Thứ Sáu, 25 tháng 5, 2012

Tiết Nhơn Quí Chinh Đông 26 - Hết 4

Trang 4 trong tổng số 5


Hồi 35
Giảo Kim nói dối thoát vòng vây
Nhơn Quí đem binh về giải cứu


Trình Giảo Kim đi ra khỏi thành thì cửa đã đóng chặt, thất kinh đứng sững đó mà nghĩ rằng:

- Từ Mậu Công đã gạt ta, dẫu bây giờ trở lại kêu thế nào cũng không mở.

anh sex
truyen dam
phim sex hay
truyen sex hay
truyen lau xanh
truyen loan luan
truyen nguoi lon
truyen sex hoc sinh

Giảo Kim đương suy nghĩ, xảy quân Phiên xem thấy thì đều la dậy lên, cung nỏ ào bắn như mưa. Giảo Kim tay thì huơ búa gạt tên, còn bụng thì tính thầm rằng: "Ngàn cũng chết, muôn cũng chết, bề nào cũng chết một lần thôi." Nghĩ như vậy, liền giục ngựa tới nạt quân Phiên bảo thôi bắn và nói rằng:

- Ta là Lỗ quốc công Trình Giảo Kim đây, mau mở lộ cho ta qua bằng nghịch mệnh thì ta giết hết!

Quân Phiên chẳng thèm nghe, cứ việc ra sức bắn hoài. Trình Giảo Kim giục ngựa huơ búa xông vào giết đặng vài tên, quân Phiên bèn tránh ra hai bên chừa đường cho Giảo Kim đi. Qua trại thứ nhì xảy nghe ba tiếng pháo nổ vang, một viên đại tướng xốc ra, mặt xanh râu đỏ. Giảo Kim biết là Cáp Tô Văn thì dừng ngựa nghĩ thầm: "Phải liệu kế chi, chớ gặp thằng này ắt là phải chết." Giảo Kim đương suy nghĩ, Tô Văn bay ngựa tới nạt rằng:

- Lão man tử thiệt to gan!

Tô Văn nói rồi huơ đao chém tới, Giảo Kim hoảng kinh cũng giơ búa rán hết sức đỡ lại, mà đỡ không nổi văng nhào xuống đất, còn con ngựa cũng thối lui ra xa vài chục bước. Cáp Tô Văn giục ngựa tới, đà đao muốn chém thì Giảo Kim la lớn lên mà nói rằng:

- Xin Nguyên soái khoan hạ thủ, để tôi phân một điều, rồi sẽ chém cũng chẳng muộn chi.

Tô Văn liền ngừng đao. Giảo Kim lồm cồm lên lưng ngựa cho đi tới gần Tô Văn, nghiêng mình xuống xá một cái và nói rằng:

- Ta chẳng dám giấu chi Nguyên soái, ta cũng thủ đoạn cao cường, danh vang bốn biển, nay đã già yếu rồi, nên cũng có chậm chạp một chút, xin Nguyên soái niệm tình dung thứ. Nguyên soái tuy tuổi còn nhỏ nhưng rõ việc buổi xưa, chớ dẽ nào lại chẳng nghe công việc ta cử đồ đại sự khi trước.

Tô Văn tức cười và nói rằng:
- Ta có nghe người ở bên Trung Quốc tên là Trình lão man tử đại tài, vậy nay ta ra sức đi coi thử.

Giảo Kim làm bộ cười mơn mà mắng rằng:
- Nguyên soái lỗ tai thiệt dày quá, ta đã nói hồi thiếu niên oanh liệt, bây giờ già yếu rồi, chớ chi ta đủ mười phần sức lực như xưa, thì mười thằng Cáp Tô Văn như Nguyên soái vậy, ta cũng chém như chém chuối.

Tô Văn nghe nói nổi giận hét lớn. Giảo Kim làm bộ vuốt ve nói rằng:
- Xin Nguyên soái đừng giận, ấy là lời ta nói ví dụ cho Nguyên soái biết, xin đó niệm tình miễn chấp, bây giờ ta nói thiệt cho Nguyên soái biết, vẫn ta đi đây có việc gấp, chớ chẳng phải đi phá dinh phá trại Nguyên soái đâu.

Tô Văn hỏi:
- Nếu ngươi không đi phá dinh trại ta, vậy chớ đi đâu?

Giảo Kim nói:
- Bên Trung Nguyên có chuyện nên chúa thượng sai ta ra Hắc Phong quang khiến người về thăm dò.

Tô Văn mỉm cười nói:
- Lão man tử nói gạt ta, rõ ràng là ngươi đi Ma Thiên Lãnh cầu cứu.

Giảo Kim vỗ tay cười xòa và nói rằng:
- Nguyên soái thiệt là sáng láng, đã biết rõ thấu nguồn cơn, hèn chi thiên hạ đồn chẳng sai. Thiệt ta lên Ma Thiên Lãnh kêu Tiết Nhơn Quí về đặng cho anh hùng hào kiệt xứng tay đối thủ, vậy thôi xin Nguyên soái cho đi kẻo tối.

Cáp Tô Văn cười và nói rằng:
- Lão man tử, có ai cho ngươi đi đường ấy?

Giảo Kim cười lớn và nói rằng:
- Nguyên soái thiệt chẳng phải là đại tướng đến nay mới rõ, chẳng khỏi cái lời ta nói trước trong trào.

Cáp Tô Văn hỏi:
- Vậy chớ lời ngươi nói sao?

Giảo Kim nói:
- Khi ta còn ở trong thành, quân sư ta có đánh tay nói tiên tri rằng ta đi chuyến này lên Ma Thiên Lãnh đặng bình an, khi đó ta có nói lại với quân ta: "Nếu ta ra khỏi cửa thành, ắt chẳng thoát khỏi tay Nguyên soái, vì Nguyên soái tuy làm đại tướng danh vang bốn biển mặc dầu, nhưng mà tánh người hẹp hòi lắm, không kể tới phải quấy, chẳng kể chi người già kẻ yếu." Ta nói tới đó, quân sư ta chê ta già sợ chết, bảo là một hai phải đi, kêu cho đặng Tiết Nhơn Quí về đầu thương với Nguyên soái mới xứng sức. Ta lại có nói nữa rằng: "Tiết Nhơn Quí là người đại tài, Cáp Nguyên soái thường bị thua hoài, nếu nghe nói đi kêu Nhơn Quí thì hồn phi phách tán có lẽ nào dám cho đi!" Bây giờ ta ra đây, Nguyên soái đòi giết ta, như vậy mới biết lời ta nói là nhầm.

Tô Văn nổi giận thét lớn rằng:
- Bổn soái nổi danh đại tướng bấy lâu. Quân sư ngươi nói mấy lời rất nhầm, nếu ta cho ngươi đi kêu Tiêt Nhơn Quí về đây, lại có sợ gì, song ngươi ăn nói lỗ mãng, mắng bổn soái đủ đều, nên ta chẳng muốn dung ngươi sống làm chi.

Giảo Kim cười mơn và nói rằng:
- Ta chẳng sợ chết! Chớ ta sợ chết thì chẳng dám ra đây, chết mà phải tay Nguyên soái giết mới rạng danh, song mà ta tiếc cái tên Cáp Nguyên soái tiếng là đại tướng mà đi giết một lão già quèn, ắt hư cái tên anh hùng bốn biển, và bị Nguyên soái các nước cười rằng: "Nguyên soái sợ Tiết Nhơn Quí mà giết một kẻ già yếu."

Cáp Tô Văn hét lớn và nói rằng:
- Ta há sợ Tiết Nhơn Quí hay sao? Thôi, ta cũng dung cho ngươi đi kêu Tiết Nhơn Quí về đây, rồi sẽ chém luôn thể.

Nói rồi kêu quân mở cửa cho Giảo Kim đi thong thả. Giảo Kim xá Tô Văn mà nói rằng:
- Như vậy mới gọi anh hùng đại độ!

Nói rồi giục ngựa đi liền.

Rồi đó Tô Văn kéo binh về trại, đòi các tướng mà cho biết việc ấy và nói:
- Nay mai có Tiết Nhơn Quí về, các tướng phải ráng sức mới đặng.

Trình Giảo Kim đi tới Ma Thiên Lãnh, xốc ngựa chạy đua lên núi, khi Giảo Kim lên đặng nửa chừng núi, quân sĩ ở trên xem thấy, kêu nhau mà nói rằng: "Có gian tặc đến, mau mau lăn gỗ!" Giảo Kim hoảng hồn, liền la lối om sòm và nói rằng:

- Ta là Trình Giảo Kim!

Quân ở trên núi xem lại, quả là Trình Giảo Kim mới mở cửa ải và báo cho Nhơn Quí ra nghinh tiếp. Giảo Kim vào đến xong xuôi liền đọc thánh chỉ. Nhơn Quí lãnh chiếu lạy tạ. Kế đó Giảo Kim thuật chuyện lại và hỏi Nhơn Quí rằng:

- Chẳng hay Nguyên soái lấy đặng Ma Thiên Lãnh rồi, sao chưa kéo binh trở về?

Tiết Nhơn Quí thuật chuyện ở nán lại lấy vàng vân vân. Trình Giảo Kim nghe nói có vàng, liền lòi túi tham ra hỏi rằng:

- Bửu thạch có ở tại chỗ nào, xin dắt ta đi xem thử.

Nhơn Quí liền dẫn Giảo Kim đi, Giảo Kim thấy vàng nằm như đất cục thì ngốt mặt ngốt mày, xa xuống mà lượm lận đầy lưng. Nhơn Quí nói:

- Xin thiên tuế trở về dinh nghỉ mệt và nói chuyện riêng, rồi sẽ trở ra coi chừng cho quân sĩ nó lượm cũng đặng.

Giảo Kim cũng cứ việc lượm và nói:
- Nguyên soái muốn nói điều chi thì nói, chứ trở về trở ra mất công!

Nhơn Quí nói:
- Nay tôi muốn lựa vàng này cho đủ mười xe, đặng đem về dâng thiên tử, song mới lựa đặng sáu xe, mà bay giờ Việt Hổ thành đương nguy cấp, nên tôi tính nội đêm nay phải kéo binh về, vậy xin thiên tuế chịu phiền ở lại coi quân sĩ nó lượm thêm cho đủ.

Giảo Kim cả mừng mà nhận lời.

Hồi 36
Thành Việt Hổ, Nhơn Quí giải vây
Phép phi đao, Tô Văn bị phá


Rồi đó Nhơn Quí truyền lịnh điểm một ngàn binh để lại giữ Ma Thiên Lãnh, còn bao nhiêu đều đi cứu giá. Chư tướng vâng lịnh.

Tới Việt Hổ thành, Nhơn Quí truyền an dinh hạ trại rồi một mình một ngựa lướt tới cửa Đông môn, xem thấy binh dinh vô số, cờ xí hằng hà, trước trận quân Phiên đã khai bày đội ngũ. Nhơn Quí liền truyền lịnh áp đến dinh Phiên đấu chiến. Khi hai bên vừa xáp trận, pháo nổ vang trời, chiêng reo dậy đất. Tiết Nhơn Quí huơ kích lướt tới dinh Phiên, quân Phiên đều bỏ chạy về trại thứ hai. Nhơn Quí lại đùa binh đánh tới, lấy luôn đặng trại thứ hai. Cáp Tô Văn thấy binh mình đại bại, mới xốc ngựa huơ đao bước ra và hai bên có bốn viên đại tướng, còn Cao Kiến Trang vương và quân sư Lý Nhã Trinh cùng tám viên tướng bảo giá cũng đều xáp chiến. Tô Văn huơ đao tới chém. Nhơn Quí dơ kích ra đỡ và đánh lại, dánh tới hơn hai trăm hiệp mà chưa phân thắng bại. Bên Tô Văn có hai tướng là Trương Cách và Trần Ứng Long xông ra trợ chiến. Bên Nhơn Quí cũng có Châu Thanh huơ giản ra đối địch. Ba người đánh nhau hơn hai trăm hiệp chưa phân thắng bại, bên Tô Văn xông ra một tướng nữa tên là Hùng Hổ đại tướng quân là Thạch Thần, xông ra trợ lực. Bên Nhơn Quí, Tiết Hiền Đồ cũng ra tiếp chiến. Hai bên đánh nhau mấy trăm hiệp mà cũng chưa phân thắng bại. Còn hai vị Nguyên soái cũng đánh nhau rất hăng, khi ấy Cáp Tô Văn hô một tiếng, hai bên xông ra ba mươi mấy viên thiên tướng nữa, vây Nhơn Quí vào giữa.

Còn lúc này Khương Hưng Bá, Lý Khánh Tiên cũng đánh với tướng Phiên là Tôn Hựu và Ngạt Định Vương ở cửa Nam môn. Bên kia Châu Văn, Châu Võ nghe hiệu lịnh cũng xông vào cửa Tây môn đánh với hai tướng Phiên là Du Thiệu Tiến và Mai Văn. Còn phía Bắc thì Vương Tâm Hạc và Vương Tâm Khuê cũng đánh với tướng Phiên là Ninh Nguyên và Khoái Đức Anh.

Khi ấy bốn cửa thành đều kinh đông, bụi bay mịt trời, chiêng reo dậy dất. Bọn công tử ở trong thành xem thấy cứu binh đã tới, lật đật vào báo với Thái Tôn và Từ Mậu Công. Từ Mậu Công liền sai La Thông, Tần Hoài Ngọc kéo một muôn binh ra cửa Đông. Huất Trì Bửu Lâm và Trình Thiết Ngưu dẫn một muôn binh ra cửa phía Nam. Huất Trì Bửu Khánh và Đoàn Lâm dẫn một muôn binh ra cửa phía Tây. Huất Trì Cung dẫn năm ngàn binh ra cửa Bắc. Huất Trì Cung ra đến trận, xem thấy bốn tướng đang hỗn chiến, liền xông vô giết đặng Khoái Đức Anh. Còn Ninh Nguyên cũng bị Vương Tâm Hạc đâm một kích chết tươi. Còn cửa Tây, Huất Trì Bửu Khánh và Đoàn Lâm cũng giết đặng Du Thiệu Tiên, còn Mai Văn bị Châu Võ một đao đứt làm hai khúc. Còn cửa Nam, Huất Trì Bửu Lâm và Trình Thiết Ngưu cũng giết đặng Ngạt Định Vương, còn Tôn Hựu thì bị Lý Khánh một đao chết tươi. Vậy là ba cửa đều yên, duy còn cửa Đông thì lợi hại lắm.

Nói qua La Thông và Tần Hoài Ngọc đến chỗ Nhơn Quí bị vây thấy tướng Phiên đương thắng. La Thông bèn xốc ngựa qua phía tả, vào trợ lực với Châu Thanh, giết đặng Trần Ứng Long, Trương Cảnh cũng bị Châu Thanh cho một giản té nhào xuống ngựa. Còn Tần Hoài Ngọc xông vô phía hữu giết đặng Ngạt Định Vương, Tiết Hiền Đồ khi ấy mới rảnh tay, huơ thương giết đặng Thạch Thần. Kế đó bốn tướng áp vào đại chiến, ba mươi mấy tướng của Cáp Tô Văn đều bị thác hết. Khi đó bên Đường vây chặt Tô Văn vào giữa. Tô Văn liền huơ Xích Đồng đao bay ngựa ra khỏi vòng vây, niệm châm ngôn trút hồ lô bay ra một cây Liễu Điệp phi đao, và một lằn thanh quang nhắm ngay tướng Đường sa xuống. Tiết Nhơn Quí biết trước, liền rút Xuyên Vân tiễn bắn ra một mũi, Liễu Điệp phi đao liền tiêu mất. Tô Văn cả giận rút luôn cả tám ngọn phi đao nữa. Nhơn Quí gộp hết mấy mũi tên bắn ra một lượt, trúng mấy ngọn phi đao kêu len ken, và bạch quang chiếu nhằm thanh quang đều tiêu ra tro. Tô Văn tức giận hét lớn kêu Tiết Nhơn Quí mà nói rằng:

- Hôm nay ta nguyện với mi một còn một mất!

Nói rồi huơ đao tới chém Nhơn Quí. Nhơn Quí đưa kích ra đỡ lại. La Thông, Tần Hoài Ngọc, Tiết Hiền Đồ và Châu Thanh đồng áp đến vây Cáp Tô Văn lại. Lúc đó Nhơn Quí huơ thương nhắm ngay bụng Tô Văn đâm tới. Tô Văn né khỏi. La Thông lẹ tay đâm bồi vô mặt Tô Văn một giáo. Tô Văn tránh không kịp bị một vết trúng nơi cạnh tai, máu chảy rất nhiều. Kế đó Tô Văn lại bị Châu Thanh cho một giản nơi vai gần muốn sụng. Tô Văn ráng hết sức bình sanh thoát thân ra khỏi trùng vây. Nhơn Quí liền truyền lịnh thâu quân. Tô Văn trở về dinh, tra điểm sĩ tốt, hao hơn sáu muôn mấy, còn mãnh tướng chết hết 87 viên. Vua Trang vương thấy vậy cả kinh. Tô Văn tâu rằng:

- Tôi hãy còn một kế, làm sao cũng trừ An man tử.

Hồi 37
Nước Phò Dư, Tô Văn mượn binh
Núi Châu Bì, Đại Tiên giáng thế.


Trang vương hỏi Tô Văn rằng:
- Chẳng hay Nguyên soái còn kế chi?

Tô Văn tâu:
- Xin bệ hạ cho tôi lên núi Châu Bì một lần nữa, đặng tôi thỉnh thầy tôi xuống bắt Nhơn Quí.

Trang vương cả mừng. Tô Văn liền từ tạ đi liền.

Nói về Đường tướng thâu binh xong rồi kéo vào thành ra mắt thiên tử. Thái Tôn vui mừng chẳng xiết liền ban thưởng cho các tướng. Nhơn Quí lại thuật chuyện lượm vàng. Vua Thái Tôn liền sai Huất Trì Cung lên Ma Thiên Lãnh giải vàng về. Rồi đó Thái Tôn truyền bày tiệc khao thưởng rất là vui vẻ.

Lúc ấy Cáp Tô Văn đi tới Châu Bì cầu Mộc Khước đại tiên rồi kế qua thẳng Phò Dư quốc đặng mượn binh nữa. Vua nước Phò Dư là Trương Đại vương Trọng Kiên thấy Tô Văn nói có Mộc Khước đại tiên giáng thế, cũng đi đánh giúp. Rồi đó liền điểm binh hai mươi muôn qua Đông Liêu. Khi hai vua gặp nhau rất mừng, đương ngồi nghị luận, kế có Mộc Khước đại tiên đến, hai vua vội vã rước vào đàm đạo.

Ngày sau Mộc Khước đại tiên bảo Cáp Tô Văn rằng:
- Đồ đệ đem binh đi khiêu chiến, chọc cho Nhơn Quí ra, thầy sẽ bắt nó rồi trở về núi.

Tô Văn liền đem binh mà đến thành Việt Hổ, an dinh hạ trại. Ngày thứ, Cáp Tô Văn lên ngựa ra lập thành trận thế, khi ấy Mộc Khước đại tiên xốc ngựa tới bên thành, kêu quân Đường bảo rằng:

- Mau mau vào kêu Nhơn Quí nói chuyện!

Quân liền vào báo. Tiết Nhơn Quí và mấy anh em đồng đem binh ra. Nhơn Quí giục ngựa tới trước, Mộc Khước hỏi rằng:

- Tướng kia có phải Tiết Nhơn Quí chăng?

Nhơn Quí đáp phải và hỏi:
- Còn ngươi là yêu đạo ở xứ nào?

Mộc Khước nổi giận nói lớn rằng:
- Ai là yêu đạo? Ta ở núi Châu Bì sơn giáng thế, tên là Mộc Khước đại tiên, tới đây báo thù cho đệ tử ta. Nay ta đến đây, ngươi khá xuống ngựa đầu đi!

Nhơn Quí nghe nói cười ngất mà rằng:
- Đồ yêu đạo! Đừng có làm phách!

Mộc Khước đại tiên cả giận, giục ngưa tới huơ gươm chém Nhơn Quí. Nhơn Quí đỡ ra đánh lại, đánh đặng mười hiệp, Mộc Khước liền búng miệng phun ra một cục hồng châu trúng nhằm miếng kiến cẩn trên đầu Nhơn Quí bể hai, và hột châu ấy sa vào trúng đầu, huyết ra lai láng. Lúc ấy Nhơn Quí tâm thần hỗn loạn, mê man nhào xuống ngựa. Mộc Khước đại tiên hút cục châu ấy vào miệng rồi vội vã cầm gươm tới chém. Châu Thanh giục ngựa tới nạt và nói rằng:

- Mi không đặng chém Nguyên soái ta!

Nói rồi huơ giản tới đánh liền. Tiết Hiền Đồ và mấy anh em đều lướt tới ôm thây Nhơn Quí chạy về soái phủ, thì thấy Nhơn Quí còn thoi thóp thở. Thái Tôn cả kinh. Từ Mậu Công tâu:

- Chẳng hề chi, trong ba ngày ắt có người đến cứu.

Từ Mậu Công lại truyền cho Tiết Hiền Đồ ra đánh chiêng thâu binh và treo miễn chiến bài, các tướng đều về. Mộc Khước đại tiên cũng trở về dinh mà bảo Tô Văn rằng:

- Nhơn Quí chỉ trong bốn ngày là phải chết, vì cục bửu châu mà sa vào mình rồi thì dầu thuốc nào cũng chẳng chữa đặng.

Tô Văn cả mừng.

Lúc này tại núi Hương Sơn, học trò của Lão tổ là Lý Tịnh đương ngoạn cảnh, thình lình huyết trái tim máy động, bèn đánh tay biết Bạch Hổ tinh mắc nạn liền vội vã đằng vân xuống cứu. Đến nơi gặp Châu Thanh, tỏ bày cho biết. Châu Thanh cả mừng, lật đật dẫn Lý Tịnh vào phòng. Lý Tịnh coi thương tích thì biết Nhơn Quí bị yêu thuật của Mộc Khước đại tiên, liền lấy linh đơn cho uống, giây lâu Nhơn Quí tỉnh dậy. Châu Thanh thuật chuyện, Nhơn Quí lại tạ ơn. Lý Tịnh nói:

- Vì yêu đạo muốn phá Đường trào, nên ta phải hạ sơn mà trừ.

Nhơn Quí cả mừng, liền bày khai đội ngũ, đi với Lý Tịnh đến cửa Đông môn kéo binh qua Phiên dinh khiêu chiến. Lý Tịnh tay cầm phủ phất kêu quân Phiên mà nói:

- Chúng bây mau vào nói cho yêu đạo hay, bảo nó ra đây nói chuyện.

Quân Phiên vô báo. Mộc Khước và Tô Văn đồng ra. Lý Tịnh kêu mà hỏi rằng:
- Qui Linh động đạo hữu! Có biết ta chăng?

Mộc Khước hỏi:
- Đạo hữu ở tại dinh sơn động phủ nào?

Lý Tịnh cười và nói rằng:
- Ta tên là Lý Tịnh ở núi Hương Sơn.

Rồi đó lại phân trần phải quấy mà khuyên Mộc Khước chớ khá làm sự chẳng lành. Mộc Khước cũng biết quấy, nhưng trở về thì mắc cỡ, bèn gượng gạo đáp rằng:

- Ngươi chớ khá ỷ mình, đó có giỏi thì xin tỉ thí cùng ta.

Nói rồi liền huơ gươm giục ngựa tới chém Lý Tịnh.

Hồi 38
Lý đại tiên thủ trừ yêu đạo
Tiết Nguyên soái bầy trận Long Môn


Lý Tịnh cầm phủ phất gạt ra. Mộc Khước cả mình đều rung động buông gươm xuống đất, rồi búng miệng phun ra một cục hồng châu. Lý Tịnh cũng lấy phủ phất hất cục hồng châu rơi xuống đất, rồi lượm bỏ vào túi. Mộc Khước thất kinh lật đật xuống ngựa lạy dài Lý Tịnh mà năn nỉ xin hột châu lại. Lý Tịnh cười và đáp rằng:

- Nếu ngươi muốn xin lại hột châu thì phải xuất hiện nguyên hình cho ta xem thử.

Mộc Khước cực chẳng đã cũng phải ép dạ hiện xuất nguyên hình là con rùa đen. Lý Tịnh bước tới họa phù trên mình con rùa và nói rằng:

- Như ngươi muốn trở nên hình người thì phải đợi tu hành năm ngàn năm nữa, bây giờ ta giúp cho ngươi một trận gió về núi non tu luyện, bằng còn muốn ở đây đòi hột châu lại, thì ta cho một gươm, cả đời hết trông tu luyện.

Ô qui nghe nói, nhắm lại năn nỉ cũng chẳng đặng liền gật đầu. Lý Tịnh bèn hô phong, tức thì giông gió ầm ầm thổi tới. Ô qui đằng vân bay mất. Cáp Tô Văn vừa giận vừa mắc cỡ, huơ Xích Đồng đao tới chém Lý Tịnh. Nhơn Quí cũng xốc ngựa ra cản đao. Cáp Tô Văn liền ngừng lại mà nghĩ rằng: "Nếu đấu thương thì đấu sao cho lại, chi bằng bây giờ bày trận đồ hại nó thì xong hơn!" Liền kêu Nhơn Quí mà nói:

- Bây giờ ta lập trận đồ cho ngươi phá, nếu ngươi phá đặng thì ta chịu thua!

Nhơn Quí mỉm cười mà nói:
- Ngươi lập đi cho ta coi thử!

Cáp Tô Văn liền lui ngựa lại bày mà hỏi:
- Ngươi có biết ta lập trận gì đó chăng?

Nhơn Quí xem rồi cười rằng:
- Đó là trận Nhật Từ Trường Sa, con nít bên nước ta nó cũng phá đặng.

Tô Văn nói:
- Ngươi đã rõ trận này, thôi để ta lập trận khác cho ngươi coi!

Nói rồi truyền lịnh cho ba quân phân khai ký hiệu, giây phút nên một trận khác nữa. Nhơn Quí xem rồi nói:

- Đó là trận Tam Tài, muốn phá nó phải dẫn binh vào cửa Hồng, Bạch, Huỳnh.

Tô Văn thấy Nhơn Quí biết nữa, lại lập một trận khác nữa. Tiết Nhơn Quí đứng xem một hồi rồi nói:
- Trận đồ đó ta cũng biết, nếu ngươi có giỏi thì lập trận nào lạ. Thôi đừng có lập nữa mất công, để ta lập một trận, nếu ngươi phá đặng, thiệt ngươi là anh hùng trong thiên hạ!

Tô Văn y lời. Nhơn Quí liền cầm cờ ngũ sắc trở về vòng binh chỉ vẽ một hồi, lập thành trận thế. Nhơn Quí đứng tại cửa Huỳnh kỳ, kêu Tô Văn mà hỏi:

- Ngươi có biết trận gì chăng?

Tô Văn xem bốn phía, thấy trận kỳ dị rất kinh hồn, rồi nói:
- Có phải ngươi khi ta là tướng Phiên, nên đổi lập trận Trường Xà , sửa ra bất điên bát đảo làm cho ta mơ hồ chăng?

Nhơn Quí cười lớn mà đáp rằng:
- Nếu ngươi nói lập trận giả mà gạt ngươi, vậy ta hạn cho ngươi đến phá, nếu ngươi phá đặng, thì thịêt là anh hùng bực nhất.

Tô Văn chịu và đáp rằng:
- Ta có sợ chi mà chẳng dám phá?

Rồi đó hai bên đều thâu binh về.

Rạng ngày Nhơn Quí truyền lịnh cho tướng sĩ đắp năm cái đài Long Môn cao lớn, cùng dinh trại thứ lớp cất bao quanh, qua ngày sau phân cất đội ngũ, sửa soạn gươm giáo cờ xí, giữa trận có dựng một cây cờ Xung Thiên Đại Đao năm màu, đâu đó đều xong, lập thành trận Long Môn, rất nên oanh liệt dị kỳ. Qua bữa thứ ba, Nhơn Quí lên trận sớm đặt bày hiệu lịnh, cùng tám vị tổng binh phân ra bốn cửa, còn Nhơn Quí đứng giữa trung ương. Nhơn Quí tay cầm cờ trắng, day kêu quân Phiên mà bảo:

- Trận thế đã lập thành, mau kêu Cáp Tô Văn ra phá.

- Quân Phiên vào báo. Cáp Tô Văn dẫn theo hai viên đại tướng ra đến trận xem thấy kinh hồn. Đứng ngó hồi lâu mới mở miệng đặng, kêu Nhơn Quí nói gượng rằng:

- Trận ngươi lập rồi, vậy thôi ngày mai ta sẽ đem binh ra phá.

Nói rồi liền về trại. Rồi đó Nhơn Quí truyền La Thông, Tần Hoài Ngọc, Châu Thanh, Tiết Hiền Đồ, Vương Tâm Hạc, Vương Tâm Khuê, dẫn binh đi mai phục mọi nơi.

Nói về Cáp Tô Văn lúc này đương bối rối, đầu canh năm đã thức dậy rồi, còn chư tướng đều lóng nhóng chung quanh chờ lịnh. Cáp Tô Văn lưỡng lự không biết trận của Nhơn Quí lập đó là trận gì, cho nên do dự làm thinh, đến trưa cũng không ra cửa trại. Khi đó Trang vương và vua nước Phò Dư đồng kéo nhau đến soái phủ, thấy binh tướng đâu đó im lìm. Trang vương liền hỏi Tô Văn, Tô Văn tâu rằng:

- Hôm qua tôi có ra coi trận lại thì mười phần quái dị, đã không rõ cửa nào vô mà tấn phát, lại không hiểu đường nào mà thối binh, cho nên tôi còn lưỡng lự, chưa nhất định phát binh.

Trang vương nói:
- Trận đồ có năm cửa, vậy thì Nguyên soái xốc binh vào năm cửa đó mà phá thì ắt là xong.

Tô Văn kêu rằng:
- Như kéo binh vô năm cửa một lượt mà vào đến nửa chặng, thoáng như gặp trận biến hóa, lòng quân mê loạn, thì chẳng khỏi bị bắt mà hóa ra tro bụi.

Vua nước Phò Dư mỉm cười mà rằng:
- Nếu vậy thì phải giao nước cho người mà chịu hay sao?

Tô Văn thấy hai vua có ý cười mình thì tức giận, liền điểm mười lăm muôn binh và ba mươi chiến tướng, phân ra làm năm đạo kéo tới trận đồ và dặn:

- Hễ nghe pháo lịnh thì nhào vào trận thượng.

Khi binh kéo đến, Tô Văn kêu Tô Phước và Tiêu Thế Hoài mà dạy:
- Hai ngươi mau lãnh năm muôn binh, đánh vào hai cửa phía tả, năm muôn binh xông vào hai cửa phía hữu.

Cáp Tô Văn cũng dẫn năm muôn binh nhắm cửa giữa xốc tới, và đốt pháo hiệu cho bốn nẻo áp vào. Phía tả Tô Phước, Tiêu Thế Hoài vô gặp Khương Hưng Bá, Lý Khánh Tiên, đánh nhầu một hồi, hai tướng Đường rút binh vào trận. Tô Phước, Tiêu Thế Hoài rượt theo, xảy thấy trống chiên reo dậy, quân sĩ la ó rùm rùm, hỏa cầu đều phát dậy, năm muôn binh không dám tới, còn trở lại thì đã bít lối ra. Hai tướng Đường vừa đánh vừa nhử cầm chừng, dẫn binh Phiên vào trong đám cờ lục, xảy nghe hai tiếng pháo nổ lớn, hai tướng Đường liền đâu mất, binh trong trận ấy ào ra bốn phía xúm chém quân Phiên chết vô số.

Hồi 39
Trận Long Môn, Tô Văn vong mạng
Nước Cao Ly, Nhơn Quí thành công


Khi ấy Khương Hưng Bá, Lý Khánh Tiên vào trận cờ lục rồi ra cửa Long Môn, còn đạo quân Phiên đều ra tro bụi. Đạo binh phía hữu cũng vậy, quân Phiên vì đi lầm trận đồ nên chết không biết bao nhiêu. Khi đó Cáp Tô Văn giục ngựa tới trung môn, huơ đao chém tới. Nhơn Quí phóng ngựa ra, huơ kích đỡ, hai tướng đánh nhầu hơn mấy chục hiệp. Nhơn Quí thối lui vào trận. Tô Văn giục ngựa đuổi theo thì phía ngoài lửa đều dậy, còn phía trong hồng kỳ ứng tiếp, chiên trống đánh rung bốn phía, tên pháo rầm trời tiếng quân ó vang, khói lửa cháy mịt đất, năm đạo binh Phiên lao nhao lố nhố, tiếng than khóc vang trời, mười lăm muôn binh đều bị lửa cháy tuyệt chỉ còn sót lại chừng trăm ngươi, chạy về báo tin cho Trang vương hay. Trang vương nghe báo, té nhào chết giấc một hồi, giây lâu tỉnh lại, dạy quân phò lên ngựa ra xem, thấy lửa đưong cháy, không biết Cáp Tô Văn còn mất lẽ nào, liền khiến quân dời trại cách xa hơn ba chục dặm mới dám đóng trại.

Lúc này Cáp Tô Văn ở trong trận theo Nhơn Quí hơn một giờ thình lình nghe ba tiếng pháo nổ, liền tách ra hai ngã đường như một, còn Nhơn Quí thì đi đâu chẳng thấy, trước sau binh Đường kéo vây chặt, lại có một đạo hắc kỳ kéo tới, cung tên bắn như mưa. Tô Văn rán hết sức bình sanh thoát khỏi trận, thì thương tích bị đầy mình, huyết chảy đầm lưng ngựa. Tiết Nhơn Quí thấy Cáp Tô Văn ra khỏi trận, liền truyền lịnh thâu xếp trận đồ và dẫn chư tướng rượt theo. Tô Văn chạy đặng hồi lâu bỗng nghe một tiếng pháo nổ, có hai tướng trong rừng cỡi ngựa chạy ra kêu rằng:

- Cáp Tô Văn ngươi chạy đi đâu? Hai ta là La Thông và Tần Hoài Ngọc đón ngươi đã lâu, thôi xuống ngựa mà nạp đầu đi.

Cáp Tô Văn kinh hồn liền giục ngựa chạy mù qua phía Nam. Chạy đặng ít đỗi, bỗng nghe một tiếng nổ vang, có hai tướng ra kêu rằng:

- Cáp Tô Văn! Ngươi chạy đi đâu? Hai ta là Vương Tâm Hạc và Vương Tâm Khuê đón ngươi tại đây đã lâu.

Tô Văn hoảng vía giục ngựa chạy qua phía Bắc, chạy chưa đặng nửa dặm, lại nghe một tiếng pháo nổ vang, trong rừng xông ra hai tướng nữa xưng là Tiết Hiền Đồ và Châu Thanh. Tô Văn sợ bể mật, quất ngựa chạy qua phía Đông, đi đặng một đổi, lại trong rừng xông ra một viên đại tướng. Tô Văn xem thấy thịêt là Tiết Nhơn Quí thì điếng hồn nữa. Nhơn Quí nạt và nói:

- Ngươi đã tận số còn chạy đi đâu cho mất công ta?

Tô Văn chẳng nói cứ đánh nhầu chạy bậy. Nhơn Quí giục ngựa theo sau. May thay Tô Văn chạy đặng vài chục dặm thì thấy một cái biển lớn trước mặt mênh mông non nước chập chùng, dưới nước trên trời trắng dã. Tô Văn cả mừng liền giục con Hổn Hải Cu nhảy đùa xuống biển. Ngựa ấy co đầu phóng bốn vó bơi chạy trên mặt nước như chạy trên đường khô. Cáp Tô Văn nghĩ là khỏi chết, chạy ra tới giữa bèn gò ngựa lại ngó vô bờ kêu Nhơn Quí và cười nói rằng:

- Tiết Nhơn Quí, ngươi có giỏi thì theo ta ra đây chơi, ta xin dâng đầu cho ngươi.

Tiết Nhơn Quí cười và nói:
- Để ta theo ra lấy đầu ngươi cho biết mặt.

Nói rồi liền giục con Thoại Long Cu xuống mé biển chạy ra. Con ngựa này chạy trên mặt nước lại hay hơn con Hổn Hải Cu nữa. Cáp Tô Văn thấy vậy cả kinh đứng ngó sửng sốt con ngựa của Tiết Nhơn Quí rồi nói:

- Tiết Nguyên soái ôi! Xin dung ta một phen nữa, vì ta ngỡ ngựa ngươi ra không đặng nên ta nói lỡ lời, nếu ngươi không bằng lòng ta xin y lời hứa.

Nhơn Quí nói:
- Ta dung ngươi cũng đặng, mà ngặt vì ngày trước ngươi hạ chiến thơ nói nhiều lời phi pháp với thánh thượng ta. Vậy thời, ngươi mau mau dâng thủ cấp đây.

Cáp Tô Văn than rằng:
- Trời đất ơi! Mạng ta đã hết, nên khiến thần khẩu ta lỡ lời, vậy thôi theo lời hứa ta dâng thủ cấp cho ngươi đem về lập công mà đền nợ nước.

Tô Văn nói rồi liền cắt đầu đưa cho Nhơn Quí, Nhơn Quí lấy đặng đầu Cáp Tô Văn rồi, còn mình Cáp Tô Văn hãy còn ngồi trơ trơ trên lưng ngựa. Giây lâu Nhơn Quí xem thấy trong mình Cáp Tô Văn có một làn khói xẹt lên như gió rồi hóa ra một con rồng xanh ngó Nhơn Quí gật đầu rồi bay mất. Lúc đó mình Cáp Tô Văn mới rớt xuống biển, con ngựa chạy đi đâu mất biệt tích. Nhơn Quí thấy Cáp Tô Văn chí khí anh hùng thì cũng khen ngợi rồi cột thủ cấp Cáp Tô Văn vô cổ ngựa quay trở lại lên bờ cùng các tướng kéo về thành Việt Hổ. Về đến Việt Hổ thành, Thái Tôn xem thấy rất mừng, liền dạy quân đem bêu nơi cửa Đông thành. Rồi bày diên yến khao thưởng ba quân rất nên vui vẻ.

Nói về vua Trang vương nghe quân chạy về báo thì khóc lớn mà than rằng:
- Hỡi ôi, nước Cao Ly khó bề giữ được. Thôi thà ta liều mình trước, chớ để chúng bắt nhơ danh.

Vua nước Phò Dư can rằng:
- Bây giờ đại vương xuống nước xin đầu hàng thì Đường vương cũng rộng lòng dung thứ, và nước Cao Ly này người cũng giao cho Đại vương trấn thủ nữa.

Trang vương nghe nói phải, song còn nghi ngại, sợ đầu hàng cũng bị chém. Trương Trọng Kiên nói:

- Nếu đại vương còn nghi ngại, xin để tôi lãnh hàng biểu đi cầu cho.

Trang vương cả mừng viết hàng biểu giao cho Trọng Kiên.

Nói về Trương Trọng Kiên tới dinh Đường, quân vào phi báo, vua Thái Tôn khiến mở cửa thành mà rước. Trọng Kiên vô thẳng đại điện, rồi quỳ xuống tâu rằng:

- Tôi thấy vua Cao Kiến Trang vương có lòng hội ngộ, dâng biểu cậy tôi đến tâu cùng thánh hoàng, từ nay về sau không dám nghịch mạng.

Vua Thái Tôn liền thâu tờ hàng biểu xem rõ, thấy nhiều lời năn nỉ, tình cũng đáng thương bèn thâu hàng biểu cho đầu. Trương Trọng Kiên lạy tạ ra về. Ngày nọ vua Thái Tôn truyền ba mươi muôn binh cùng tám chục viên đại tướng đưa Cao Kiến Trang vương về Kiến đô bảo thủ nước Cao Ly, và cho trùng hưng xã tắc lại, còn bao nhiêu thảy đều sắm sửa ban sư về nước. Cách ít bữa sau, chọn đặng ngày lành, vua Thái Tôn khiến xuất binh, ra khỏi thành tế cờ rồi phát pháo. Kế đó Cao Kiến Trang vương cùng Trương Trọng Kiên đem hai mươi lăm xe vàng bạc, làm lễ tống hành, vua Thái Tôn thâu rồi, cho hai vua trở về.
anh sex
truyen dam
phim sex hay
truyen sex hay
truyen lau xanh
truyen loan luan
truyen nguoi lon
truyen sex hoc sinh

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét