Thứ Sáu, 25 tháng 5, 2012

Tiết Nhơn Quí Chinh Đông 26 - Hết 1

Trang 1 trong tổng số 5

Hồi 26
Tần phủ trung, Thúc Bảo ly trần
Việt Hổ thành, Hoài Ngọc cứu giá


Khi Thái Tôn cùng các quan lên thành, xem thấy binh Phiên kéo đến hằng hà sa số, tinh kỳ tề chỉnh, sát khí đằng đằng. Thái Tôn thấy vậy chặt lưỡi than thầm. Bỗng nghe ngoài dinh Phiên nổ hai tiếng súng lớn, rồi nghe binh Phiên la lớn rằng: "Đại Nguyên soái đã về." Nguyên Cáp Tô Văn lên núi Châu Bì luyện lại Cửu Khẩu phi đao, rồi tuốt qua nước Phò Dư mượn đặng mười muôn binh kéo về.

anh sex
truyen dam
phim sex hay
truyen sex hay
truyen lau xanh
truyen loan luan
truyen nguoi lon
truyen sex hoc sinh

Khi ấy Tô Văn thấy Trang vương đương dốc binh vây thành Việt Hổ thì rất mừng, liền nhập binh vây thêm, lại sai các tướng chia giữ các yếu lộ, để ngăn cản binh Đường, tự mình ở luôn Bắc môn để phòng thủ. Còn Đông môn, Tây môn, đều chia mỗi cửa hai tướng coi giữ. Cáp Tô Văn thấy Đường vương cùng các tướng đương đứng trên mặt thành ngó xuống, liền cầm roi chỉ mà rằng:

- Thế Dân! Bởi tại ngươi sanh sự kéo binh xâm phạm nước ta, nay đã mắc kế không thành, bây có cánh cũng không thoát khỏi.

Vua Thái Tôn thấy Cáp Tô Văn diễu võ dương oai thì trong lòng kinh sợ, còn Trình Giảo Kim xưa rày chưa gặp Tô Văn lần nào nên không hay, liền day lại hỏi Huất Trì Cung rằng:

- Tướng Phiên đó tên gì, mà hình dung dữ tợn vậy?

Huất Trì Cung nói:
- Tướng ấy là Nguyên soái của Liêu trào tên là Cáp Tô Văn, nó đã giết hai mươi mấy vị lão tướng ở núi Phụng Hoàng ngày trước.

Giảo Kim nghe dứt lời, liền khóc lớn nói rằng:
- Thù sâu tựa biển, không thể làm thinh, để ta ra giết nó, mà báo cừu cho anh em.

Thái Tôn can rằng:
- Tô Văn anh hùng vô địch, vả lại có phép mầu, vương huynh tuổi già sức yếu, đánh sao lại nó mà ra!

Giảo Kim tâu:
- Khi trước ở San Đông tôi cùng ba mươi sáu anh em thích huyết thề bồi, nay chẳng may anh em bị tay Tô Văn sát hại, xin bệ hạ cho tôi quyết chiến cùng nó, để báo cừu cho anh em.

Vua Thái Tôn làm thinh. Các quan thấy vậy đồng khuyên giải Giảo Kim, Giảo Kim trong lòng cũng sợ chết, thấy các quan khuyên giải thì theo lời, không đòi ra đánh nữa.

Rồi đó Thái Tôn cùng các quan xuống lầu, Cáp Tô Văn cũng an trại. Rạng ngày Tô Văn lại đến khiêu chiến, quân sĩ vào báo. Huất Trì nổi giận tâu rằng:

- Xin bệ hạ cho tôi ra đánh với nó một trận.

Thái Tôn nói:
- Phép phi đao của Tô Văn lợi hại lắm, vương huynh ra chắc uổng mạng, vậy hãy đem miễn chiến bài treo lên rồi sẽ lo kế khác.

Huất Trì vâng lịnh, liền dạy quân đem miễn chiến bài treo lên. Cáp Tô Văn ngó thấy cười lớn mà rằng:

- Trong thành hết tướng rồi sao mà phải treo miễn chiến bài làm vậy?

Nói rồi lui binh về ra mắt Trang vương thuật lại các việc và nói rằng:
- Nay ta chẳng cần phải đánh, đợi thành hết lương, sẽ chết đói cả lũ.

Trang vương nghe tâu vui mừng, truyền quân canh phòng cẩn thận.

Nói về Đường Thái Tôn thấy binh Phiên vây khốn, thì tỏng lòng buồn rầu. Từ Mậu Công tâu rằng:

- Xin bệ hạ cứ an tâm, chờ hai mươi ngày nữa thì có binh đến cứu.

Thái Tôn cũng nghe lời, truyền các tường dùng cung nỏ chia giữ bốn mặt thành cho nghiêm ngặt.

Đây nói về Hộ quốc công là Tần Thúc Bảo dưỡng bịnh ở Trường An, thấy bịnh ngày càng nặng, biết mình không sống đặng nữa, liền cho kêu các vị tiểu vương tước đến mà dặn rằng:

- Các cháu ôi! Các cháu đương độ niên thiếu anh hùng, nên gắng công mà phò an xã tắc, cho rạng rỡ tướng môn, nay mai ta chết rồi thì các cháu mau đến Liêu bang mà bảo giá.

Lại kêu Hoài Ngọc đến dặn rằng:
- Bịnh của cha ngày thêm trầm trọng, chắc không thể sống đặng lâu, vậy sau khi cha nhắm mắt đi, con nên mau mau đem binh đi bảo giá, đừng vị việc tang chế mà thủ hiếu ở nhà, cha dẫu hồn xuống suối vàng cũng theo con mà bảo hộ. Nếu trái lời cha dặn, thì là nghịch tử đó.

Hoài Ngọc lạy khóc vâng lời. Thúc Bảo lại kêu La Thông đến mà nói rằng:
- Khi cháu ở Mộc Dương thành làm lếu, nên thiên tử mới cách hết quan chức, mẹ cháu không xét, lại đem lòng oán trách triều đình, song lòng đàn bà ta cũng không nên chấp trách, vậy sau khi bác mất rồi, cháu lãnh binh đi bảo giá, trước là chuộc tội kia, sau cho rõ con dòng cháu giống.

La Thông quỳ lạy vâng mệnh. Thúc Bảo dặn dò lâu đó, thì hồn đã qui tiên.

Hoài Ngọc khóc lóc một hồi, rồi làm theo lời cha dặn. Các việc xong xuôi. Hoài Ngọc cùng mấy anh em đến triều xin lãnh binh đi bảo giá. Khi ấy Hoài Ngọc đáp hiếu lập công, nên lãnh binh làm tiền lộ tiên phong, đầu đội bích cân, mình mặc áo ma bố, lưng cột dây rơm, chân mang giày cỏ, tay cầm gậy tang đi trước khai lộ, còn La Thông làm đốc binh, cùng với các anh em họ Đoàn, anh em họ Hằng, Trình Thiết Ngưu, Huất Trì Hiệu Hoài, dẫn binh nhắm Liêu bang tấn phát.

Đi chừng hơn nửa tháng đến địa phận Tam Quang Việt Hổ thành. Hoài Ngọc thấy phía trước Phiên binh đông đặc, còn binh Đường chẳng thấy đâu thì cả kinh, liền truyền dừng binh lại, rồi cho người đi thám thính. Giây lâu về báo rằng: "Thấy Phiên binh bốn phía vây thành đánh dữ dội lắm, có lẽ là binh Đường bị khốn ở trong." Hoài Ngọc nghe báo liền truyền quân hạ trại, để đợi đại binh đến, sẽ thương nghị.

Ngày sau binh mã La Thông đến, Hoài Ngọc rước vào trại rồi thuật lại các việc binh Đường bị vây. La Thông nói:

- Binh Phiên đông lắm, nay muốn giải vây, phải có người vào thông tin, để lý ứng ngoại hiệp, thì phá mới xong.

Hoài Ngọc nói:
- Việc đó không khó, để ta vào thành thông tin cho.

La Thông nói:
- Anh ở ngoài này điều binh làm ngoại ứng, còn việc đó để em đi.

Hoài Ngọc nói:
- Không được! Nay anh theo lời phụ thân, nên lãnh chức tiên phong đáp hiếu mà lập công, vậy cái đó anh phải đi để phần anh mới đặng.

La Thông nói:
- Ca ca muốn đi cũng đặng, song khi báo tin rồi ca ca phải làm như vầy... như vầy... em mới biết chừng mà chia binh vào tiếp chiến.

Hoài Ngọc y lời, liền nai nịt nhảy lên Lôi Phong, cầm Đề Lư thương nhắm dinh Phiên mà lướt tới. Quân Phiên thấy Hoài Ngọc đánh tới, cùng la lên một tiếng rồi lấy tên bắn ra như mưa. Hoài Ngọc múa thương gạt tên, chân thúc ngựa xông vào, đi tới đâu binh Phiên đều té nhào tới đó, kẻ gẫy tay, người dập đầu đều giành đường mà chạy. Hoài Ngọc thừa thế giục ngựa xông vào, qua đặng năm sáu dãy phía trước thấy cờ xí đầy trời, trống chiên dậy đất. Hoài Ngọc thấy trên thành cắm cờ hiệu nhà Đường thì rất mừng, vừa mới kêu cứu, bỗng nghe tiếng pháo nổ vang, một tướng lướt tới cản đường.

Hồi 27
Hoài Ngọc ra tài giết tướng
Thúc Bảo hiển thánh giúp con


Khi ấy Hoài Ngọc thấy tướng đến cản đường, thì hỏi rằng:
- Ngươi tên chi, dám ra đây ngăn trở?

Tướng ấy đáp:
- Phiên trào đại tướng quân Mai Long là ta, nay vâng lịnh giữ cửa Tây môn này, ngươi có tài cán chi, mà dám đến xâm phạm.

Nói rồi huơ roi đánh tới. Hoài Ngọc cũng huơ thương ra đỡ, đánh hơn 50 hiệp. Mai Long chống cự không lại, bị Hoài Ngọc đâm một thương té xuống ngựa chết tươi. Quân Phiên xô nhau chạy rào.

Hoài Ngọc giục ngựa đến cửa thành kêu cửa. Quân sĩ vào báo. Huất Trì Cung lên mặt thành đứng xem, thấy Hoài Ngọc mặc đồ tang phục, thì biết là Thúc Bảo đã chết, thì kêu Hoài Ngọc mà nói rằng:

- Hiền điệt! Vậy chớ lịnh tôn đã qua đời rồi sao?

Hoài Ngọc đáp:
- Phải!

Huất Trì Cung than rằng:
- Tần huynh từ trần, thiệt khá thương tiếc.

Nói rồi kêu Hoài Ngọc hỏi rằng:

- Sao hiền điệt đi một mình, hay có các tiểu tước đi theo nữa, binh mã có đặng bao nhiêu?

Hoài Ngọc thưa:
- Cháu vâng lời di chúc của thân phụ cùng các tiểu tướng tước đem mười muôn binh bảo giá, đại binh còn đóng ở ngoài, cháu vào thành báo tin trước, xin bá phụ truyền mở cửa thành, cho cháu vào ra mắt phụ vương đã.

Huất Trì Cung nghĩ thầm rằng:
- Hoài Ngọc năm trước đánh ta hai lượt, giận ấy chưa nguôi nay gặp cơ hội này, để ta mượn tay quân Phiên mà trả thù mới được.

Nghĩ rồi kêu Hoài Ngọc mà nói rằng:
- Quân sư có lịnh cấm, không ai đặng mở cửa Tây thành, nay cháu đã lỡ đến vậy cháu hãy đợi, để ta vào thưa lại coi sao.

Hoài Ngọc nói:
- Nếu quân sư đã có lịnh cấm, thôi để cháu qua Nam môn cũng đặng.

Huất Trì khen phải. Nói rồi xuống lầu qua cửa Nam.

Còn Hoài Ngọc qua cửa Nam đi gần tới bỗng nghe có tiếng pháo nổ, xông ra hai viên đại tướng cản lại mà nạt rằng:

- Man tử! Mi đã đến cửa Tây thành lại không vào cửa, còn muốn đến đây mua cái chết sao?

Hoài Ngọc mắng rằng:
- Phiên cẩu hãy xưng họ tên đi rồi ta đưa về địa phủ

Hai tướng đáp:
- Chúng ta là bộ hạ của Cáp Nguyên soái, chức Vô Địch tướng quân, tên là Ba Liêm và Ba Cang. Thôi chúng ta xưng tên rồi, mi đưa tay ra mà chịu trói.

Hoài Ngọc nổi giận huơ thương đâm tới, hai tướng cùng huơ binh khí lại cự, đánh thôi cát bay mịt trời, trống kêu dậy đất. Hoài Ngọc ra miếng tung hoành, đánh trên đấm dưới, làm cho hai tướng mồ hôi như tắm, hơi thở ồ ồ. Ba Liêm bị Hoài Ngọc đâm một thương trúng yết hầu, té nhào xuống ngựa, còn Ba Cang thấy vậy hoảng hồn, chân tay luống cuống cũng bị một thương chết tươi. Quân Phiên tan chạy. Hoài Ngọc giết đặng hai tướng rồi đi thong thả đến điếu kiều, thấy Huất Trì Cung đứng trên thành bèn kêu rằng:

- Xin bá phụ mở cửa thành cho cháu vào.

Huất Trì Cung lắc đầu mà nói rằng:
- Hiền điệt! Khi nãy ta quên, thiệt để khó cho cháu, thôi hãy ráng vào cửa Đông thành, ta sẽ chờ đó mà mở cửa cho.

Hoài Ngọc nói:
- Vì cớ gì vậy?

Huất Trì Cung nói:
- Số là cháu chưa rõ, vì thánh thượng ngự tại Nam môn, nên cửa này tướng Phiên mai phục nhiều lắm, mở cửa ra, chúng tràn vào thì bất tiện lắm.

Hoài Ngọc nghe nói ngẫm nghĩ chắc là Huất Trì Cung muốn kiếm thế để hại mình. Nghĩ rồi bèn nói rằng:

- Thôi, bác nói vậy cháu cũng chiều theo.

Nói rồi liền giục ngựa chạy theo mé thành qua cửa Đông thành. Khi gần tới, xảy nghe tiếng pháo nổ liên thinh, trong dinh Phiên xông ra một tướng chận đường. Hoài Ngọc hỏi rằng:

- Phiên cẩu danh tánh là chi, dám ra cản đường ta?

Tướng ấy đáp:
- Ta là đại tướng quân Tiết Hành đây! Mau mau đưa tay chịu trói!

Nói rồi huơ chùy đánh xuống. Hoài Ngọc đưa thương ra đỡ, đánh hơn hai mươi hiệp không phân thắng bại. Lúc đó Hoài Ngọc trổ hết tài nghệ, múa thương bay như gió, làm cho Tiết Hành chống ngăn không lại, giây phút đã thấy nhào xuống ngựa, ba quân vỡ tan chạy ráo.

Khi đó Hoài Ngọc đến dưới thành, ngó lên kêu Huất Trì Cung mà rằng:
- Xin bá phụ thương tiểu điệt, người mệt ngựa mỏi mau mở cửa thành cho vào nghỉ.

Huất Trì Cung nói:
- Hiền địêt ôi! Cửa này vào cũng không được vì quân sư có treo bảng cấm mà bác không hay, thôi cháu chịu khó qua cửa Bắc thành chắc là vô đặng.

Hoài Ngọc nói:
- Vì cớ gì mà bác cứ nói lần không chịu mở cửa?

Huất Trì Cung nói:
- Không phải ta không chịu mở, ngặt vì có tướng lịnh quân sư, thôi cháu hãy chịu phiền, ta sẽ mở cửa Bắc mà chờ trước.

Nói rồi đi liền. Hoài Ngọc cũng giục ngựa chạy theo vòng ngoài qua cửa Bắc. Khi đến nơi thì trời đã gần tối. Bỗng nghe trong dinh Phiên nổi ba tiếng pháo, quân sĩ la ó vang lừng. Hoài Ngọc dừng lại coi, thấy một cây cờ lớn đề mười lăm chữ vàng như vầy: "Lục quốc tam xuyên thất thập nhị đạo, hồng bào đại sứ, đại Nguyên soái." Hoài Ngọc thấy vậy đã kinh tâm song cũng phải làm gan giục ngựa tới mà hỏi rằng:

- Tướng kia! Có phải ngươi là Cáp Tô Văn đó chăng?

Cáp Tô Văn đáp phải, và nói rằng:
- Ngươi đã biết danh ta sao không xuống ngựa đầu hàng?

Hoài Ngọc nạt rằng:
- Ngươi tài cán bao nhiêu, mà khua môi múa mỏ!

Cáp Tô Văn nổi giận mắng rằng:
- Man tử! Lớn mật thật, ta đã dung cho mi qua khỏi ba cửa, sao chẳng vào thành, còn đến đây nạp mạng.

Nói rồi huơ Xích Đồng đao chém tới. Hoài Ngọc đưa thương ra đỡ, thì cả mình đều rung động, bèn khen rằng: "Phiên cẩu thiệt lợi hại!" Liền đâm lại một thương, đánh hơn hai mươi hiệp chưa phân hơn thua. Hoài Ngọc lúc đó hơi thở khò khè, đánh tới mặt trời lặn cũng chưa phân cao thấp. Cáp Tô Văn tháy Hoài Ngọc niên thiếu anh hùng nên muốn bắt sống. Hoài Ngọc lúc đó hồn phi phách tán, rán hết sức bình sanh tả xông hữu đột đánh với hai mươi mấy tướng mà không sao thóat khỏi vòng vây, thương pháp đã tán loạn, ngồi trên mình ngựa không yên, bèn gò ngựa đứng giữa trận mà than rằng: "Mạng ta nguy rồi!"

Khi ấy Huất Trì Cung đứng ở trên thành, thấy Hoài Ngọc bị vây thì thất kinh mà nghĩ rằng: "Nếu Hoài Ngọc rủi ro điều gì, thì mình cũng không khỏi chết!" Nghĩ rồi liền truyền quân mở cửa thành, thả điếu kiều xuống, rồi mặc giáp cầm thương lên ngựa ra cứu Hoài Ngọc. Đi ra khỏi điếu kiều, thấy binh Phiên đông quá lại nghĩ rằng: "Phiên binh đông quá, vả Cáp Tô Văn có phép phi đao lợi hại nữa, mình sức già tuổi yêu, địch sao cho lại." Nghĩ như vậy rồi dừng ngựa đứng đó, kêu Hoài Ngọc mà rằng:

- Tần hiền điệt! Hãy ráng phá vây mà ra, ta đã mở cửa thành đợi đây!

Lúc đó Hoài Ngọc yếu sức, vùng vẫy chẳng nổi, hai lỗ tai ù ù như sấm nên Huất Trì Cung kêu hết sức mà Hoài Ngọc cũng không nghe. Cáp Tô Văn thấy các tướng bắt Hoài Ngọc không nổi, thì cả giận xông vào tiếp chiến. Lúc ấy Hoài Ngọc đã loạn tâm, tay cầm cây thương hết muốn nổi, đương lúc lúng túng, mà nhờ con Phong Lôi Báo ré lên một tiếng, các con ngựa của Phiên tướng đều ngã lăn xuống đất, duy có con ngựa của Cáp Tô Văn cỡi là không té. Hoài Ngọc thấy vậy mừng lắm, liền giục Phong Lôi Báo thoát ra vòng vây, chạy đến điếu kiều, theo Huất Trì Cung vào thành đóng cửa lại.

Cáp Tô Văn thấy Hoài Ngọc thoát rồi thì than rằng: "Ta thấy tiểu man tử kiêu dũng, những muốn bắt sống nên không dụng phi đao, chẳng dè bị con Phong Lôi Báo cứu thoát." Nói rồi kéo binh về trại.

Khi Hoài Ngọc vào đặng thành rồi Huất Trì Cung đi kề vai mà nói rằng:
- Hiền điệt thiệt là anh hùng vô địch! Ta giận Phiên nô từng phen khi dễ binh ta, nên gạt cháu đánh cùng bốn cửa thành cho Phiên nô vỡ mật, và rạng danh hào kiệt của cháu, vậy khi cháu vào yết kiến, cháu đừng tâu việc đó, mà thánh hoàng lại quở bác.

Hoài Ngọc biết Kính Đức xảo ngữ, nhưng cũng bỏ qua mà nói rằng:
- Xin bá phụ an lòng, cháu không tâu việc đó đâu.

Kính Đức mừng lắm, liền dắt Hoài Ngọc vào kiến giá. Khi Hoài Ngọc vào đến nơi, quỳ lạy mà tâu rằng:

- Tôi vâng di chúc gia nghiêm dạy cho bảo giá vương phụ mà đáp hiếu lập công. Nay cùng các tiểu tước chủ lãnh binh đến đây, chẳng dè phụ vương nguy khốn, tôi phải lướt phá trùng vây vào thông tin trước.

Vua Thái Tôn nghe nói Tần Quỳnh đã mất thì khóc ngất một hồi. Từ Mậu Công và các quan ai cũng thương khóc. Kế Thái Tôn hỏi thăm các việc ở Trường Anh và binh sĩ đêm đến đây nhiều ít. Hoài Ngọc tâu lại các việc. Thái Tôn nghe nói thì vui mừng mà nói với Từ Mậu Công rằng:

- Nay phò mã và ngự điệt đã tính kế nội công ngoại kích, vậy tiên sanh khá toan liệu ngay chớ nên để chậm trễ.

Từ Mậu Công vâng lịnh liền kêu Huất Trì Cung dặn phải làm như vầy... như vầy... Huất Trì Cung vâng lời lui ra, truyền lịnh cho các tướng phải nai nịt sẵn sàng để chờ phá dinh Phiên. Rồi đó Từ Mậu Công sai nổi đèn, bản thân ra giáo trường điều khiển chư tướng. Trình Giảo Kim, Tần Hoài Ngọc lãnh 3000 binh ra cửa Bắc môn, Huất Trì Cung ra cửa Đông môn, Huất Trì Bửu Lâm ra cửa Tây môn, Huất Trì Bửu Khánh ra cửa Nam môn. Mỗi tướng đều dẫn 3000 binh mà ra ngoài thành chờ lịnh, hễ nghe tiếng pháo hiệu thì ùa ra trợ chiến. Các tướng vâng lịnh dẫn binh ra đi. Đến quá canh, nghe trên thành nổ năm tiếng pháo lớn, bốn cửa đều mở hết, các tướng xua binh ra tuốt vào dinh Phiên, binh sĩ đều tán loạn.

Lúc đó, Cao Kiến Trang vương đương nghị luận cùng các tướng ở trong dinh, bỗng nghe tiếng pháo nổ thì hoảng kinh, cùng quân sư Lý Nhã Trinh lên ngựa ra thành, thấy binh Đường kéo ra, tiếng la dậy đất, trống chiêng vang trời. Vua tôi giục ngựa kiếm chốn ẩn thân.

La Thông ở ngoài, khi nghe tiếng hiệu pháo, liền kéo hết mười muôn binh chia làm bốn đạo áp vào. Cơn đó trong đánh ra, ngoài đánh vào. Quân Phiên chết vô số.

Nói về Hoài Ngọc đem binh xông ra cửa Bắc môn chém giết. Xảy gặp Cáp Tô Văn, hai bên giao chiến đặng mười hiệp. Tô Văn ngại con Phong Lôi Báo ré lên nữa, liền lấy hồ lô dở nút, miệng niệm thần chú, bay ra một cây Liễu Điệp phi đao, nhắm đầu Hoài Ngọc chém tới. Hoài Ngọc hoảng kinh la lớn lên rằng: "Mạng ta nguy mất!" Liền với lại sau lưng tính rút cây Huỳnh Kim giản đỡ mình, lại rút lộn nhầm cây Khốc Tang trượng huơ lên không mà đỡ phép, chẳng dè thời may, đầu cây gậy ấy xẹt ra một làn khói đen dài gần hơn ba thước, nghe tiếng nổ lụp bụp. Hoài Ngọc nghe tiếng nổ gần tai rồi thấy phi đao tiêu đi bay mất.

Hồi 28
Nhờ gậy tang, Hoài Ngọc phá phi đao
Đi săn bắn, Đường Vương mang mệnh lớn


Khi ấy Cáp Tô Văn thấy Hoài Ngọc phá phép phi đao, thì nổi giận liền niệm châm ngôn, bay ra tám ngọn phi đao nữa, cùng nhằm mình Hoài Ngọc chém tới. Hoài Ngọc lại giơ cây Khốc Tang trượng lên khua lia khu lịa, thì trong gậy lại có khói đen xẹt ra, dọi tám ngọn phi đao hóa ra tro bụi.

Hoài Ngọc thấy phi đao tan hết, thì mừng lắm, nên giắc Khốc Tang trượng vào, rồi huơ trượng đánh. Cáp Tô Văn cũng huơ đao ra đỡ, đánh hơi hai chục hiệp không phân thắng bại. Tô Văn nổi giận liền truyền hơn hai chục tướng phủ vây Hoài Ngọc lại. Hoài Ngọc khi ấy hoảng kinh, đỡ trên che dưới, chân tay mỏi như rụng mà không sao ra khỏi trùng vây, bèn kêu lớn lên rằng: "Xin ai cứu tôi với!" Bỗng thấy một tướng tự ngoài xông vào, đánh Phiên tướng tách ra hai bên, Hoài Ngọc nhìn xem thì là La Thông. Nguyên La Thông khi thấy pháo hiệu, liền phân phát chúng tướng đi các cửa, còn bổn phận vào cửa Bắc. Khi đánh vào đến đó, nghe tiếng kêu cứu, liền xông vào mà nói lớn rằng:

- Ca ca chớ kinh tâm, có tiểu đệ đến trợ chiến đây.

Hoài Ngọc thấy La Thông đến cứu mình thì mừng rỡ, liền đánh nhầu với hai mươi mấy tướng, còn La Thông thì cự với cáp Tô Văn.

Hoài Ngọc lúc đó rán hết sức bình sanh, đánh với hai mươi tướng chạy hết, rồi lại đến tiếp La Thông đánh Cáp Tô Văn. Cáp Tô Văn địch với hai tiểu anh hùng, đánh hơn tám mươi hiệp, đao pháp đã tán loạn, ngoái cổ lại thấy tướng sĩ mình đều chạy mất hết, thì trong lòng hoảng hốt, xảy bị Hoài Ngọc đâm một thương trúng xéo nơi yết hầu. Tô Văn la lớn lên rằng: "Mạng ta chẳng còn!" Vừa dứt lời lại bị một thương nơi vai, Tô Văn quay ngựa chạy dài. La Thông rượt theo, đâm bồi một thương nữa trúng lưng. Cáp Tô Văn hiện xuất nguyên hình ra một đường khói xanh bay mất. La Thông thấy vậy cũng thất kinh quay ngựa trở lại.

Binh Phiên không có chủ soái, tán loạn chạy trốn, bị binh Đường giết chết vô số. Từ Mậu Công sai giống chiêng thâu binh về thành.

Nói về Cao Kiến trang vương bị binh Đường truy nãn, thì kinh hồn táng đởm, chạy thôi giáp mão tanh bành, chạy giây lâu ngó ngoái lại thì thấy binh Đường đã lui, mới an tâm ra lịnh minh kim thâu góp tàn binh lại tính thì hao hơn phân nửa, và chết 15 viên đại tướng. Trang vương thấy vậy than rằng:

- Từ khi khai quốc đến nay chưa có trận nào thua đến thế này.

Cáp Tô Văn tâu:
- Bởi Hoài Ngọc phá hết chín ngọn phi đao của tôi, nên mới đến nỗi này, xin bệ hạ an tâm, tạm lui binh dồn lại Hạ Lang sơn, đặng tôi lên núi Châu Bì cầu đại tiên luyện phép phi đao lại.

Trang vương nói:
- Nguyên soái có đi thì mau mau về.

Cáp Tô Văn từ tạ lên ngựa đi liền. Còn Trang vương và chư tướng kéo binh về đóng ở Hạ Lang sơn.

Nói về các tướng Đường thâu binh về thành, thì trời vừa sáng. Vua Thái Tôn rất mừng, bèn truyền đem rượu thưởng cho các tướng mỗi người hai chén, rồi truyền bày diễn yến, khao thưởng ba quân.

Khi ấy Thái Tôn hỏi Tần Hoài Ngọc rằng:
- Phép phi đao của Cáp Tô Văn lợi hại lắm, làm sao con lại phá đặng.

Hoài Ngọc tâu:
- Khi Cáp Tô Văn dùng phép phi đao mà hại con, đương cơn hoảng hốt, con tính rút cây Huỳnh Kim giản để hộ thân, chẳng dè rút lộn nhầm cây Khốc Tang trượng, còn vừa giơ cây gậy lên thấy xẹt một tầng hắc khí, làm cho phi đao tiêu hết.

Trình Giảo Kim nói:
- Nếu vậy cây gậy này cũng là bửu bối, xin đem cất vào kho, để sau này có gặp phi đao sẽ lấy ra mà trừ.

Từ Mậu Công nói:
- Không phải cây gậy ấy có phép linh trừ đặng phi đao đâu, ấy là Tần Quỳnh hiển thánh, nên theo giúp Hoài Ngọc hóa hắc khí mà trừ phi đao đó. Bây giờ xin đem đốt cây ấy để âm hồn Tần quốc công được an lòng mà tiêu diêu nơi cực lạc.

Vua Thái Tôn y lời liền dạy đem Khốc Tang trượng ra ngoài mà thiêu.

Ngày kia Thái Tôn muốn đi săn bắn, bèn hỏi Từ Mậu Công rằng:
- Hôm nay ta muốn đi săn chơi, chẳng hay tiên sanh có đi chăng?

Từ Mậu Công tâu:
- Bữa nay tôi trong mình hơi yếu, chắc không đi theo hầu đặng.

Vua lại hỏi:
- Còn các vị vương huynh và công tử có ai đi bảo giá đặng chăng?

Thái Tôn vừa dứt lời, Mậu Công ngó các người nháy và lắc đầu. Các tướng hiểu ý Từ Mậu Công nên đồng quỳ mà tâu rằng:

- Anh em tôi mới giải vây, hiện còn mệt nhọc, chưa thể đi được.

Trình Giảo Kim thấy không ai chịu đi, liền tâu rằng:
- Tôi xin đi bảo giá.

Từ Mậu Công nổi giận nạt rằng:
-Hôm nay chẳng nên hành động, ta đây còn không đi ai biểu ngươi xưng tài bảo giá đó?

Thái Tôn nổi giận nói:
- Tiên sanh không đi thì thôi, sao lại ngăn cấm các tướng không cho đi với trẫm là đạo lý gì?

Từ Mậu Công bị quở đúng phải tâu rằng:
- Hôm nay bệ hạ đi một mình thì thấy ứng mộng hiền thần, bằng có chư tướng đi theo, thì không gặp đặng.

Thái Tôn mừng nói:
-Ta tưởng đi thì gặp tai nạn chi mà tiên sanh ngăn cản, chớ đi gặp hiền thần Tiết Nhơn Quí là hĩ sự. Trẫm đi một mình cũng đặng.

Mậu Công tâu:
-Nhơn Quí lúc này thời vận chưa thông, tôi e bệ hạ gặp y sớm y sẽ phải cái nạn tù lao trong ba năm, như bệ hạ chờ ba năm nữa hãy đem người về nhà thì được vô sự.

Thái Tôn nói:
- Tiên sanh chớ lo việc ấy, nếu ta không bỏ người vào lao ngục thì còn ai dám động tới.

Mậu Công tâu:
- Sau này Nhơn Quí có điều lỗi lớn. Bệ hạ cũng tha sao?

Thái Tôn nói:
- Dẫu hiền thần có phạm đại tội, trẫm cũng rộng lòng dung thứ.

Mậu Công tâu:
- Vậy thì bệ hạ hãy đi săn đi.

Lúc ấy Thái Tôn lòng mừng khấp khởi, lên ngựa đem 3000 quân ngự lâm ra thành, nhắm phía đông nhiều rừng núi đi tới. Khi đi chừng mười dặm, đến một chỗ đất trống trải, vua truyền quan ngự lâm bủa lưới mà săn. Quân ngự lâm vâng lệnh áp nhau vào bủa lưới tứ bề, rồi kẻ thì rượt hươu, người bắt cọp, qua lại rộn ràng. Thái Tôn xem thấy cả đẹp cũng giục ngựa chạy cùng. Bỗng thấy một con thỏ bạc chạy qua trước mặt. Thái Tôn cả mừng liền lắp tên vô cung bắn ra một phát trúng đuôi con thỏ, thỏ ấy mang mũi tên mà chạy. Vua Thái Tôn giục ngựa rượt theo, theo ba bốn dặm đường mà không bắt đặng. Vừa thấy muốn quay ngựa lại không theo nữa chẳng ngờ con thỏ làm việc kỳ quái, thấy vua không đuổi, thì cũng dừng lại. Vua Thái Tôn thấy vậy lại giục ngựa đuổi theo, con thỏ cũng cứ chạy cầm chừng phía trước mặt. Vua Thái Tôn theo mãi, không dè đến hai mươi dặm thì con thỏ biến mất. Vua Thái Tôn đứng ngó hồi lâu rồi quay ngựa trở lại, thấy phía trước có ngã ba đường, không biết lối nào về chỗ mình săn bắt. Lúc đó vua Thái Tôn dừng ngựa nghĩ thầm: "Ta ham rượt con thỏ quá nên không ngó chừng bây giờ biết đường nào trở lại." Còn đang ngẫm nghĩ, bỗng thấy phía đường kia có một người cỡi ngựa đi tới, mình mặc khôi giáp rõ ràng, hai tay ôm cổ ngựa, nằm sát trên yên, cho ngựa đi thủng thẳng. Thái Tôn nhìn rõ là ai thì trong bụng nghĩ rằng: "Người này không phải là tướng Phiên, chắc là Trình Giảo Kim đi theo ta cũng lạc đường, nên mệt mỏi nằm nghĩ." Nghĩ thế liền giục ngựa tới mà kêu rằng:

- Trình vương huynh, mau trở dậy đi với quả nhơn, nãy giờ ta cũng lạc đường, không biết ngả nào mà trở lại.

Vua Thái Tôn kêu vừa dứt lời, tướng ấy liền ngước mặt lên. Vua Thái Tôn xem thấy tướng ấy mặt xanh râu đỏ, biết là Cáp Tô Văn thì hoảng kinh. Cáp Tô Văn thấy Đường vương đi một mình thì mừng lắm, nạt lớn lên rằng:

- Người trên ngựa đó có phải là Đường vương Lý Thế Dân chăng?

Vua Thái Tôn nghe hỏi hồn phi phách tán bèn giục ngựa chạy mù. Cáp Tô Văn cũng huơ Xích Đồng đao, quất ngựa rượt theo.
anh sex
truyen dam
phim sex hay
truyen sex hay
truyen lau xanh
truyen loan luan
truyen nguoi lon
truyen sex hoc sinh

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét