, Phiên hậu lại thấy được bức chân dung Chiêu Quân trong văn phòng riêng của chồng, thì biết là Phiên vương ngã bệnh vì tương tư Chiêu Quân . Phiên hậu buồn khổ nhưng vẫn sai nội thị gọi ngự y vào chữa bệnh.
Ngự y bắt mạch xong thì noí:
- Bệnh của chúa công là tâm bệnh, do thất lục dục bị thương tổn mà thành . Bệnh này không cần uống thuốc, chỉ cần được thỏa mãn nguyện vọng là tự nhiên khỏi . Bây giờ chúa công cần nghỉ ngơi tĩnh dưỡng và uống thuốc trợ thần.


Phiên hậu bèn cho lệnh bãi triều ít ngày, quan lại có việc cần thì đưa công văn vào cho Phiên vương duyệt ký mà thôi . Bá quan văn võ Phiên triều đều bàn tán, không biết Phiên vương bệnh gì . Người thì bảo là mắc bạo bệnh, người thì noí là Phiên vương ưu sầu vì việc chiến tranh hao người tốn của mà không thắng lợi gì nên thành bệnh . Riêng chỉ có Mao Diên Thọ lúc đó đang giữ được một chức quan trong Binh bộ, vì được đọc biểu tấu của Ngô Loan, nên biết Phiên vương buồn phiền vì Nhạn môn quan không hạ được, Chiêu Quân không bắt về được, nên thành bệnh mà thôi.
Mao Diên Thọ càng nghĩ càng tin mình đã đóan đúng tâm bệnh của Phiên vương, bèn viết một tờ biểu chương, nhờ thái giám đưa vào cho Phiên vương đọc . Thái giám cười bảo:
- Mao tiên sinh không biết là có lệnh chỉ tiếp nhận những công văn thượng khẩn thôi hay sao ?
Mao Diên Thọ cũng cười đáp:
- Chính tờ biểu tấu của tôi mới là thượng khẩn, vì sẽ trị bệnh cho chúa công, tôi cam đoan đọc xong biểu tấu của tôi, chúa công sẽ hết bệnh ngay và ngày mai thiết triều được như thường.
Noí xong lại lấy ít bạc đặt vào tay viên thái giám . Viên thái giám đem tờ biểu tấu vào . Phiên hậu đang ngồi trò chuyện giúp chồng khuây khỏa, thấy vậy thì cau mày bảo:
- Đã có lệnh của ta, sao thái giám dám trái lệnh, không để chúa công được yên lòng nghỉ ngơi tịnh dưỡng ?


Thái giám cong người tâu:
- Tâu nương nương, không phải tôi dám trái lệnh, nhưng Mao tiên sinh noí rằng đọc xong tờ biểu tấu này, chúa công sẽ hết bệnh ngay, nên mới dám đem vào.
Phiên vương chìa tay ra:
- Nếu vậy thì cứ đưa ta coi thử.
Thái giám đưa tờ biểu tấu lên . Tời biểu viết:
Thần biết chúa công lo sầu buồn bực vì chưa hạ được Nhạn môn quan và chưa đoạt được Chiêu Quân . Thần trộm nghĩ nguyên soái Ngô Loan là người hữu dũng vô mưu, xin chúa công chọn một đại tướng mưu trí song toàn, thì chỉ vài tháng là chúa công toại nguyện "
Phiên vương đọc xong vui vẻ vỗ tay cười bảo:
- Chỉ có Mao khanh là hiểu được ta mà thôi.
Rồi thấy khoẻ hẳn lên, sai lấy giấy bút hạ chiếu thiết triều ngày mai và gia phong cho Mao Diên Thọ thăng ba cấp.

Hồi 14
Chuyện Kỳ Ngộ của Lâu Lý Thụ

Sáng hôm sau Phiên vương thiết triều bảo bá quan rằng:
- Ngô Loan hữu dũng vô mưu, nên đánh Nhạn môn quan mãi không xong, làm hao người tốn của, nay trẫm giáng xuống chức Tham quan . Trẫm muốn tuyển một đại tướng lãnh ấn nguyên soái, nhưng chưa biết chọn ai.
Mao Diên Thọ bước ra tâu ngay:
- Bẩm chúa công, theo ngu ý của thần thì Tả thừa tướng Lâu Lý Thụ là người văn võ kiêm toàn, trí dũng gồm hai, chắc chắn sẽ đem lại chiến thắng mau lẹ.
Phiên vương mừng lắm, bảo Lâu Lý Thụ rằng:
- Mao khanh noí rất đúng, trẫm cũng nhìn nhận Lâu khanh rất xứng đáng với chức vụ Chinh nam nguyên soái, thay thế Ngô Loan . Vậy khanh hãy ráng sức khải hoàn trở về trẫm sẽ chia đất phong cho.


Lâu Lý Thụ lấy cớ tuổi già sợ không đảm đương được trọng trách, nhưng Phiên vương không chịu . Lâu Lý Thụ đành phải vâng mệnh và xin được tự ý tổ chức đội ngũ, Phiên vương chấp thuận.
Hôm sau Lâu Lý Thụ điểm mười vạn tinh binh, cắt đăt. các tướng lo vược tham mưu, việc vận lương, rồi tổ chức cuộc tuyển tướng tuyên phong tại thao trường.
Lâu Lý Thụ cho treo một chiếc cẩm bào và đăt. một cái đỉnh nặng năm trăm cân giữa thao trường, hẹn rằng ai cưỡi ngựa chạy xa ba trăm thước bắn rơi chiếc cẩm bào và sau đó nhấc nổi chiếc đỉnh, thì được chọn làm tiên phong.
Lập tức từ phía hữu đội, một tiểu tướng mặc bạch bào, cưỡi bạch câu phóng ngựa chạy ra, giương cung lắp tên mà bắn áo bào rơi xuống nhưng mắc cành cây . Ngay lúc đó một lão tướng từ phiá tả đội cưỡi ngựa chạy ra, bắn tiếp một phát khiến cành cây rung động và chiếc cẩm bào rơi xuống đất . Hai người giục ngựa chạy tới trước mặt Lâu nguyên soái để tranh công . Lâu Lý Thụ bảo:
Việc bắn áo bào cứ để đó ta xét, bây giờ ra cử đỉnh đã.
Viên tiểu tướng nhường cho viên lão tướng cử đỉnh trưóc . Viên lão tướng sức tay mạnh nhưng tuổi đã già, gắng sức nhấc được cái đỉnh năm trăm cân lên, nhưng chưa kịp đặt xuống thì đã tuột tay để rơi chiếc đỉnh và ngã quỵ xuống . Viên tiểu tướng chạy tới nhấc bổng cái đỉnh lên, đi được mấy bước, nhưng thở hồng hộc phải đặt xuống.
Lúc đó có một người từ phía hữu đội, mặt đỏ râu đỏ, mình mặc chiến bào đỏ, bước ra thét lớn:
- Xin để tôi.


Noí xong chạy tới hai tay nâng chiếc đỉnh lên ngang ngực, rồi mang chiếc đỉnh đi ba vòng thao trường, sau đó mới để chiếc đỉnh tại chỗ cũ, sắc mặt không biến đổi.
Cử đỉnh xong, người đó xin được bắn cẩm bào, Lâu Lý Thụ cho treo cẩm bào lại, người này lên ngựa đeo cung tên mà chạy ra phía xa, rồi khi quá ba trăm thước mới thình lình quay cổ lại, giương cung lắp tên mà bắn, áo bào rơi ngay xuống đất.
Toàn thao trường reo hò vang trời . Lâu Lý Thụ mừng lắm cho gọi tới mà hỏi, người này đáp:
- Bẩm nguyên soái, tôi họ Cam tên Kỳ, chỉ là một tiểu tướng, nhưng tinh thông thập bát ban võ nghệ, chuyên sử dụng lưỡi khai sơn đại phủ.
Lâu Lý Thụ bảo:
- Bổn soái rất phục tài ngươi, nhưng để cho ba quân khiếp phục, ngươi hãy gọi người giao đấu, nếu ngươi thắng hết, sẽ lãnh ấn tiên phong.
Cam Kỳ vâng mệnh, cưỡi ngựa yên chi, cầm khai sơn đại phủ, tới giữa thao trường mà noí lớn, mời người giao đấu.
Một viên tiểu tướng mặc áo bào màu lục cưỡi ngựa cầm thương ra giao đấu, nhưng chỉ được năm hiệp đã thua chạy . Sau đó một vị tướng khác rất dũng mãnh, cưỡi ngựa cầm song đao ra giao đấu . Được hơn mười hiệp, Cam Kỳ giả thua, quay ngựa chạy rồi thình lình rút roi sắt bên mình, quay phắt lại mà đánh, khiến vị tướng kia ngã ngựa hộc máu.
Sau đó thì không còn ai dám ra giao đấu nữa, Lâu Lý Thụ mừng rỡ trao ấn tín tiên phong cho Cam Kỳ.
Hôm sau đại quân lên đường, quân phong nghiêm chỉnh, khí thế cực dũng mãnh . Đi được ít ngày tới một ngọn núi lớn, Lâu nguyên soái cho quân tạm nghỉ dưỡng sức, rồi tự mình dẫn mấy ngàn binh đi thăm cảnh núi non . Lúc trở về doanh trại, bỗng nghe trên đỉnh núi có tiếng nổ ầm như sấm, rồi một đạo kim quang bay vút lên mây và biến mất . Lâu Lý Thụ đoán là núi này phải có kỳ nhân, bèn cho binh tốt lui về, chỉ đem theo vài viên tùy tướng, tìm đường lên núi.
Đi mãi cũng chẳng thấy gì, tới gần đỉnh núi gặp một vị tăng ăn mặc lạ lùng, từ trong đám cây cổ thụ bước ra chắp tay nói:
- Bần tăng đợi nguyên soái đã lâu.


Noí xong mời Lâu nguyên soái tới am của mình để noí chuyện . Đi sâu vào trong đám cây rậm chừng vài dặm thì tới một cái am nhỏ, vị sư đưa tay gõ cửa, một tiểu đồng mặt xanh răng nhọn chạy ra mở cửa . Lâu nguyên soái bước vào, thấy trong am hoàn toàn trống không, cả đến một pho tượng Phật cũng không có, lấy làm ngạc nhiên lắm . Vị sư noí:
- Xin nguyên soái đừng ngạc nhiên, bần tănglà người ở vùng Tây hải, thấy núi Bàn đà này có luồng tú khí, nên dẫn hai tên tiểu đồng tới đây tu luyện, trải đã hơn nghìn năm rồi.
Lâu Lý Thụ kinh hãi noí:
- Núi này là núi Bàn Đà sao ? Bổn soái chưa từng nghe tên.
Vị sư noí:
- Núi này là vật tùy thân của bần tăng, bần tăng tới đâu thì núi theo tới đó, nên không phải là núi của Phiên quố c.
Lâu nguyên soái giật nảy mình, không ngờ vị sư này lại có thuật di sơn đảo hải như vậy, bèn đem chuyện Nam chinhcủa mình ra hỏi lợi hại và xin chỉ giáo . Vị tăng nói:
- Nhạn môn quan là nơi cực hiểm yếu, thành lũy lại cực kiên cố, lại có Lý Quảng trấn giữ thì nguyên soái dù có tài của Tôn Ngô, dụng binhnhư thần cũng khó lòng hạ được.
Lâu nguyên soái chắp tay vái mà noí:
- Nếu vậy thì cúi xin thiền sư giúp đỡ cho, được thành co6ng bổn soái nguyện ghi ơn suốt đời.
Vị sư gật đầu:
- Chính vì vậy mà bần tăng phải đem núi Bàn đà này tới đây để chờ nguyên soái . Bần tăng biết Nam triều đang hồi suy bại, nên tình nguyện theo giúp nguyên soái.
Lâu nguyên soái mừng quá, vái lạy tạ Ơn . Vị tăng noí:
- Bây giờ bần tăng đưa nguyên soái và chư tướng về doanh trại.
Noí xong, thổi một hơi mạnh, rồi đọc thần chú, bỗng trời đất tối đen, đưa bàn tay lên không nhìn thấy, rồi sấm chớp cuồng phong dữ dội . Khoảnh khắc trời sáng trở lại, mọi người mở mắt ra thì đã thấy đứng ngay trước doanh trại . Ai cũng lắc đầu lè lưỡi trước pháp thuật của nhà sư.

Hồi 15
Yêu Pháp Tung Hoành

Nghe tin đại quân tới, và đã được thông báo trước mọi việc, Ngô Loan thống lãnh chư tướng tiếp rước Lâu nguyên sóai vào soái danh, hai tay đư ấn tín nguyên soái lên, rồi lui về chức vụ Tham quân.
Sau khi nghe Ngô Loan tường trình tình hình Nhạn môn quan, Lâu nguyên soái cho đại quân nghỉ ngơi, chỉ gọi riêng tam phong Cam Kỳ tới dặn:
- Canh ba đêm nay, ngươi dẫn quân bản bộ tới Nhạn môn quan, dùng thang dài mà trèo lên mặt thành tấn công . Ta sẽ cho quân tiếp ứng ngay . Lý Quảng thấy ta mới đến tưởng đêm nay ta còn nghỉ ngơi, nhất định chưa kịp đề phòng.


Cam Kỳ vâng mệnh, gọi các tướng là Tôn Vân, Cáp Hổ, hai anh em họ Thạch, bảo mỗi người chuẩn bị ba nghìn tinh binh để đột kích đêm nay . Ngô Loan và Thạch Khánh Chân thì ngồi uống rượu trong trại, chờ đợi lệnh đi tiếp ứng.
Trong khi đó thì nguyên soái nhà Hán là Lý Quảng ngồi một mình trong trướng, buồn rầu nghĩ ngợi, thấy Tô Vũ đi sứ giảng hoà lâu quá không về, biết là sự bất thành . Lý nguyên soái lại thầm trách đám văn quan trong triều vì quá tin ở sự giảng hoà, mà ngăn cản việc đem binh tiếp cứu Nhạn môn quan . Lý nguyen soái rất lo âu giang sơn nhà Hán.
Đang ngồi nghĩ ngợi buồn rầu, bỗng Lý nguyên soái nghe một tiếng động lớn ở bên ngoài, rồi có lính hầu vào báo là cây cờ ở trước đại doanh đột nhiên bi .gẫy . Lý nguyên soái lo lắm, vội cho triệu tập chư tướng mà nói:
- Cột cờ trước đại doanh tự nhiên gẫy làm đôi, đó là điều rất xấu . Đêm nay phải phòng bị cực chu đáo . Chư tướng gắng sức thủ thành, bổn soái sẽ thân đốc thúc và tuần sát.
Chư tướng vâng lệnh lui về chuẩn bị . Mọi việc xong xuôi thì cũng gần tới canh ba . Lý nguyên soái thân lên mặt thành kiểm soát.
Tới canh ba thì Phiên binh ngậm tăm tiến đến chân thành, bắc thang cao mà leo lên . Cam Kỳ dũng mãnh leo lên, Lý nguyên soái thấy rõ, liền tuốt kiếm chờ sẵn . Cam Kỳ vừa ló mình lên, Lý nguyên soái đâm thẳng một kiếm . Cam Kỳ kêu lên đau đớn mà ngã xuống chân thành . Lý nguyên soái cho nổ pháo lệnh, lập tức Hán binh reo hò bắn tên lửa và lăn gỗ đá xuống, Phiên binh chết nhiều vô số . Hậu quân thấy vậy phải bỏ mà chạy về.
Lâu nguyên soái thiệt mất tướng tiên phong thì lo buồn lắm, sáng hôm sau mời vị sư ra hỏi . Vị sư nói:
- Không sao, tối nay bần tăng sẽ phá thành này.
Canh hai hôm đó, vị tăng bảo:
- Xin nguyên soái cho năm đạo binh cùng tiến công, bần tăng sẽ trợ lực.
Lâu nguyên soái hỏi:
- Bây giờ bổn soái phải bày thế trận gì ?
Vị tăng đáp:
- Không cần thế trận gì hết, bần tăng sẽ niệm chú gọi chín con hỏa long tới phun lửa phá cửa quan, lú cđó binh tướng của nguyên soái chỉ việc tràn vào mà thôi.
- Thiền sư cần bao nhiêu binh tướng ?
- Riêng bần tăng thì không cần, vì trong hồ lô của bần tăng đã có đầy đủ binh tướng rồi.
Lâu nguyên soái tin lắm, sụp lạy tạ Ơn rồi sai Thổ Kim Hồn đem ba nghìn tinh binh và một cổ đại pháo đánh măt. phía đông, Cáp Hổ đem ba nghìn tinh binh và một cỗ đại pháo đánh mặt phía tây , Ngô Loan và Tôn Vân mỗi người cũng ba nghìn tinh binh va `một cỗ đại pháo đánh hai mặt nam bắc . Thạch Khánh Chân đánh thẳng vào cửa quan, có hai con dẫn hai đạo binh tả hữu phụ lực.


Cắt đặt xong xuôi thì tới canah ba . Vị tăng mời Lâu nguyên soái tới trước doanh trại, rồi niệm chú, bỗng trên bầu trời đen kịt loé ra những tia sáng như lửa rồi chín con rồng lửa từ đâu bay tới, nhe nanh múa vuốt, khạc lửa mà xông thẳng tới Nhạn môn quan.
Hán binh hoảng sợ vào báo với Lý nguyên soái, trong khi đó năm đạo quân lang sói của Phiên quốc reo hò xông tới công hãm . Lý nguyên soái chạy ra coi, rồi dậm chân mà than:
- Trời hại nước ta rồi!
Mẹ con Trương Thị cũng chạy ra . Lý nguyên soái bảo hai mẹ con hãy tìm đường chạy trốn, nhưng hai mẹ con không chịu, nói rằng không giữ được thành thì Lý nguyên soái cùng chạy trốn . Lý nguyên soái còn đang do dự thì lính chạy tới báo Bành Ân ở mặt bắc đã bị thương, một số Phiên binh đã vào thành . Bốn mặt đều bị công hãm, nhiều chỗ thành đã bị lở.
Lý nguyên soái đành cho lệnh lui quân, rồi thu góp ấn tín, cùng cháu dâu và Lý Năng chạy về hướng Nam . Khoảnh khắc Phiên binh đã chiếm được Nhạn môn quan, Tôn Vân dẫn binh đuổi theo . Lý nguyên soái vì muốn tránh thiệt hại thêm cho sĩ tốt, nên không đứng lại giao chiến, cứ thúc binh mà chạy.
Trong khi đó Lâu nguyên soái hớn hở thét binh nhổ trại tiến vào Nhạn môn quan . Các tướng tới báo cáo thắng lợi, chỉ thiếu có Tôn Vân . Lâu nguyên soái hỏi thì vi .tăng đáp:
- Tôn tướng quân đang truy kính Lý Quảng nhưng Tôn tướng quân không phải là đối thủ của Lý Quảng, nguyên soái hãy cho Cáp Hổ đem binh theo để trợ chiến.
Lâu nguyên soái làm theo ngay . Cáp Hổ dẫn binh đuổi theo, tới ba mươi dặm mới thấy Tôn Vân đang dẫn binh đuổi theo Lý Quảng . Đuổi tới gần, Cáp Hổ muốn tranh công với Tôn Vân, nên vọt ngựa tới trước, giương cung nhắm vào ngay lưng của Lý Quảng mà bắn . Mũi tên trúng ngay vai Lý Quảng, Lý Quảng kêu lên đau đớn mà ngã ngựa.
Tôn Vân muốn tranh công, liền giục ngựa tới vung đao did.nh chém đầu Lý Quảng, nhưng bỗng từ đỉnh mũ Lý Quảng vọt ra một đạo bạch quang rồi một con bạch hổ nhe nanh múa vuốt chồm lại định vồ Tôn Vân.

Hồi 16
Phá Liền Ba Ải

Tôn Vân hoảng sợ vội quay ngựa lại mà chạy . Cáp Hổ ở phía sau không hiểu chuyện gì . Tôn Vân kể lại, Cáp Hổ không tin muốn cùng Tôn Vân tiếp tục đuổi tới thì thấy một nữ tướng và một tiểu tướng đang vực Lý Quảng lên ngựa mà chạy.
Cáp Hổ giục Tôn Vân cùng đuổi, càng lúc càng gấp.
Đang lúc nguy kịch như vậy thì Trương thị thấy phía trước có Hán binh tới . Vị tướng đi đầu mặc áo bào đỏ, cưỡi ngựa đỏ tay cầm đao, giục ngựa chạy tới mà nói:
- Bản chức là Tổng binh Triệu Anh, trấn thủ Kim Tước quan, nghe tin Nhạn môn quan thất thủ, nên vội tới tiếp ứng . Chư vị mau chạy về Kim Tước quan, đám Phiên binh kia để bản chức lo liệu.
Lý nguyên soái sợ một mình Triệu Anh không chống nổi Phiên binh, bèn bảo Trương thị Ở lại giúp, còn mình và Lý Năng thì vào Kim Tước quan . Trương Thị quay ngựa lại cùng Triệu Anh nghênh chiến Tôn Vân và Cáp Hổ . Hai phiên binh này đã mệt mỏi, đánh không lại, phải quay binh chạy về Nhạn môn quan . Triệu Anh và Trương Thị cũng đem binh về Kim Tước quan.
Về tới phủ tổng binh, Triệu Anh rút mũi tên ở vai Lý Quảng ra và lấy thuốc gia truyền mà đắp vào Lý Quảng có thể ngồi được như thường . Sau đó Triệu Anh cho bày tiệc khoãn đãi . Trong tiệc, Lý Quảng nói:
- Phiên binh có yêu pháp . Nhạn môn quan kiên cố là thế mà còn thất thủ, xin tổng binh thận trọng . Tốt hơn hết là gọi binh tướng của hai ải phía nam là Ngân Yến và Thiết Nha cùng tới đây thì may ra mới có thể giữ nỗi.


Triệu Anh có vẻ không tin, nói rằng:
- Phận ai nấy lo, bản chức trấn thủ ải này thì phải tròn nhiệm vụ . Phiên binh vừa rồi không có gì đáng ngại, chúng mà keó tới đây là dịp cho bản chức lập công.
Lý Quảng thấy Triệu Anh khinh địch như vậy thì biết là khó giữ nổi Kim Tước Quan . Hôm sau, Lý Quảng cáo từ về kinh điều trị vết thương và nhận tội trước Hán đế.
Lý Quảng đi rồi, Triệu Anh cho phòng bị kỹ càng . Ba hôm say thì Phiên binh tới khiêu chiến . Triệu Anh lên ngựa keó binh ra nghênh chiến . Triệu Anh giao đấu với Thổ Kim Hồn hơn năm mươi hiệp bất phân thắng bại, bèn giả thua rồi dùng ngón đà đao mà chém ngược trở lại . Thổ Kim Hồn may mắn tránh được nhưng sơ .toát mồ hôi quay ngựa mà chạy . Triệu Anh hô quân truy kích tới gần đại doanh của Lâu nguyên soái.
Vị tăng thấy vậy, bèn lấy ra một trái cầu thủy tinh miệng niệm chú rồi tung trái cầu lên không . Trái cầu to ra gấp ngàn lần, giáng thẳng xuống đầu Triệu Anh khiến Triệu Anh chết thảm.
Lâu nguyên soái hứng chí, hô quân nhổ trại, keó thẳng tới Kim Tước quan, ùa vào như chỗ không người . Hán binh chạy tan tác hết.
Cho quan sĩ nghỉ ngơi ba ngày ăn uống no nê, Lâu nguyên soái lại tiến binh đến gần Ngân Yến quan mà hạ trại . Hôm sau Thạch Khánh Chân dẫn binh tới khiên chiến . Tướng giữ ải Ngân Yến là Trương Ngọc Long, tuy trẻ tuổi và dũng cảm nhưng trầm tĩnh, biết là Phiên binh rất mạnh, bèn đóng chặt cửa quan mà dâng biểu cấp báo về triều . Đồng thời lại thông báo với lực lượng ở ải Thiết Nha, và gọi tới hiệp lực.
Ba ngày sau, Thạch Khánh Chân tới khiêu chiến, nhưng vẫn thấy cửa quan treo miễn chiến bài . Thạch Khánh Chân chửi mắng, đập nát miễn chiếu bài rồi quay về báo cáo.
Lâu nguyên soái nôn nóng hỏi, thì vị tăng đáp:
- Pháp thuật không thể lúc nào cũng đem ra dùng được, chỉ lúc nguy cấp mới nên dùng, nếu không sẽ bi .thần linh trách phạt.


Thổ Kim Hồn ngồi cạnh nói:
- Hán binh không xuất chiêu là đang chờ cứu viện . Bay giờ mình nhổ trại lui binh, cho bên trong trễ nãi đề phòng, tôi sẽ lén đem binh tới tiến công chớp nhoáng.
Lâu nguyên soái y kế, cho lui binh ba chục dặm . Trương Ngọc Long nghi hoặc lắm, nhưng đợi tới bảy tám ngày sau cũng chẳng thấy gì, mới cho quân lính mở cửa quan ra ngoài chặt cây lấy củi . Thổ Kim Hồn cho một số phiên binh ăn mặc giả làm Hán binh, trà trộn kiếm củi rồi lọt vào cửa quan . Đêm đó trong cửa quan lửa cháy ngất trời, tức thì Thổ Kim Hồn dẫn binh tiến công . Hán binh trong cửa ải náo loạn, không còn hàng ngũ gì nữa . Cửa quan bị phá, tổng binh Trương Ngọc Long lên ngựa ứng chiến thì Thổ Kim Hồn đã xông tới giết chết . Như vậy là Ngân Yến quan đã lot. vào tay phiên binh.
Lâu nguyên soái lại cho quân nghỉ ngơi ba ngày ăn uống vui chơi, rồi n hổ trại tiến đánh Thiết Nha quan . Tổng binh nơi này là Hoàng Sùng tín, rất kiêu dũng, nhưng biết Phiên binh đang mạnh, cứ đóng cửa quan mà chờ cứu viện . Nhưng cứu viện mãi không thấy tới . Mấy ngày sau thì cửa quan bị phá, Hoàng Sùng Tín vừa đánh vừa chạy.
Như vậy là sau Nhạn môn quan, Phiên binh chiếm liên tiếp ba cửa ải quan trọng.

Hồi 17
Đành Lòng Quyền Biến

Qua Thiết Nha Quan là tới Hoàng Hà sông cực rộng, muốn qua phải có thuyền cầu, muốn chế tạo thuyền hay cầu thì cần phải có vật liêu và đòi hỏi thời gian quá lâu ngày chàng tháng, do đó lâu nguyên soái cứ ra vào thở ngắn than dài . Vị tăng cười bảo:
- Có gì mà lo, hễ sức người làm không nổi thì bần tăng giúp . Cứ chờ sáng mai sẽ rõ.
Đêm đó vị tăng niệm chú làm phép, tới canh hai thì cuồng phong nổi lên dữ dội, thổi từ bờ bên kia sang, gió thổi như thế cho tới sáng thì yên . Phiên binh keó ra bờ sông reo hò, vì bao nhiêu chiến thuyền của Hán binh đậu bên kia sông đều bị trôi giạt cả sang bên này sông hết.
Lâu nguyên soái mừng rỡ lạy tạ vị tăng năm lạy, rồi lần lượt cho binh xuống thuyền vượt Hoàng Hà . Từ đó Phiên binh ngày càng tiến gần tới Kinh đô Trường An . Dọc đường, các cửa ải của nhà Hán, hoặc bị phá dễ dàng, hoặc đầu hàng . Phiên binh thế mạnh như chẻ tre, đi như mây bay gió cuốn.
Hán đế mỗi ngày liên tiếp nhận được không biết bao nhiêu tin cấp báo, lại nghe nói Phiên binh có yên pháp nên càng lo ngại . Ít hôm sau nữa thì có tin Phiên binh đã tiến gần tới kinh đô . Hán đế thiết triều hỏi:
- Ai có thể cầm binh ngăn giặc ?
Hỏi liền mấy câu, bá quan văn võ vẫn im phăng phắc . Hán đế giận lắm đập án mà quát:
- Nuôi quân ba năm chỉ dùng có một ngày . Bây giờ các khanh muốn trẫm dâng giang sơn vạn dặm này cho giặc hay sao ?
Binh bộ Thượng Thư Trương Bá Nguyên bước ra tâu:
- Phiên binh xâm lấn bờ cõi, chỉ là để đòi Tây cung quý phi mà thôi . Nếu bệ hạ cho phép thì thần có thể ra thuyết hòa cùng giặc.
Hán đế đành để Trương Bá Nguyên lên măt. thành noí chuyện với giặc . Trương Bá Nguyên lên mặt thành nói lớn:
- Chủ tướng Phiên binh là ai, xin mời tới chân thành, có ta là Binh Bộ Thượng Thư Hán triều Trương Bá Nguyên muốn nói chuyện.
Lính vào đại doanh cấp báo . Lâu nguyên soái cùng vị tăng và chư tướng cưỡi ngựa tới chân thành . Trương Bá Nguyên hỏi:
- Có phải Phiên vương chỉ muốn đòi Chiêu Quân không ?
Lâu nguyên soái do dự, không biết nên trả lời sao, vì tiếc công đem binh tới được kinh đô này mà chỉ đem về được một mỹ nhân thôi sao . Vị tăng biết ý nói:
- Bần tăng đã tính rồi, vận nhà Hán suy mà chưa tuyệt . Vậy cứ đòi nạp Chiêu Quân là được.


Lâu nguyên soái cứ như vậy mà trả lời . Trương Bá Nguyên nói:
- Nếu vậy hãy lui binh năm chục dặm để trấn an dân tâm, ba ngày sau sẽ nạp Chiêu Quân.
Phiên binh lui năm chục dặm . Hôm sau Trương Bá Nguyên hiến kế là chọn một cung nữ nào thật giống Chiêu Quân, dặn phải giữ bí mật, rồi nạp cho Phiên binh . Hán đế nghe lời, hạ chiếu chọn được một cung nữ có khuôn mặt gần giống với Chiêu Quân, rồi sai Trương Thượng Thư cùng với tám cung nữ khác và ba trăm ngự lâm quân đưa Chiêu Quân giả tới doanh trại Phiên binh.
Tới doanh trại của Lâu nguyên soái, Trương thượng thư nói:
- Chiêu Quân đã tới đây, tức là quốc mẫu của nước Phiên rồi, sao không cho bày hương án nghênh tiếp để trọn đạo làm tôi ?
Lâu nguyên soái bèn cho bày hương án, rồi cùng chư tướng nhất loạt quỳ xuống tung hô . Chiêu Quân giả xuống xe, vì được trang điểm và ăn mặc cực lộng lẫy nên đẹp vô cùng . Các tướng Phiên lén nhìn và trầm trồ khen ngợi.
Lâu nguyên soái cho mở tiệc chào mừng Chiêu Quân giả và khoản đãi Trương thượng thư, rồi cho lệnh quay binh về nước . Chiêu Quân giả cùng tám cung nữ đều khóc lóc vì biết rằng chẳng còn bao giờ được về quê hương nữa.
Thấm thoắt Phiên binh đã về tới kinh đô Phiên quốc, Lâu nguyên soái dẫn Chiêu Quân giả vào triều . Chiêu Quân giả thướt tha lạy chào mà nói:
- Thiếp là Vương Chiêu Quân , chúc chúa công vạn tuế.


Phiên Vương lòng như mở hội, thân bước xuống đỡ nàng dậy mà ngắm nghía . Nhưng sau đó Phiên vương thấy là quả có giống trong tranh, có điều là xấu hơn nhiều . Phiên vương không mấy vui, nghi ngờ là bức tranh mà Mao Diên Thọ đưa đã được họa sĩ vẽ đẹp hơn sự thật bèn cho gọo Mao Diên Thọ lên mà hỏi.

Hồi 18
Lần Nam Xâm Thứ Nhì

Mao Diên Thọ xin phép được nhìn kỹ rồi thất sắc quỳ tâu:
- Bẩm chúa công, đây nhất định không phải Vương Chiêu Quân , mà chỉ là một người có khuôn mặt giống Chiêu Quân mà thôi . Như thế này là Hán đế đã đem Chiêu Quân giả để lừa Chúa công rồi.
Phiên vương đùng đùng nổi giận, thét quân lính đem Chiêu Quân giả cùng tám cung nữ theo hầu giam hết cả vào lãnh cung, rồi trách tội Lâu nguyên soái là khi quân để mạo công, và thét vũ sĩ đem Lâu nguyên soái ra chém . Nhưng Mao Diên Thọ đã bước ra bênh vực che chở, bảo đó không phải là tội của Lâu nguyên soái, vì ai cũng có thể lầm lẫn như thế . Nhưng Phiên vương đã không nghe, mà còn trách mắng luôn cả Mao Diên Thọ đã lầm lẫn tiến cử người không xứng đáng . Mao Diên Thọ đành im lặng . Các đại thần Phiên triều đều theo nhau ra xin tội cho Lâu nguyên soái, nhưng Phiên vương hét lớn:
- Ý ta đã quyết ai còn xin cho Lâu Lý Thụ thì cũng bị chém.


Lâu nguyên soái đang bị vũ sĩ ập lại trói thì có lính vào báo là vị tăng xin triều kiến . Nguyên vị tăng được Phiên vương mời ở lại chùa Phục Long để tạ Ơn, bất đốt tay biết Lâu nguyên soái bị tội chết, liền tìm tới cứu . Phiên vương nghe nói vị tăng đến thì cung kính tiếp đón . Vị tăng nói:
- Chúa công vì một mỹ nhân mà giết một đại tướng, e rằng dân chúng chê cười . Lỗi không phải ở Lâu nguyên soái, mà ở Hán triều gian dối . Vậy xin chúa công cho Lâu nguyên soái đem binh hỏi tội Hán triều để chuộc lại sự lầm lẫn.
Phiên vương nghe vậy dịu giọng hỏi:
- Lần này ngoài Chiêu Quân, quả nhân có nên chiếm đất đai của Hán triều không, xin thánh sư chỉ giùm.
Vị tăng ngẫm nghĩ rồi nói:
- Nhà Hán chưa tuyệt, chỉ cần có mỹ nhân là được rồi.
Phiên vương vui vẻ nói:
- Nếu vậy lại phải nhờ thánh sư nhọc công lần nữa.
Rồi sai người vào cung lấy bức chân dung Chiêu Quân , đưa cho Lâu nguyên soái mà dặn dò phải xem xét cho thật kỹ . Lâu nguyên soái lạy tạ mà nhận.
Ít ngày sau, gặp ngày tốt, Lâu nguyên soái lại đem hai chục vạn tinh binh lên đường tới Nhạn môn quan . Lần này Cáp Hổ làm tiên phong.
Hiện tại Lý Quảng đã được phái tới trấn thủ Nhạn môn quan, thành trì hào lũy được tu bổ và gia tăng phương tiện phòng thủ . Lý Quảng biết là sớm muộn Chiêu Quân giả cũng bị phát giác, và Phiên binh sẽ trở lại xâm lăng . Lý nguyên soái tấ tnhiên không sợ Phiên binh dũng mãnh, mà chỉ ngại yêu pháp của giặc.


Một hôm Lý nguyên soái đang ngồi nghĩ cách phòng thủ sao cho hữu hiệu, thì lính vào báo là Phiên binh đã ùn ùn keó tới và hạ trại ở bên ngoài cửa quan . Lý nguyên soái giật mình vội triệu tập chư tướng ban lệnh phòng thủ nghiêm ngặt, rồi thân lên măt. thành nhìn ra xa, thấy Phiên binh đông như kiến cỏ, cờ xí rợp trời, trại đóng san sát, lấy làm lo ngại lắm.
Hôm sau tướng tiên phong của Phiên quốc là Cáp Hổ dẫn quân tới khiên chiến, lớn tướng chửi mắng Hán triều gian dối, và doa. là không nạp Chiêu Quân thật thì lần này tràn vào giết hết dân chúng, đến cả con gà con chó cũng không còn.
Lý nguyên soái không biết làm sao, sai tướng ra nghênh chiến thì sợ là không thắng, vì tinh thần quân binh đã sút, tướng giỏi lại chẳng còn ai, bèn nghĩ kế hoãn binh, một mặt viết biểu cấp báo về kinh đô, một mặt dẫn chư tướng lên mặt thành mà nói:
- Chẳng hay Phiên tướng đó là ai ?
- Ta là Cáp Hổ tiên phong đây.
- Thiên tử đã nạp Chiêu Quân rồi, sao còn động binh ?
- Cát Hổ giận dữ quát lớn:
- Đừng có giả vờ . Hán đế đã nạp Chiêu Quân giả, nên bọn ta lại phải một phen vất vả tới đây.


Lý nguyên soái nói:
- Chiêu Quân thật hay giả, bổn soái nào có hay biết . Thật hay giả rồi hỏi ra sẽ rõ, việc gì phải động binh cho khốn khổ sinh linh . Vậy tướng quân hãy án binh bất động, chờ b^?n soái báo về triều, sẽ có cách giải quyết.
Cáp Hổ ngẫm nghĩ lấy làm phải, liền quay về báo lại với Lâu nguyên soái . Lâu nguyên soái hỏi ý kiến vị tăng . Vị tăng bảo là Lý Quảng noí đúng, vậy cứ chờ xem sao.
Nhờ kế hoãn binh này mà Lý nguyên soái có thời giờ gia tăng các phương tiện phòng thủ.

Hồi 19
Dứt Mối Yêu Đương

Hán Đế tiếp được tờ biểu tấu của Lý nguyên soái thì lo sợ lắm, bèn hỏi ý kiến quần thần . Các đại thần đều khuyên là đừng vì một mỹ nhân mà làm khổ lây cho trăm họ . Hán đế thở dài trở về Tây cung.
Chiêu Quân ra đón tiếp, thấy Hán đế âu sầu thì hỏi:
- Chẳng hay có chuyện gì khiến cho bệ hạ không vui ?
Hán đế thở dài đáp:
- Không thấy mặt hiền phi thì thôi, mà thấy mặt thì lòng trẫm lại như dao cắt.
Chiêu Quân kinh ngạc:
- Nhưng có chuyện gì vậy ?
Hán đế vào ngồi trước án thư, kể lại mọi chuyện rồi nói:
- Hiền phi, nếu trẫm không theo lời Phiên chúa thì binh đao lại diễn ra, sinh linh lại khốn khổ, trăm quan bách tính sẽ trút hết tội vào trẫm . mà nếu nghe lời Phiên chúa, thì trẫm với phi đành phải chia lià, thử hỏi làm sao trẫm không buồn khổ cho được ?
Chiêu Quân ngồi xuống đối diện với nhà vua, sa nước mắt mà nói:
- Chẳng qua số kiếp của thần thiếp khổ cực như vậy.
Hán đế cũng ứa nước mắt mà nói:
- Hiền phi đừng buồn nữa, hiền phi hãy cứ tạm sang cống Phiên để cứu đất nước và sinh linh, rồi trẫm sẽ tổ chức binh mã sang Phiên cướp hiền phi đem về.
Chiêu Quân khóc mà nói:
- Thiếp biết bệ hạ yêu thiếp lắm, nhưng triều đình đã không có người đuổi giặc, phải cần một người con gái chân yếu tay mềm, thì thiếp nào có tiếc gì thân mình . Có điều là liệt nữ bất giá nhị phu, thiếp tuy cống Phiên nhưng là để giúp yên đất nước, nào phải ôm cầm thuyền khác . Vì vậy thiếp hứa là dù chết cũng chẳng thất thân với Phiên vương.
Hán đế càng nghe càng như trăm nhìn mũi tên bắn vào tim, nhưng phải nén đau thương để an ủi . Hai người tâm sự suốt đêm.


Sáng hôm sau Hán đế thiết triều, hạ chiếu buộc Phiên binh phải lui khỏi Nhạn môn quan ba chục dặm và hẹn là đến ngày hai mươi bảy tháng hai sẽ nạp cung Phi Chiêu Quân.
Thấm thoắt đã gần tới ngày ấn định . Đêm trước Hán đế cho bày tiệc tiễn hành tại Tây cung, cùng Chiêu Quân uống rượu mà nhỏ lệ, ân ái nồng nàn lưu luyến . Canh năm hôm sau, ngự lâm quân đã tề tựu, đưa Chiêu Quân và đám cung nữ thị tỳ lên đường xuất tái nạp Phiên . Chiêu Quân mặt không trang điểm khóc lạy Hán đế trước điện mà không còn sức đứng dậy nữa . Quốc trượng và phu nhân cũng có mặt tiễn đưa, xót xa nhỏ lệ an ủi con gái đem thân cứu nước.
Chiêu Quân lại bái biệt Lâm hoàng hậu, hoàng hậu cũng cảm thương khóc ngất . Hán đế lại tuyển trạng nguyên Lưu Văn Long, là người tài đức gồm hai, trí dũng song toàn, thống lãnh ngự lâm quân đi theo phò Chiêu Quân trong những tháng năm ở nước Phiên.
Trạng nguyên Lưu Văn Long lúc đó vừa mới cưới vợ được ba ngày, nhưng vì mệnh vua chẳng dám từ nan . Hán đế cầm tay trạng nguyên mà bảo:
- Đất nước đang cơn nghiêng ngửa, triều đình thiếu người tài, nên trẫm phải nhờ khanh phò giá quý phi ở nước người, vậy trẫm coi khanh như anh trai của quý phi, và đổi tên họ Khanh là Vương Long.
Đây là một đăc. ân lớn lao, khiến trạng nguyên được an ủi rất nhiều về mặt tinh thần.
Sau cùng thì Chiêu Quân phải lên kiệu, trạng nguyên Vương Long dẫn đầu đoàn quân hộ giá, Hán đế cùng Lâm hoàng hậu và vợ chồng Vương quốc trượng thân tiễn đưa mười dặm rồi mới khóc lóc quay về.

Hồi 20
Chim Nhạn Đưa Thư

Chiêu Quân ngồi trên kiệu, cứ quay đầu ngó về hoàng thành, đến khi hoàng thành mờ đi trong mắt lệ, nàng mới gục đầu mà khóc . Đi được ba mươi dặm, vì phải tranh thủ thời gian, nên Vương Long mời Chiêu Quân lên ngựa, từ đó ngày đi đêm nghỉ, vượt bao sông núi, cứ trực chỉ phương bắc mà đi.
Một hôm đoàn người ngựa vượt núi Thánh Hàng, tới chiều thì gần qua hết núi, bỗng có con mãnh hổ từ bên đường xông tới định vồ Chiêu Quân, trạng nguyên Vương Long vội cầm đao chống đỡ bảo vệ và hô sĩ tốt đuổi mãnh hổ . Nhưng mãnh hổ cực tinh khôn, không sợ đông người, nhanh nhẹn nhảy tránh các binh khí, chờn vờn gầm thét không chịu bỏ đi . Chiêu Quân ngửa mặt thanh:
- Ôi, không ngờ số phận Chiêu Quân lại lận đận như thế này, chi bằng chết về tay mãnh hổ còn hơn phải cống Phiên.


Lời than của nàng đã cảm động tới vị thần núi Thái hàng, lập tức sơn thần hóa thành người thợ săn, tay cầm chiếc đinh ba, từ trên núi chạy xuống . Mãnh hổ thấy người thợ săn kia thì hoảng sợ cúp đuôi chạy miết vào núi . Còn người thơ .săn thì khoảng khắc không thấy đâu nữa.
Đoàn người ngựa an toàn ra khỏi Thái Hàng sơn, lại tiếp tục ngày đi đêm nghỉ, bất giác đã cuối thu đầu đông, gió bấc lạnh lùng, thỉnh thoảng có tuyêt bay lả tả . Đoàn người ngựa cứ xông gió đạp tuyết mà đi . Ít ngày nữa thì tới Nhạn môn quan.
Hôm sau, Phiên binh đã dò tin, biết Chiêu Quân tới Nhạn môn quan, vội về báo và Lâu nguyên soái cho tướng sĩ hàng ngũ chỉnh tề keó tới trước Nhạn môn quan chờ tiếp rước Chiêu Quân . Chiêu Quân sai viết thư đưa sang Phiên binh, bảo là hãy chờ ít ngày vì trong người nàng không được khỏe . Thật sự thì Chiêu Quân cố tình nấn ná để chờ xem Hán đế có cho đại binh tới đẩy lui Phiên binh hay không, vì biết đâu trong những ngày qua, triều đình lại chẳng tuyển được nhân tài xuất chúng . Nhưng thương thay cho Chiêu Quân , lòng ôm một mối tình ai, càng chờ đợi lại càng tuyệt vọng.
Ít hôm sau, Lâu nguyên soái hối thúc càng ngày càng gấp . Chiêu Quân ứa nước mắt nói:
- Thánh thượng hứa sẽ phát đại binh để cứu ta, mà sao tới bây giờ cũng chẳng thấy gì.
Lý nguyên soái xót xa đáp:
- Xin nương nương hãy sáng suốt, nếu quả triều đình có được tướng tài thì thánh thượng đã cho phát binh rồi . Chỉ xin đường xa nghìn dặm, nương nương hãy bảo trọng thân thể.
Nói xong cho bày tiệc rượu tiễn hành, vì không thể chần chờ thêm được nữa . Mọi người đang nhắp chén sầu thì thấy bên ngoài doanh trại, một con nhạn lạc bầy đang bay qua liệng lại, kêu lên ai oán không thôi . Chiêu Quân đứng dậy bước ra nhìn chim nhạn mà bảo:
- Nhạn kia sao lạc bầy lẻ bạn như vậy ? Ta đây nào khác gì ngươi, nếu quả là đồng bệnh tương lân, thì hãy ngừng xuống đây cho ta gửi một lá thư về triều đình.
Quả nhiên chim nhạn không kêu bi thương nữa, mà tới đậu ngay trước thềm doanh trại . Lý nguyên soái và Vương Long đều kinh ngạc, Vương Long đứng dậy lấy giấy bút rồi nói:
- Nhạn kia đã bằng lòng đưa thư, cúi xin nương nương viết.


Nhưng Chiêu Quân không dùng giấy bút, nàng trở vào bàn tiệc, ngồi xuống lấy chiếc khăn tay nhỏ bằng lụa bạch rồi cắn đầu ngón tay cho chảy máu và viết trên khăn, sau đó lấy chỉ đỏ cột chiếc khăn vào chân chim nhạn và thả cho bay đi . Con nhạn kêu lên ai oán, rồi cất cánh tung bay về hướng nam, cho6 c lát đã không thấy hình ảnh đâu nữa.
Chỉ hai ngày, nhạn đã bay về tới kinh đô Trường An . Hán đế vừa mới bãi triều, trở về Tây cung lạnh lẽo một mình ngồi tưởng nhớ Chiêu Quân . Bỗng thấy một co n nhạn lẻ loi bay liệng qua lại ngoài cửa cung kêu lên bi ai thảm thiết, Hán đế cho là điềm chẳng lành, bèn sai nội thị lấy cung tên ra bắn.
Chim nhạn càng kêu thảm thiết hơn rồi tung mình bay liệng, khiến nội thị không sao nhắm bắn được . Hán đế thân ra ngoài, thì thấy thấp thoáng có vật gì trắng trắng cột ở chân chim nhạn, bèn ngẫm nghĩ hồi lâu rồi lớn tiếng bảo:
- Nhạn kia, nếu quả không có chuyện gì thì hãy bay đi nơi khác, kẻo trẫm cho bắn chết . Còn nếu có chuyện gì liên quan đến trẫm thì hãy đậy xuống thềm cung này.
Quả nhiên chim nhạn đậu ngay xuống thềm Tây cung, trước mặt Hán đế . Nhà vua cúi xuống hai tay cầm chim nhạn lên, thấy ở chân có lá thư, cột bằng chỉ đỏ, liền thận trọng cởi ra, thấy đó là lá huyết thư của Vương Chiêu Quân từ Nhạn môn quan gởi về . Hán đế đọc xong mà nước mắt chan hòa, lòng đau như cắt, nghẹn lời không biết nói sao.
Chim nhạn thì cứ đậu dưới thềm, như chờ đợi thư hồi âm . Hán đế biết ý, gạt lệ bảo:
- Đáng lẽ trẫm có thư hồi âm, nhưng nghĩ lại không ích lợi gì mà chỉ khiến quý phi thêm đau đớn, thôi trẫm tạ Ơn ngươi, ngươi bay đi.
Chim nhạn nghe xong thì cất cánh vụt bay đi mất.
Trong khi đó tih` tại Nhạn môn quan, tiệc rượu tiễn hành keó dài tận canh ba . Sáng hôm sau Lý nguyên soái đưa Chiêu Quân lên ngựa Long câu, Vương Long dẫn theo ngự lâm quân hàng ngũ tề chỉnh . Cửa quan rộng mở, đoàn người ngựa cờ xí rợp trời, tiến về phía Phiên binh.


anh sex
truyen dam
phim sex hay
truyen sex hay
truyen lau xanh
truyen loan luan
truyen nguoi lon
truyen sex hoc sinh

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét