Thứ Sáu, 25 tháng 5, 2012

Tiết Nhơn Quí Chinh Đông 26 - Hết 2

Trang 2 trong tổng số 5



Hồi 29
Động Tàng quân, chiến mã ré vang lừng
Bãi Đông hải, hiền thần đi cứu giá


Khi ấy Thái Tôn thấy Cáp Tô Văn đuổi gấp quá vừa chạy vừa than rằng:
- Hỡi ôi! Mạng ta không còn!

anh sex
truyen dam
phim sex hay
truyen sex hay
truyen lau xanh
truyen loan luan
truyen nguoi lon
truyen sex hoc sinh

Còn Cáp Tô Văn ở sau rượt theo kêu rằng:
- Phen này mi chạy đâu cho khỏi, rõ ràng trời khiến nhà Đường về tay ta, nên quỉ mới dắt ngươi đến mà giao cho ta đó!

Nói rồi quất ngựa đuổi theo hoài. Thái Tôn thấy Cáp Tô Văn theo gần kịp, thì mình đều mọc ốc, trán đổ mồ hôi, vừa chạy vừa trách thầm rằng: "Thiệt là Mậu Công muốn hại ta chết, nên không cản ngăn, còn gạt ta đi một mình cho đến nỗi này.”

Thái Tôn chạy chừng ba mươi dặm ra khỏi núi, thấy phía trước có cái biển lớn mênh mông một nước một trời, trên bờ toàn núi non nguy hiểm, thiệt hết đường chạy nữa. Vua Thái Tôn thấy vậy, chân tay bủn rủn, không biết tính sao. Còn Cáp Tô Văn theo đến mé biển, thấy vậy thì cười ngất kêu Thái Tôn mà hỏi rằng:

- Chỗ này là biển Đông, dưới nước trên rừng, có ngả đâu mà chạy nữa, sao chưa chịu cắt thủ cấp mà dâng cho rồi?

Vua Thái Tôn nghe nói ruột đau như cắt, mặt tựa nhuộm chàm, thấy Cáp Tô Văn theo kịp thì hoảng hồn, bèn giục ngựa chạy ùa xuống mé biển, rủi vừa xuống tới mé thời đã bị lầy, bốn chân không rút lên đặng. Lúc đó Thái Tôn tâm hồn hỗn loạn, mình mẩy rụng rời, ngồi trơ trên lưng ngựa giây lâu kêu Tô Văn mà năn nỉ rằng:

- Cáp vương huynh, xin dung mạng cho ta, ta kéo binh trở về Trung Nguyên, cắt giang san chia cho vương huynh phân nửa.

Cáp Tô Văn dừng trên mé rừng mà nói rằng:
- Lý Thế Dân! Ngươi chớ tưởng đến sự về Trung Nguyên nữa, hãy mau cắt thủ cấp mà dâng cho ta.

Nói rồi liền giục ngựa xuống mé biển ý muốn ra giết cho đặng Đường vương mà thâu san hà về một mối. Chẳng dè ra nửa chừng bèn dừng ngựa lại mà nghĩ rằng: "Nếu ta ra đó ắt cũng bị lầy, chi bằng ở đây làm bức biểu và tả hành biểu đầu trước, rồi gạt y lên mà giết cũng chẳng muộn." Nghĩ rồi kêu Thái Tôn mà nạt rằng:

- Lý Thế Dân, sao chưa chịu dâng thủ cấp, còn đợi ta ra sức nữa chăng?

Vua Thái Tôn nói:
- Cáp vương huynh ôi! Xin rộng lòng dung thứ, ta sẽ chia hai thiên hạ cho vương huynh.

Cáp Tô Văn giả bộ nói:
- Thôi ngươi đã nhiều phen cầu khẩn, ta cũng dung chế cho, vậy ngươi phải tả hàng biểu cho ta, ta sẽ tha cho khỏi chết!

Thái Tôn nói:
- Bây giờ đương ở chỗ này, giấy mực không có thì tả hàng biểu sao đặng?

Cáp Tô Văn nói:
- Ngươi hãy chịu phiền cắt một mảnh áo giáp, lấy máu đầu ngón tay mà viết ít chữ cốt cho binh tướng ngươi nó tin, thì ta dung chế cho.

Thái Tôn suy nghĩ rằng: "Hạ huyết biểu chẳng phải là việc chơi, nỡ nào đem xã tắc của mình mà giao cho kẻ khác." Còn đang suy nghĩ thì Cáp Tô Văn đã hét lớn lên rằng:

- Ngươi còn dục dặc muốn cho ta bắn tên xuống hay sao?

Thái Tôn nghe Tô Văn nói gắt, liền ép bụng cắt một mảnh giáp, và cắn đầu ngón tay máu nhỏ ròng ròng, nghĩ đến lại đau lòng, bèn ngước mặt lên trời mà than rằng:

- Nếu ai cứu đặng Đường thiên tử, xin đem thiên hạ chia phân nửa.

Cáp Tô Văn nghe Thái Tôn kêu cứu thì cười ngất mà rằng:
- Chỗ này là tuyệt địa rồi, ngươi kêu cũng vô ích.

Nói rồi lại hối Thái Tôn viết hàng biểu, mà Thái Tôn còn dục dặc chưa chịu.

Đây nói về bọn hỏa đầu quân ở trong tàng quân động. Bữa đó tám người kia đều lên Mãng Quân sơn săn bắn, có một mình Nhơn Quí đương ở trong động nấu cơm. Bỗng nghe con ngựa Tuyết Hoa Tôn la hí vang lừng, Nhơn Quí bước ra nạt ít tiếng, con Tuyết Hoa Tôn thấy chủ ra thì miệng càng la hí, và bốn chân nhún nhảy làm một cách dị thường. Nhơn Quí nạt cũng không nín, đánh cũng không thôi, thì nghĩ rằng: "Con ngựa này từ khi về với ta, ở tại đây hơn hai tháng chưa có cỡi lần nào, có khi bữa nay muốn cho mình cỡi đó chăng?" Nghĩ rồi bèn trở vào nai nịt, đem yên ra đóng thì thấy con ngựa đứng yên không nhảy nhót nữa. Nhơn Quí mừng rỡ, bèn xách Phương Thiên họa kích nhảy lên, ra đến cửa động, ngựa chạy bay trên ngọn cỏ, gò cương thế nào cũng không đặng. Nhơn Quí lúc đó thất kinh nghĩ rằng: "Có khi mạng ta đã hết, nên khiến nó chẳng tùy mình."

Khi con ngựa ấy chạy khỏi mười cụm núi, đến một hòn núi đá lớn thì dừng lại. Nhơn Quí mới an lòng. Xảy nghe tiếng người nói: "Nếu ai cứu đặng Đường thiên tử, xin đem thiên hạ chia phân nữa." Nhơn Quí nghe nói ngó xuống thấy một người bị lầy dưới mé biển, đầu đội mão cửu long, mình mặc huỳnh mãng bào. Còn trên bờ có một tướng mặt xanh, râu đỏ, tay xách Xích Đồng đao, đương ngồi trên ngựa mà chỉ trỏ. Nhơn Quí nhìn rõ biết là Cáp Tô Văn, còn người dưới kia là Đường vương bị nạn.

Lúc đó Nhơn Quí muốn cứu, song người ngựa đều đứng trên núi cao, không có ngả đi xuống. Nhơn Quí thấy vậy trong lòng bối rối mà than rằng: "Ngựa ôi! Mi đã có lòng đưa ta đến đây cứu giá, mà lại ở trên núi cao này, thì cứu giá làm sao đặng?" Nhơn Quí than vừa dứt lời, bỗng con ngựa ré lên một tiếng, chum bốn chân nhảy xuống núi, khi Nhơn Quí xuống đặng triền núi rồi thì rất mừng, liền giục ngựa chạy tới mà nạt Cáp Tô Văn rằng:

- Ngươi chớ hung hăng mà làm cho chúa ta kinh hãi!

Nhơn Quí day lại vua Thái Tôn mà rằng:
- Xin bệ hạ an tâm, đã có tiểu thần là Tiết Nhơn Quí đến cứu giá.

Khi Thái Tôn thấy một vị tiểu tướng mặc bạch bào bạch giáp, liền nhớ chuyện chiêm bao khi trước thì phấn khởi kêu Nhơn Quí mà nói rằng:

- Xin tiểu vương huynh cứu trẫm, ơn ấy rất trọng.

Còn Cáp Tô Văn ngó thấy Tiết Nhơn Quí thì hoảng kinh nói lớn rằng:
- Tiết man tử! Ngươi ở đâu mà theo ta quấy rối hoài, nếu người phá mất dịp này của ta thì thề quyết cùng người chẳng đội trời chung.

Nhơn Quí chẳng nói chi, cứ việc giục ngựa huơ kích tới đâm. Tô Văn cũng xách Xích Đồng đao rước đánh đặng bảy tám hiệp. Nhơn Quí quành ngựa đi ra, rồi rút roi Bạch hổ đập. Tô Văn thổ huyết ôm cổ ngựa chạy dài. Tiết Nhơn Quí không đuổi, liền quay ngựa trở xuống biển làm lễ mà thưa rằng:

- Tiểu thần đến chậm khiến bệ hạ chịu sự kinh khủng, xin dung thứ cho.

Tâu rồi xuống ngựa lội ra đem vua Đường và ngựa lên. Vua Thái Tôn hỏi rằng:
- Chẳng hay tiểu vương huynh ở đâu, sao lại biết ta có nạn mà đến cứu?

Nhơn Quí tâu:
- Việc đó dài lắm, xin bệ hạ cho thần về đến thành, sẽ thuật mới hết. Còn hôm nay nhơn sao bệ hạ đi đâu có một mình mà không có ai bảo giá?

Vua Thái Tôn nghe Nhơn Quí hỏi, liền đem chuyện Từ Mậu Công nói trước thuật lại cho Nhơn Quí nghe và nói rằng:

- Ta chẳng dè gặp Cáp Tô Văn làm bức, nếu chẳng gặp tiểu vương huynh cứu giá chắc tánh mạng ta chẳng còn, vậy để về trào, trẫm sẽ phong thưởng cho tiểu vương huynh.

Nhơn Quí tạ ơn. Rồi đó chúa tôi cùng lên ngựa trở về thành Việt Hổ.

Đi đến chỗ ngã ba, chợt thấy một đạo binh ở nẻo đường bên tả mới kéo qua, cờ hiệu đề hai chữ Đại Đường. Thái Tôn liền dừng ngựa lại coi, thấy Từ Mậu Công, Huất Trì Cung, Trình Giảo Kim, Tần Hoài Ngọc đồng xuống trước ngựa mà tâu rằng:

- Làm cho hoàng thượng kinh hãi, thiệt tội ở bọn tôi, xin bệ hạ dung thứ.

Thái Tôn nói:
- Tiên sanh gạt trẫm thiếu chút nữa về chín suối.

Mậu Công tâu:
- Có như vậy mới gặp hiền thần.

Thái Tôn nói:
- May nhờ tiểu vương huynh tới sớm, nếu không có giây phút nữa là đã giao huyết biểu cho Cáp Tô Văn rồi, còn đâu chúa tôi mà gặp nữa?

Mậu Công tâu:
- Xin hoàng thượng nhiêu dung, vì tôi đoán âm dương chắc chắn, mới dám để bệ hạ đi lạc đường, gặp Cáp Tô Văn thì mới gặp hiền thần xuất hiện mà bảo giá, đó là ứng như điềm chiêm bao của bệ hạ năm xưa.

Thái Tôn nghe Mậu Công tâu phân biệt rõ ràng, cũng nguôi giận. Rồi đó chúa tôi đồng trở về thành.

Khi về đến nơi, vào thẳng Ngân Loan điện, có quan chiêu bái. Nhơn Quí ra quỳ lạy tâu rằng:

- Hạ thần có nhiều việc oan khúc, xin tâu cho thánh thượng ngự tường.

Vua Thái Tôn nói:
- Tiểu vương huynh có việc chi oan ức, hãy tâu cho trẫm nghe.

Tiết Nhơn Quí liền tâu từ hồi xuất thân, đầu quân mấy lượt, lập bao công trạng, và Sĩ Quí ẩn mạo làm sao, tâu hết một lượt. Vua Thái Tôn nghe xong nổi giận vỗ án la hét om sòm, rồi lại đọc chuyện chiêm bao cho Nhơn Quí nghe. Huất Trì Cung cũng giận bước ra hỏi Nhơn Quí rằng:

- Vì cớ nào mấy lần ta gặp cứ bỏ chạy?

Nhơn Quí liền thuật chuyện Sĩ Quí gian trá nói gạt mình cho Kính Đức nghe. Kính Đức nghe hết đầu đuôi, thì càng giận lung, liền lấy lịnh tiễn trao cho hai vị công tử là Bửu Lâm và Bửu Khánh ra Hắc Phong quang mà nã tróc cha con Trương Sĩ Quí. Hai công tử vâng lịnh đi liền. Vua Thái Tôn lại hỏi Nhơn Quí rằng:

- Tiểu vương huynh mới đây vẫn là hỏa đầu quân cho Trương Hườn, cớ sao bữa nay lại đến mé biển mà cứu ta đặng?

Nhơn Quí tâu rằng:
- Trong mấy tháng trước dây, chẳng biết sao Trương Hườn bày ra một kế độc ác nói rằng: Nguyên soái đương tầm nã, kiếm bắt anh em tôi, nên biểu bọn tôi vào hang Thiên Tiên cốc mà ẩn. Bọn tôi tưởng thiệt, không dè Trương Hườn sai quân lấp miệng hang và chất củi đốt cùng bốn phía núi. Lúc đó bọn tôi nhờ có Cửu Thiên Huyền Nữ cứu khỏi đem về Tàng Quân động. Bữa nay anh em đi săn hết, có mình tôi ở trong động nấu cơm, chẳng dè con ngựa Tuyết Hoa Tôn của tôi cứ la hí om sòm, nạt không đặng. Tôi tưởng nó là giống ngựa chiến, nay ở không lâu ngày nên muốn đi tung tăng chăng? Mới nai nịt và đóng yên cho nó, cầm kích lên lưng, nó vừa ra khỏi cửa động liền bay trên không như gió, gò cương cũng không đặng, khi qua mấy hòn núi kia, đến một trái núi lớn thì dừng lại. Lúc đó tôi nghe tiếng kêu cứu, ngó xuống thấy bệ hạ đương mắc nạn, song người ngựa đều ở trên cao, không sao mà xuống được. Tôi bèn than thở với con ngựa, chẳng dè vừa nói dứt lời, ngụa chụm bốn cẳng mà nhảy xuống, cũng là hồng phước thánh hoàng rất lớn, nên thần tiên phò trợ mới đặng như vậy.

Vua Thái Tôn nghe tâu nói:
- Nếu vậy tám anh em bây giờ còn ở Tàng Quân động. Vậy để trẫm sai người đi rước về mà phong thưởng quan chức.

Từ Mậu Công tâu rằng:
- Tàng Quân động là cảnh tiên, người phàm biết đâu mà kiếm, xin chậm một hai ngày, tám tướng sẽ xuống thành yết kiến.

Vua Thái Tôn nghe tâu cũng an lòng, liền truyền dọn yến đãi Nhơn Quí.

Hồi 30
Lộ mưu gian, Trương Hườn toan làm phản
Vâng mật kế, Nhơn Quí bắt Long Cu


Nói về Huất Trì Bửu Lâm và Huất Trì Bửu Khánh ra đến Hắc Phong quang. Cha con Trương Hườn ra rước vào thết đãi xong xuôi, anh em mới đưa lịnh tiễn ra và nói rằng:

- Có lịnh soái phụ tôi cho đòi Trương tiên phong và Hà Tôn Hiến về Việt Hổ thành hầu việc.

Trương Hườn hỏi:
- Chẳng biết Nguyên soái đòi cha con tôi có việc chi?

Bửu Lâm nói:
- Có việc cơ mật gì đó, nên truyền tiên phong phải đến tức thì.

Trương Hườn nghe nói, cũng thu xếp lật đật lên đường, đi chẳng bao lâu đã đến thành Việt Hổ. Khi đến nơi anh em Huất Trì vào báo trước. Huất Trì Cung nạt dạy quân ra trói dẫn vào. Từ Mậu Công can rằng:

- Nguyên soái chớ nóng nảy mất lẽ công bằng, việc ấy để cho ta, sẽ có kế tra hỏi.

Nói rồi lại tâu với Thái Tôn rằng:
- Xin bệ hạ cho đòi cha con Trương Hườn vào đại điện, giữa mặt bá quan đặng tra hỏi cho phân minh.

Thái Tôn liền giáng chỉ, truyền đòi cha con Trương Hườn vào Ngân Loan điện.

Rồi đó vua Thái Tôn ra ngự đại điện, các quan chầu chực đủ mặt. Cha con Trương Hườn vào phủ phục trước thềm mà tâu rằng:

- Cha con tôi vâng lịnh đòi về xin vào ra mắt.

Thái Tôn nói:
- Nhơn bữa trước ta đi săn gặp một tên tiểu tướng y nói là bạn thân của ngươi, ta đem về đây, vậy đòi cha con ngươi đến nhìn cho biết.

Trương Hườn nói:
- Xin thánh hoàng cho ngu thần ra mắt viên tiểu tướng đó.

Khi đó vua Thái Tôn ngó lại đằng sau, Nhơn Quí vừa bước tới quỳ một bên Trương Hườn mà hỏi rằng:

- Đại lão gia còn nhớ Tiết Lễ chăng?

Sĩ Quí nghe nói ngước mắt lên, thấy Nhơn Quí thì kinh hồn táng đởm, bèn nói nho nhỏ rằng:

- Chắc ngươi là oan hồn Tiết Lễ bị ta đốt chết mà đến trước thiên tử kêu oan chăng?

Nhơn Quí nói:
- Chính tiểu nhơn là Tiết Lễ còn sống đây, chớ có phải ma quỉ nào đâu! Nguyên đại lão gia mưu độc, lừa anh em tôi vào hang mà đốt, song nhờ có thần tiên cứu khỏi mà về đây, xin lão gia coi lại cho rõ.

Nhơn Quí nói dứt lời, Thái Tôn nạt Trương Hườn rằng:
- Ngươi nhìn người ấy là ai, mau nói cho ta rõ?

Trương Hườn tâu:
- Tôi chưa từng quen người này, nên nhìn hoài mà không biết.

Nhơn Quí tức giận nói rằng:
- Ngài khéo giả bộ làm ngơ, lại quên mất Tiết Lễ là hỏa đầu quân ở dinh tiền quân, hiệu cờ chữ "Nguyệt" rồi sao? Tôi mấy năm công lao khó nhọc, bây giờ ngài khéo giả ngộ thì thôi. Khi còn ở Trung Nguyên ngài có hứa: Nếu tôi lập đặng ba lần công lao thì ngài sẽ báo tâu với thánh hoàng cho tôi được dùng công chuộc tội, vậy chẳng hay tôi có tội gì? Ngài nghĩ coi, từ ấy đến nay, tôi lập biết bao công trận, ngài đều gạt gẫm mà mạo nhận cho con rể, tôi cũng chẳng nói chi, ngài lại đem lòng bất nghĩa, gạt chín anh em tôi vào hang mà đốt, may nhờ trời phật cứu khỏi, nay gặp ngài đây, ngài dám nói là không biết tôi sao?

Thái Tôn nói:
- Ta đã biết hết. Trương Hườn bấy lâu mạo công của Nhơn Quí, lại kiếm kế hại người, sự ấy đã rành rành, nay còn nói gì nữa. Còn việc trước ngươi tâu với ta là không có ứng mộng hiền thần Tiết Nhơn Quí, vậy chớ người này là ai?

Trương Hườn nói:
- Oan ức tôi lắm bệ hạ ôi! Việc ứng mộng hiền thần thấy bóng mà không thấy hình, và tôi không gặp Tiết Nhơn Quí, thì làm sao rõ đặng?

Thái Tôn nói:
- Bây giờ ta hỏi ngươi, vậy chớ những công trận chém tướng đoạt quan, thâu thành, phá ải đó của ai?

Trương Hườn tâu rằng:
- Từ trước tới nay đều là công của rể tôi tên là Hà Tôn Hiến.

Nhơn Quí nghe Trương Hườn nói thì tức cười mà hỏi rằng:
- Bao nhiêu công trận của người, đều nhận vào con rể, ngài nói vậy đối với lương tâm không biết hổ thẹn?

Kế Từ Mậu Công nói:
- Bây giờ hai người tranh luận cũng không có gì làm chứng, nay nhơn cách thành này ngoài một trăm dặm phía Đông có một thành gọi là Bạch Ngọc quang, phía Tây có một thành kêu là Ma Thiên Lãnh, vậy hai người đem binh đi đánh hai nơi, như ai mà lấy được thành trước, thì những công lao từ xưa đến nay, đều là của người ấy. Nay muốn cho đặng công bằng ta viết hai cái thăm, ai bắt đặng thăm nào thì đi chỗ ấy, hai người tính lẽ nào?

Tiết Nhơn Quí vui mừng nói:
- Quân sư phân vậy thiệt là công bình lắm, song chẳng biết Trương lão gia có khứng cùng chăng?

Trương Hườn nói:
- Rể ta võ nghệ cao cường, thâu bao nhiêu thành ải còn đặng, huống chi một cái thành ấy, có đủ lo gì!

Từ Mậu Công thấy Trương Hườn cũng chịu, liền viết hai cái thăm niêm phong cẩn thận bỏ vào một cái hộp, rồi kêu hai người lên bảo mỗi người lượm một cái. Nhơn Quí nghe kêu liền đi lên trước. Mậu Công quở rằng:

- Ngươi chưa có quan tước chi, phải nhường cho Trương tiên phong bắt trước mới phải!

Nhơn Quí bị quở đứng dừng lại. Trương Hườn đứng lên bắt một cái, xé ra coi thấy đề ba chữ "Ma Thiên Lãnh". Từ Mậu Công nói:

- Thôi, Trương tiên phong đã bắt Ma Thiên Lãnh rồi, còn Bạch Ngọc quang phần Tiết Nhơn Quí, hãy ra lãnh binh đi!

Trương Hườn liền tạ từ ra đi. Huất Trì Cung phát cho một muôn nhơn mã, cha con Trương Hườn kéo binh đi.

Còn Nhơn Quí thì Mậu Công kêu lại nói rằng:
- Hai ải ấy thì Ma Thiên Lãnh khó phá lắm, nên ta viết hai cái thăm cùng tên ấy, mà để cho Trương Hườn bắt trước, để phần chỗ này cho ngươi.

Nhơn Quí nghe nói mừng lòng tạ ơn. Kế Huất Trì Cung kêu Nhơn Quí ra giao ba mươi ngàn binh dũng sĩ. Mậu Công thấy vậy nói rằng:

- Cho chừng 500 quân cũng đủ, Nguyên soái giao chi nhiều vậy?

Huất Trì Cung nghe lời, ra lựa lại lấy 500 quân thiệt tinh tráng, giao cho Nhơn Quí lãnh binh rồi vào từ tạ vua và bá quan. Mậu Công giao cho Nhơn Quí hai vật mà dặn rằng:

- Nay ta giao cho ngươi hai vật này, một cái là long bài để chứng nhận là Đường tướng, qua các ải cho tiện, còn cái cẩm nang này khi ra tới Bạch Ngọc quang thì coi theo đó mà hành binh.

Nhơn Quí lãnh hai vật rồi từ tạ, kéo binh đến Bạch Ngọc quang.

Nói về cha con Trương Hườn kéo binh đến Ma Thiên Lãnh cách núi vài dặm hạ trại. Sĩ Quí xem địa thế, thấy núi cao chót vót, bốn bề rậm rì, chỉ có một con đường độc đạo lên núi. Sĩ Quí xem rồi về trại, kêu con mà rằng:

- Cha coi núi này khó phá lắm.

Trương Chí Long nói:
- Sớm mai kéo binh khiêu chiến coi sao, đặng tùy cơ ứng biến.

Bữa sau Sĩ Quí truyền quân đến dưới núi khiêu chiến cả ngày mà trên núi không thấy động tĩnh gì cả, cực chẳng đã phải rút binh về trại.

Rạng ngày Sĩ Quí lại thúc quân đến dưới núi khiêu chiến nữa, Phiên binh cũng không xuống. Sĩ Quí kêu các con nói rằng:

- Cha lên núi trước coi sao rồi các con sẽ theo mà lên sau đặng mà lấy ải.

Trương Chí Long thưa:
- Cha nói rất phải.

Lúc đó Trương Hườn một mình lên núi, đi đến nửa chừng bỗng thấy bóng lá cờ phất phới và nghe tiếng truyền cắt dây lăn cây xuống. Sĩ Quí thất kinh liền quay ngựa chạy bay xuống núi, khi Trương Hườn xuống dưới nói với mấy con rằng:

- Núi này thiệt là khó phá lắm, nếu ta kéo binh lên thì bị chúng lăn cây xuống núi chắc chết hết, còn ở dưới này thì bao giờ cho phá đặng ải?

Chí Long nói:
- Nay phá không đặng núi này cũng chết, mà về cũng chết, thiệt là tấn thối lưỡng nan.

Trương Hườn nghe nói trong lòng buồn bực suy nghĩ giây lâu tính đặng một kế, kêu con mà nói rằng:

- Nay lấy Ma Thiên Lãnh không đặng mà trở về thì cũng chết, chi bằng kéo binh đến Hắc Phong quan mà đoạt lấy chiến thuyền trở về Trung Quốc mà đoạt lấy ngôi trời, giết quách Lý Trị, các tướng giỏi đều ở bên này cả, không còn ai ở trào mà sợ. Làm vậy một là cứu tánh mạng cha con ta khỏi chết, hai là cha sẽ lên ngôi thiên tử, các con cũng hưởng sự vinh hoa, chẳng hay các con nghĩ thế nào?

Anh em Chí Long và Hà Tôn Hiến đều mừng rỡ mà nói rằng:
- Bốn con xin ủng hộ cha ngồi vững nơi ngai rồng.

Khi đó Trương Hườn liền truyền lịnh nhổ trại kéo binh đến Hắc Phong quang.

Đây nói về Tiết Nhơn Quí đem binh đến Bạch Ngọc quang, khi đến nơi thì trời đã tối. Nhơn Quí truyền quân sĩ an dinh rồi xé cẩm nang ra xem, thấy trong thơ như vầy:

“Tên chủ tướng Bạch Ngọc quang là Hoàng Thiên Châu Tri Đô Nhỉ có một con ngựa quí tên gọi Thoại Long Cu, ngày đi muôn dặm, lại có tài vượt biển ra khơi. Như ngươi giết đặng tướng ấy rồi, thì phải bắt lấy con ngựa đặng vượt biển về Trường An mà cứu điện hạ. Vì Trương Hườn phá Ma Thiên Lãnh không đặng, nên đã đem binh về Trường An làm phản. Vậy ngươi hãy nghe theo trong cẩm nang này mau về bắt cha con Trương Hườn giam vào thiên lao, rồi lại qua đây bảo giá, công ngươi rất lớn.”

Tiết Nhơn Quí coi cẩm nang rồi, trong lòng nóng nảy, chờ đến hừng sáng hối quân sĩ kéo đến bên thành khiêu chiến kêu Đô La Nhỉ ra trận. Quân Phiên vào báo. Đô La Nhỉ liền truyền quân mở thành ra đối địch, khi ra đến nơi thấy một tướng mặc bạch bào bạch giáp thì nói rằng:

- Ngươi phải là hỏa đầu quân Tiết Lễ chăng?

Nhơn Quí đáp:
- Phải!

Và hỏi rằng:
- Còn ngươi phải là Hoàng Thiên Châu Tri Đô La Nhỉ chăng?

Đô La Nhỉ nói:
- Ngươi đã nghe danh tánh ta sao còn dám đến đây mà chịu chết!

Tiết Nhơn Quí ngó Đô La Nhỉ mà nghĩ thầm rằng: "Người này diện mạo dữ tợn chắc không phải tay tầm thường, làm sao mà cướp đặng con ngựa của nó." Nghĩ rồi ráng sức bình sanh huơ họa kích nhắm đầu Đô La Nhỉ đập xuống mạnh quá làm cho Đô La Nhỉ ngồi không vững, con ngựa thối lui mấy bước. Nhơn Quí liền lấy roi Bạch Hổ vụt bồi một roi. Đô La Nhỉ té nhào xuống ngựa chết tươi. Nhơn Quí mừng rỡ liền bắt con ngựa nhảy lên cỡi rồi truyền quân về Việt Hổ thành báo tin với quân sư. Còn mình sửa soạn lương khô đi đến Hắc Phong quang. Khi ra tới nơi thấy tứ bề biển lớn sóng vỗ ào ào, còn trên thành bỏ trống, chẳng có người nào, chiến thuyền cũng đều mất hết. Nhơn Quí thấy vậy nói thầm rằng: "Quân sư thiệt quả là người thần nên đoán việc chẳng sai." Nghĩ rồi vỗ con Thoại Long Cu mà nói rằng: "Ngựa ôi! Ta nghe ngươi có tài lạ, chạy dưới nước như chim bay, nếu mi tưởng ta là chủ, thì hãy rán sức đưa ta về Trường An cứu chúa." Nhơn Quí nói vừa dứt lời, con ngựa ấy chụm bốn chân nhảy xuống biển, chạy trên mặt nước như chim bay. Lúc đó Nhơn Quí thấy sóng gió lớn quá thì thất kinh, bèn nằm dài trên yên mà ôm lấy cổ ngựa. Còn con Thoại Long Cu chạy ba bốn ngày đêm mới qua khỏi biển.

Hồi 31
Thành Tràng An, Nhơn Quí bắt phản tặc
Chốn Liêu Bang, Kính Đức nhượng hiền thần


Khi con Thoại Long Cu vào đến mé, Nhơn Quí xem quả là ải Đăng Châu. Nhơn Quí liền vỗ ngựa chạy riết lên bờ gặp tri phủ Đăng Châu là Vương Bưu và tổng binh là Trừ Hùng, hai người ra ngăn lại nói rằng:

- Ngươi là thảo khấu, tới đây tính chuyện gì nguyên?

Nhơn Quí nói:
- Ta là ứng mộng hiền thần Tiết Nhơn Quí, vâng lịnh quân sư về cứu điện hạ chớ không phải thảo khấu đâu. Còn hai ngươi giữ ải này, sao dám để cha con Trương Hườn về triều làm phản?

Hai người nghe nói thất kinh hỏi Nhơn Quí rằng:
- Tướng quân nói rằng cha con Trường Hườn làm phản kéo binh về Trường An, vậy còn tướng quân về đây, có vật gì làm chứng chăng?

Nhơn Quí nghe nói, liền lấy long bài đưa mà nói rằng:
- Quân sư có cho ta một vật này để khi về trình với các ải.

Hai người nói:
- Hai tôi thiệt có tội. Vậy xin tướng quân hãy vào thành tạm nghĩ và dùng ít chén cho ấm lòng rồi sẽ lên đường.

Nhơn Quí nói:
- Cám ơn hai ngài có lòng hậu đãi, song cứu giá là việc trọng, hai ngài cho tôi kiếu lên đường kẻo trễ.

Nói rồi lên ngựa riết về Trường An. Đi một ngày một đêm đã đến Đồng quang. Nhơn Quí đến dưới thành kêu cửa. Quân lên thành thấy Nhơn Quí một người một ngựa thì hỏi rằng:

- Tướng quân là ai? Vâng chỉ về Trường An có việc gì, và có vật chi làm chứng không?

Nhơn Quí đáp:
- Ta là ứng mộng hiền thần Tiết Nhơn Quí, có long bài làm chắc đây, bọn ngươi vào trong báo lại.

Quân sĩ coi thiệt, bèn xuống mở cửa quan, đem long bài vào trình với chủ tướng là phò mã Trương Tôn. Trương Tôn dạy mở cửa thành ra tiếp Nhơn Quí vào. Nhơn Quí hỏi rằng:

- Chẳng hay cha con Trương Hườn qua đây mấy bữa rồi, xin thượng quan cho tôi rõ!

Trương Tôn nói:
- Trương Hườn mới qua đây cách vài ngày, lúc Trương Hườn về có nói thiên tử đã ban sư về đến Đăng Châu, sao nay tướng quân còn nói là ở Cao Ly vâng chỉ về Trường An có việc gấp?

Nhơn Quí liền đem chuyện cha con Trương Hườn cướp hết chiến thuyền lén về Trường An cho Trương Tôn nghe. Trương Tôn cả kinh nói rằng:

- Nói vậy thì tướng quân hãy mau mau đi trước, ta sẽ đem quân tiếp sau.

Nhơn Quí vâng lịnh, từ giã đi liền. Còn Trương Tôn cũng điểm 3000 binh kéo về Trường An tiếp ứng.

Nói về thừa tướng là Ngụy Trưng ở Trường An, một đêm chiêm bao thấy điềm rất lạ, liền tâu với điện hạ là Lý Trị rằng:

- Đêm qua chừng lúc canh ba, tôi chiêm bao thấy Tần Quỳnh đến nói với tôi rằng: "Trong ba ngày sẽ có gian thần kéo binh về Trường An làm phản, muốn giết điện hạ mà cướp ngôi báu, vậy phải kiên thành cố thủ, qua ngày thứ tư sẽ có người đến cứu." Tôi không biết hay thiệt thế nào, và xin tâu để điện hạ rõ.

Lý Trị nói:
- Tần vương bá là bực trung thành, nay mách bảo, thừa tướng chớ nên bỏ qua.

Ngụy Trưng vâng mệnh, liền truyền cho quân sĩ kiên thủ cửa thành.

Qua ngày sau Trương Hườn kéo binh đến, thấy cửa thành đóng chặt, thì sanh nghi, cha con bàn nhau, rồi Trương Hườn giục ngựa đến dưới thành kêu quân sĩ mà nói rằng:

- Thánh giá đã ban sư, mau khai thành để tiếp giá.

Quân sĩ vào báo. Điện hạ là Lý Trị tưởng thiệt mừng rỡ, liền truyền quân mở cửa thành. Ngụy Trưng cản lại rằng:

- Lời Tần tam đệ báo mộng đêm qua điện hạ đã quên rồi sao? Vả tôi coi Trương Hườn không phải là người trung thực, vậy điện hạ hãy lên đài mà hỏi cho minh bạch.

Lý Trị khen phải, liền kéo nhau lên trên đài. Ngụy Trưng kêu Trương Hườn mà hỏi rằng:
- Tiên phong nay đã về tới, chẳng hay thánh thượng đã gần tới chưa?

Trương Hườn trông thấy Lý Trị và các quan đứng trên mặt thành thì lật đật đáp rằng:
- Bệ hạ chừng vài bữa nữa cũng tới, xin thừa tướng truyền mở cửa thành để tôi vào ra mắt điện hạ.

Ngụy Trưng nói:
- Vì mới đây có Tần Nguyên soái báo mộng là ngày nay có gian nhơn vào thành làm phản, dạy ta phải kiên thủ trong ba ngày, nay tiên phong về lỡ, vậy hãy tạm ngừng binh ở ngoài, chờ bệ hạ về rồi sẽ vào thành chưa muộn.

Trương Hườn nghe nói thất kinh nghĩ thầm rằng: "Vong hồn Tần Quỳnh linh thiệt, song bây giờ không lẽ làm thinh." Nghĩ rồi liền kêu Ngụy Trưng nói rằng:

- Nay việc đó đã lỡ, vậy ta nói thiệt cho hay. Hiện nay thiên tử và bá quan bị vây ở Việt Hổ thành rất gấp, chắc là chết nay mai, ta nghĩ Lý Trị tuổi hãy còn ngây thơ, sợ lên ngôi không ai khâm phục, nên ta cướp hết chiến thuyền về đây, đặng thay cho Lý Trị mà lên ngôi báu!

Ngụy Trưng nghe nói nổi giận lôi đình mà mắng rằng:
- Đồ phản tặc! Triều đình chưa bạc đãi bây, sao bây dám mong lòng tạo phản! May có Tần Nguyên soái hiển linh cho ta hay trước, nếu không thì bị bây hãm hại rồi.

Trương Hườn nói:
- Sao ngươi không biết thời thế, nay nhà Đường đã suy rồi, thôi hãy mở cửa cho ta vào làm vua, ta sẽ phong cho ngươi đến tột phẩm, bằng chẳng nghe lời, ta phá đặng thành rồi, chúa tôi đều chết hết.

Ngụy Trưng nổi giận chửi mắng không dứt. Trương Hườn thấy không chịu mở cửa thành bèn truyền lịnh cho quân áp vào công phá.

Lúc ấy cha con Trương Hườn đang phá thành, thình lình thấy một tướng cỡi ngựa chạy đến như bay. Xem rõ thì là Tiết Nhơn Quí. Cha con Trương Hườn đều hết vía, đứng trơ như người gỗ. Nhơn Quí bay ngựa tới nạt rằng:

- Cha con ngươi có biết ta là ai chăng?

Trương Hườn ngó sững hồi lâu rồi nói rằng:
- Sao lại không biết! Nhưng Tiết tướng quân ôi! Ta coi vận nhà Đường đã hết, nên đem lòng tạo phản dường này, vậy tướng quân hãy về cùng với ta, sẽ được giàu sang vinh hiển.

Nhơn Quí nổi giận mắng rằng:
- Bây là đồ bội quốc, sao chưa xuống ngựa chịu trói, còn gì mà chọc gan ta!

Trương Hườn nghĩ thầm rằng: "Thằng này khó nói lắm, và cự với nó chắc không lại, chi bằng cứ xuống ngựa cho nó trói rồi sẽ nhắn tin cầu cứu với vương thúc, họa may có cứu đặng." Trương Hườn nghĩ vậy rồi kêu các con cùng xuống ngựa nạp mình, chờ sau sẽ tính. Nhơn Quí nạt quân sĩ lột áo mão cha con Sĩ Quí, rồi lấy dây trói lại.

Kế phò mã Trương Tôn dẫn quân tới, thấy Nhơn Quí đã bắt đặng cha con Trương Hườn rồi thì rất mừng, liền cùng đến dưới thành kêu cửa. Quân sĩ vào báo, Lý Trị vội lên mặt thành kêu Trương Tôn, hỏi rằng:

- Trương vương huynh, vậy còn người nào đó, cho vào thành đặng chăng?

Trương Tôn nói:
- Người này là ứng mộng hiền thần Tiết Nhơn Quí, vâng lịnh về bắt cha con Trương Hườn mà cứu điện hạ đó!

Lý Trị nghe nói mừng rỡ, liền truyền mở cửa thành nghinh tiếp. Trương Tôn và Nhơn Quí giải cha con Trương Hườn vào thành. Rồi đó Tiết Nhơn Quí đến phủ phục trước điện mà tâu rằng:

- Tôi là Tiết Nhơn Quí, làm lễ bái triều điện hạ.

Lý Trị mừng rỡ, mời Nhơn Quí ngồi mà nói rằng:
- Bấy lâu vương huynh theo bảo giá cho phụ vương ta thiệt công lao lớn lắm! Còn Trương Hườn bởi sao làm phản, xin vương huynh nói cho ta tường?

Nhơn Quí liền thuật hết các việc. Lý Trị nghe xong nổi giận, truyền dẫn cha con Trưong Hườn ra chém. Nhơn Quí thưa rằng:

- Xin điện hạ bớt giận đem cha con Trương Hườn giam lại ít ngày, vì quân sư có dặn việc đó chờ thánh hoàng về triều xử cho minh bạch.

Lý Trị nghe lời truyền giam cha con Trương Hườn vào ngục rồi đặc biệt thết đãi Nhơn Quí. Nhơn Quí ăn uống rồi, liền từ giã điện hạ Lý Trị cùng các quan ra thành lên ngựa, lại trở về Liêu quốc.

Nói về Thái Tôn ở thành Việt Hổ, đương trông Nhơn Quí. Kế có quan vào báo: "Ngoài thành có tám tướng, xưng là anh em bạn của Nhơn Quí, xin vào ra mắt bệ hạ." Thái Tôn liền hỏi Từ Mậu Công rằng:

- Tiên sanh liệu cho tám ngươi ấy vào có đặng chăng?

Mậu Công tâu:
- Mấy người ấy từ khi cùng Nhơn Quí sang Cao Ly công lao lớn lắm, xin bệ hạ đòi vào phong quân cho mỗi người, để họ vui lòng mà giúp nước.

Thái Tôn nghe lời truyền cho tám người vào ra mắt. Tám người vâng chỉ vào chầu mà tâu rằng:

- Bọn tôi là Khương Hưng Bá, Khương Hưng Bổn, Lý Khánh Hồng, Lý Khánh Tiên, Vương Tâm Hạc, Vương Tâm Khuê, Tiết Hiền Đồ và Châu Thanh đồng vào ra mắt, chúc thánh hoàng sống lâu muôn tuổi.

Thái Tôn mừng rỡ phán rằng:
- Trẫm nghe tám vị công lao nhiều lắm, nay trẫm phong cho làm Tùy giá tổng binh.

Tám người mừng rỡ, quì lạy tạ ơn. Kế đó quân vào báo: "Tiết hiền thần đã về." Thái Tôn truyền chỉ triệu vào. Nhơn Quí vào phủ phục mà tâu rằng:

- Ngu thần lấy ải Bạch Ngọc quang rồi còn mắc về Trường An cứu điện hạ, nên phục chỉ chậm trễ. Xin bệ hạ thứ tội.

Thái Tôn nghe tâu không hiểu việc gì bèn truyền Nhơn Quí đứng dậy thuật rõ các việc cho nghe. Nhơn Quí vâng mệnh, liền đem đầu đuôi các việc thuật rõ một lượt. Thái Tôn nghe xong mừng rỡ mà rằng:

- TIểu vương huynh thiệt là bực kỳ tài, mới cứu ta ở đây, lại về Trường An cứu con ta nữa, công lao rất lớn, ta muốn gia phong quan tước, ngặt chưa chỗ nào khuyết người.

Huất Trì Cung nghe vua nói liền tâu rằng:
- Tôi nay tuổi già sức yếu không trận mạc được, vậy cam tình nguyện nhường soái ấn lại cho tiểu tướng quân.

Nhơn Quí nghe nói lật đật từ rằng:
- Nguyên soái là bực nguyên thần, chưởng chấp soái ấn mới phải, còn tôi đâu dám như vậy.

Thái Tôn thấy Nhơn Quí khiêm nhường thì nói rằng:
- Huất Trì vương huynh đã có lòng tốt. Tiểu vương huynh chớ nên quá khiêm.

Nói rồi liền hạ chỉ phong thêm cho Nhơn Quí làm Thiên Hạ Đô Chiêu Thảo Sứ Bình Liêu Đại Nguyên soái. Khi đó Nhơn Quí không dám từ chối nữa, liền lạy tạ ơn vua, rồi day lại tạ ơn Huất Trì Cung.


anh sex
truyen dam
phim sex hay
truyen sex hay
truyen lau xanh
truyen loan luan
truyen nguoi lon
truyen sex hoc sinh

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét