Thứ Sáu, 25 tháng 5, 2012

Tiết Nhơn Quí Chinh Đông 1 - 25-7

Trang 7 trong tổng số 7

Hồi 23
Hai con Sĩ Quí bị cầm
Một thân gian tặc chịu trói


Nói về Tiết Nhơn Quí chạy về tới miếu sơn thần xô cửa vào kêu rằng:
- Các em ôi! Nguyên soái bắt đặng ta, may ta vùng chạy khỏi, mau chạy khỏi miếu này, kẻo người kẻo tới chắc khốn.

Tám người đều kéo nhau chạy trốn.

anh sex
truyen dam
phim sex hay
truyen sex hay
truyen lau xanh
truyen loan luan
truyen nguoi lon
truyen sex hoc sinh

Còn Huất Trì chạy tới kêu hai con vào miếu vây bắt. Ba cha con vào miếu tìm không thấy hình dạng, bèn cầm đèn rọi đến phía sau thấy dấu tường đổ liền theo dấu ra tìm kiếm. Bỗng nghe có tiếng kêu rằng:

- Kính Đức khoan đã, ta vâng chỉ bắt ngươi đây.

Kính Đức coi lại thấy Từ Mậu Công cỡi ngựa dừng giữa đường thì thất kinh gượng hỏi rằng:

- Tôi có tội chi mà quân sư bắt?

Mậu Công cười rằng:
- Ngươi nghịch chỉ uống rượu lại tra xét không ra đặng hiền thần, sao gọi rằng không tội?

Kính Đức thưa rằng:
- Việc trái lịnh uống rượu xin quân sư giấu cho, còn tra xét hiền thần tuy không có, song tôi vừa thấy mặt mà lại để người vùng chạy mất, thoát thân ra phía này, để cha con tôi theo kiếm. Nếu không kiếm đặng, mai tôi tra Sĩ Quí lo chi không có.

Mậu Công nói:
- Nhơn Quí thời vận chưa tới, dẫu Nguyên soái làm thế nào cũng không có. Còn Nguyên soái muốn tra Sĩ Quí thì Nhơn Quí chắc bị hại. Thôi hãy theo ta về thành Phụng Hoàng, chừng ít ngày cũng gặp.

Kính Đức cực chẳng đã phải theo quân sư về thành. Về tới Phụng Hoàng thành, rạng ngày Kính Đức vào chầu Thái Tôn lạy tạ tội rằng:

- Tôi vâng chỉ tra xét hiền thần không đặng, xin bệ hạ thứ tội.

Thái Tôn an ủi vài lời. Huất Trì lạy tạ. Chúa tôi bàn việc tấn binh. Trương Hườn liền kéo binh nhắm Độc Mộc quang tấn phát, còn chúa tôi cũng dời qua Hãng Mã thành đợi tin.

Nói về Trương Hườn kéo binh đến Độc Mộc quang hạ trại, rồi cho đòi Tiết Nhơn Quí, chẳng dè Nhơn Quí cảm mạo phong sương, lại bị Kính Đức đuổi nên sợ thành bịnh. Quân về thưa lại, Trương Hườn buồn bực vì không ai ra trận.

Nói về tướng giữ ải đó là An Điện Bửu, chức phó Nguyên soái, là một tay thượng tướng Cao Ly, lại có hai tổng binh là Lâm Thiên Bích và Lâm Thiên Tượng, sức mạnh hơn người, hình dạng cổ quái. Khi ấy An Điện Bửu nói với hai tướng rằng:

- Ta nghe danh hỏa đầu quân Tiết Lễ giỏi lắm, sao kéo binh tới đã ba ngày mà không ai ra khiêu chiến?

Lâm Thiên Tượng thưa rằng:
- Có khi hỏa đầu quân không có đó, xin cho tôi ra binh phá dinh giặc, coi có hỏa đầu quân ở đó thì thử sức cho biết.

An Điện Bửu cho hai tướng ra trận, hai tướng vâng lịnh kéo binh thẳng tới dinh Đường kêu lớn rằng:

- Ta nghe hỏa đầu hào kiệt, sao ba ngày nay không ra binh. Mau đầu hàng, kẻo dinh trại tan nát.

Quân vào báo, Trương Hườn cả sợ kêu con và rể mà rằng:
- Tiết Lễ bị bịnh lấy ai ra đánh tướng Phiên bây giờ?

Chí Long xin ra trận, Sĩ Quí cực chẳng đã chịu cho, sai Hà Tôn Hiến cứu ứng. Hai người lên ngựa dẫn quân ra trận nạt rằng:

- Đồ Phiên nô tên họ chi?

Lâm Thiên Bích xưng danh rồi hỏi rằng:
- Còn ngươi tên chi?

Chí Long nói:
- Ta là đại tướng Trương Chí Long, mau xuống ngựa đầu hàng kẻo chết.

Lâm Thiên Bích cả giận chém liền, Chí Long rước đánh mới đặng một hiệp, bị Thiên Bích đáng văng thương, quân Phiên áp lại bắt sống. Hà Tôn Hiến vỗ ngựa xốc tới, Lâm Thiên Tướng đón lại hỏi rằng:

- Ngươi phải là Tiết Lễ chăng?

Hà Tôn Hiến nói:
- Phải! Ngươi biết tiếng ta, sao dám ra đây chịu chết?

Lâm Thiên Tường đâm liền, Tôn Hiến rước đánh không đầy một hiệp bị Thiên Tượng bắt sống đem về thành. An Điện Bửu mừng lắm, dạy giam lại đợi dẹp yên giặc sẽ giải về Biên đô.

Khi ấy Trương Hườn nghe báo hai con bị bắt thì chết điếng hồi lâu mới tỉnh, lại nghĩ rằng: "Tiết Lễ có bịnh, ta sai Châu Thanh ra cứu ắt xong." Liền kêu trung quân dạy rằng:

- Ngươi lãnh lịnh tiễn vào dinh tiên phong đòi Châu Thanh ra cứu con ta lập tức.

Trung quân y lịnh tới cửa tiên phong dinh kêu tên Châu Thanh, nói lớn rằng:
- Nay có lịnh tiễn lão gia đòi Châu Thanh đến hầu lập tức.

Châu Thanh đang ăn cơm nghe kêu tên mình thì nổi giận mắng rằng:
- Đồ cẩu đầu vô lễ, đã đến dinh ta còn không vào, lại ở ngoài ngỏ kêu tên, để ta đánh cho bỏ ghét.

Nghĩ rồi làm thinh ăn hoài. Tên trung quân kêu hoài không thấy ai tiếp thì giận mắng rằng:

- Đồ quân hoang! Có lịnh lão gia đòi mà ta kêu hoài bây không ra lãnh mệnh.

Châu Thanh chạy xốc ra mắng rằng:
- Súc sanh dám lớn gan mắng ta! Ta đánh cho mày về nói với lão gia phải chừa thói phách.

Nói rồi xốc lại nắm cổ tên ấy quăng xuống ngựa, đạp thêm một đạp. Tên trung quân la làng bò lên ngựa chạy về thưa với Sĩ Quí rằng:

- Bọn hỏa đầu ngang lắm, dám bẻ lịnh tiễn và đánh tôi sưng mặt, tôi nhịn thua về thưa lại.

Trương Hườn nạt rằng:
- Từ thuở nay ta sai ai đi, bọn hỏa đầu cũng vâng lịnh. Nay ta sai mày chắc mày hỗn hào chi đó mới ra cớ ấy.

Nói rồi truyền trói tên trung quân dẫn theo mình qua dinh tiên phong xin lỗi. Bọn hỏa đầu hay tin ra tiếp rước. Châu Thanh thưa rằng:

- Chẳng hay lão gia đến đây có việc chi?

Sĩ Quí nói:
- Ta đến thăm Tiết Lễ.

Châu Thanh liền dắt Sĩ Quí vào phòng vén màn kêu Tiết Nhơn Quí. Nhơn Quí mở mắt ra xem thấy Trương Hườn thì rán ngồi dậy thi lễ thưa rằng:

- Tiện sĩ cam thất lễ, xin lão gia thứ tội.

Sĩ Quí nói:
- Không hề chi! Ta tưởng ngươi là tôi hữu công nên không phân trên dưới, đến thăm ngươi. Chẳng hay bịnh ngươi tăng giảm thế nào?

Nhơn Quí thưa rằng:
- Bịnh tôi coi bộ khó sống đặng. Chẳng hay từ tôi bị bịnh, có ai ra trận chưa?

Sĩ Quí nói:
- Mới đây ta sai hai tiểu tướng quân ra trận bị tướng giặc bắt hết, vừa rồi ta có cho trung quân đến dạy Châu Thanh ra cứu. Không biết nó có nói gì mà Châu Thanh đánh nó và bẻ lịnh tiễn? Nay ta trói nó qua xin lỗi ngươi.

Nhơn Quí nghe Châu Thanh vô lễ nổi giận té ngửa ra chết giấc. Trương Hườn cả kinh kêu hồi lâu Nhơn Quí chưa tỉnh. Châu Thanh thấy vậy chỉ Trương Hườn mà rằng:

- Ngươi làm đại ca ta giận chết giấc. Nếu người thiệt mạng, ngươi cũng không toàn.

Nói rồi chạy lại trói Trương Hườn. Trương Hườn mắng rằng:
- Ngươi dám vô lễ trói ta sao?

Châu Thanh nói:
- Anh ta không tỉnh thì ngươi phải chết, chẳng những trói mà thôi đâu.

Trương Hườn thất sắc nghĩ rằng:
- Nó lỗ mãng lắm. Nếu Tiết Lễ chết thiệt ta chẳng còn hồn.

Liền kêu Tiết Lễ không dứt. Nhơn Quí tỉnh lại mở mắt xem thấy Trương Hườn bị trói thì giận hét rằng:

- Chuyện chi mà dám trói lão gia? Mi ngang tàng quá, sao chẳng mở ra!

Châu Thanh thấy Nhơn Quí rầy thì mở trói cho Sĩ Quí mà rằng:
- May đại ca ta tỉnh, nếu không thì ngươi mất mạng rồi.

Nhơn Quí mời Trương Hườn ngồi, rồi thưa rằng:
- Tội đáng thác xin lão gia theo phép gia hình.

Trương Hườn nói:
- Phải, tội ấy khó dung tha.

Châu Thanh nói:
- Ai dám động đến tên hỏa đầu quân này!

Trương Hườn nghe Châu Thanh nói, nghĩ rằng: "Châu Thanh là đứa ngang tàng, hành tội nó sao đặng, chi bằng dùng lời ngon ngọt, khiến cho nó đi cứu con mình thì hơn." Nghĩ rồi nói với Tiết Lễ rằng:

- Thôi ta chẳng trách, nó nhỏ nên lỗ mãng. Vậy để sai nó đi cứu con ta, lấy công chuộc tội.

Nhơn Quí kêu Châu Thanh mà rằng:
- Nay lão gia dung tội, mi mau kéo binh ra cứu nhị vị tiểu tướng quân mà chuộc tội.

Châu Thanh không dám cãi anh, bèn cùng bảy anh em theo Sĩ Quí về dinh đặng lãnh binh ra trận.

Hồi 24
Nhơn Quí ra sức giết Điện Bửu
Kính Đức nổi giận đánh Trương Hườn

Khi thấy Châu Thanh xốc tới ải khiêu chiến, quân vào báo lại. Anh em họ Lâm kéo binh ra trận nạt rằng:

- Tướng đó tên chi?

Châu Thanh nói:
- Ta là Hỏa đầu Châu Thanh đây. Bây mau đem nhị vị tướng quân trả lại và đầu hàng, bằng nghịch mệnh hồn du địa phủ

Hai tướng nổi giận chém đùa. Châu Thanh rước đánh đặng mười hiệp, lập thế bắt sống Lâm Thiên Bích chạy về dinh. Lâm Thiên Tượng nổi giận xốc ngựa tới kêu rằng:

-Châu Thanh chớ chạy! Mau đem trả anh ta, bằng không ta quyết phân thây ngươi muôn đoạn.

Châu Thanh làm thinh ôm Lâm Thiên Bích chạy miết vào dinh, rồi trở ra trận nữa. Lâm Thiên Tượng xốc tới chém đùa, Châu Thanh huơ giản đánh đặng ít hiệp đập Thiên Tượng chết tươi. Quân Phiên vỡ loạn chạy về phi báo. Còn Châu Thanh thắng trận về dinh. Truơng Hườn cả mừng truyền lịnh đem chém luôn Lâm Thiên Bích làm hiệu lịnh.

Nói về An Điện Bửu nghe báo giận lắm, xách song chùy lên ngựa kéo binh đến dinh Đường kêu rằng:

- Có An Nguyên soái đến đây! Hỏa đầu quân mau ra chịu chết!

Quân vào báo lại, tám anh em lên ngựa ra trận thấy Phiên tướng hình dung cổ quái, tay cầm ngân chùy thì Châu Thanh nói rằng:

- Ta coi tướng giặc lợi hại chớ chẳng chơi, khi ta giao phong, anh em phải coi chừng giúp sức.

Mấy người ưng lời, Châu Thanh huơ giản giục ngựa nạt rằng:
- Tướng đó tên chi?

Điện Bửu nói:
- Ta là Phiên trào phó soái An Điện Bửu.

Nói rồi huơ chùy đánh mạnh quá làm cho Châu Thanh run rẩy, con ngựa thối lui ba thước. Bảy người liền áp tới phủ vây. An Điện Bửu ráng sức xung đột mà không giải vây đặng, hai bên cờ phất trống rung, pháo nổ vang trời, quân la dậy đất.

Khi ấy Tiết Nhơn Quí nằm thiếp trên giường nghe tiếng vvang dậy thì hỏi mấy đồ đệ rằng:

- Vậy chớ binh nào giao chiến đó?

Đồ đệ thưa rằng:
- Đó là phó soái Phiên là An Điện Bửu võ nghệ cao cường lắm, nên mấy thầy tôi đánh từ mai đến giờ mà không nổi.

Nhơn Quí cả giận nghĩ rằng:
- Từ khi ta qua Cao Ly, tới ải nào dẹp ải nấy. Hôm nay rủi bị đau, em cự không lại thì danh tiếng hỏa đầu quân bấy lâu hư hết. Ta phải rán ra binh mới đặng.

Nghĩ rồi kêu đồ đệ mang khôi giáp. Mấy đồ đệ can rằng:
- Nay thầy có bịnh cảm thương lên ngựa không tiện. Xin hãy dưỡng an cho khỏe.

Nhơn Quí nói:
- Chúng bay biết chi. Nếu để tướng Phiên thắng thì còn chi là danh tiếng. Mau sửa soạn cho ta kẻo trễ.

Nói rồi rán trỗi dậy mặc áo và dạy đem khôi giáp cùng binh khí. Mấy đồ đệ không dám can nữa phải đem ra. Nhơn Quí nai nịt rồi, tuy mình yếu quá, mà phải gượng lên ra khỏi dinh ngựa. Chẳng dè ngựa ấy không chịu đi, kéo dắt làm gì cũng đứng đó. Nhơn Quí nổi giận quất luôn mấy roi, con ngựa đau quá ré lên như sấm, kinh động tới Cửu Thiên Huyền Nữ. Nương nương biết rằng Nhơn Quí còn bịnh mà rán ra trận liền khiến Thanh y đồng tử xuống giúp Nhơn Quí tức thì.

Nói về con ngựa của Nhơn Quí bị đánh nên chạy riết tới trận mới dừng lại. Nhơn Quí đang mê man, mở bừng mắt ra xem, kêu tám anh em dẹp ra. Tám người lúc đó mệt quá nghe kêu day lại thấy anh mình tiếp chiến cả mừng, lui ra nghỉ. Khi Nhơn Quí xông tới giữa trận thì An Điện Bửu lấy làm lạ nghĩ rằng:

- Cớ nào tám tướng lui ra mà có người nào mặc bạch giáp bạch bào lướt tới, có khi là Hỏa đầu Tiết Lễ chăng?

Nghĩ rồi dừng ngựa mà xem, Nhơn Quí xốc ngựa tới đâm một kích, An Điện Bửu mắt ngó quên phòng bị, nên mũi kích trúng yết hầu nhào xuống ngựa mà thác. (Nguyên có Thanh y đồng tử bảo hộ nên khiến Nhơn Quí đâm nhằm yết hầu An Điện Bửu.) Bọn cữu cá mừng lằm, kéo riết binh vào ải, đánh tan binh Phiên, thẳng vào sau dinh cứu Trương Chí Long và Hà Tôn Hiến. Trương Hườn dạy nhổ trại và kéo binh vào tra xét lương thảo, chiêu an lê thứ rồi sai người về Hãng Mã thành báo điệp.

Thái Tôn đặng tin báo cả mừng. Rạng ngày, Kính Đức kéo quân nhắm Độc Mộc quang tấn phát. Đến nơi, Trương Hườn ra rước vào thanh tra xét mọi việc, rồi Trương Hườn ra trước ngự dinh tâu rằng:

- Rể tôi là Hà Tôn Hiến bị bịnh ra trận giết đặng An Điện Bửu lấy đặng Độc Mộc quang nữa.

Thái Tôn khen và dạy Nguyên soái ghi công. Kính Đức ghi công rồi, kêu Truơng Hườn mà rằng:

- Tiên phong thiệt có tài lực.

Trương Hườn đắc chí, giả bộ khiêm nhường thưa rằng:
- Nguyên soái quá khen, tôi đâu dám chịu lời ấy.

Kính Đức nói:
- Ta nói thiệt đó, nhún mình làm chi. A, hôm nay tại dinh ta có một đồ cổ đồng nhiều người coi không biết là đời nào, nhờ tiên phong sang coi giúp cho.

Trương Hườn ngỡ thiệt đi theo Kính Đức. Kính Đức về dinh lấy cây roi ra hỏi Trương Hườn rằng:

- Cái này là vật chi và ở đời nào vậy?

Trương Hườn thưa:
Ấy là cang tiên của Nguyên soái, đó là của tiên đế ban cho, chớ không phải cổ đồng.

Kính Đức hỏi:
- Trên roi đó đề những chữ chi vậy?

Trương Hườn thưa:
- Chữ đó là của tiên đế khắc đó.

Huất Trì nói:
- Mấy hàng chữ thế nào? Bấy lâu ta không rõ, ngươi đọc giùm ta nghe.

Trương Hườn đọc rằng: Ngự sứ cang tiên cho Kính Đức bất luận hoàng thân cùng quốc thích, bằng có vô phép hay là gian, cho phép đánh chết không oan ức.

Kính Đức nghe rồi cười rằng:
- Trong roi nói vậy thì tội ngươi đáng lắm.

Nói rồi đứng đập Trương Hườn xuống đất rồi giơ roi toan đánh xuống. Trương Hườn la lớn năn nỉ rằng:

- Xin Nguyên soái dung tánh mạng, tôi đâu dám làm chi gian tà.

Kính Đức nói:
- Ngươi nói không gian tà, vậy chớ ngươi yếm ẩn Nhơn Quí nơi dinh tiên phong rồi đoạt công cho rể, còn gọi rằng không gian tà sao?

Trương Hườn thưa:
- Oan tôi lắm! Tôi nào biết Nhơn Quí, duy trong bọn hỏa đầu có tên Tiết Lễ thì có biết việc hành binh xuất trận đâu, sao gọi là hiền thần Nhơn Quí? Xin Nguyên soái xét lại.

Kính Đức nổi giận nạt rằng:
- Ngươi dám xảo ngôn! Khi trước ta đến Hãng Mã thành khao thưởng ba quân, ngươi lập kế gạt ta uống rượu đặng ngươi tráo trở giấu Nhơn Quí cho ta không xét đặng. Khi ta tỉnh lại mới biết, ta đi tuần dò tới miếu sơn thần, may gặp Nhơn Quí than thở các đều, ta rình nghe rõ cả, nên vào bắt hụt, người chạy về miếu rồi trốn mất. Chẳng ngờ gặp quân sư cản lại. Đến nay lấy đặng Độc Mộc quang ngươi lại đoạt công cho rể. Nếu ngươi không nói thiệt và đem Nhơn Quí ra thì ta đập chết tức thì.

Trương Hườn hoảng kinh nghĩ thầm: "Nếu không chịu thiệt chắc chết." Nghĩ rồi đem chuyện Nhơn Quí thuật hết sau trước. Kính Đức mắng rằng:

- Đồ gian thần! Ta muốn đánh chết ngươi cho vừa bụng, nhưng mà công lao chưa rõ nên ta dung cho. Mau đem Nhơn Quí dưng ra đây, nếu trái lịnh ta nguyện chẳng thứ.

Hồi 25
Thiên Tiên cốc, Nhơn Quí thọ khốn
Việt Hổ thành, Thái Tôn mắc nạn


Khi ấy Kính Đức mừng rỡ vào ngự dinh tâu vua rằng:
- Hiền thần Nhơn Quí đã tìm ra, tâu bệ hạ rõ.

Nói rồi đọc các điều Trương Hườn đã khai cho vua nghe. Từ Mậu Công thất kinh mà rằng:

- Nếu Nguyên soái làm vậy, thì Trương Hườn mưu hại Nhơn Quí chớ chẳng không!

Kính Đức nói:
- Nếu Trương Hườn có mưu ấy, thì ngày mai sao dám thấy mặt tôi.

Mậu Công nói:
- Nguyên soái bất thông lắm, như nó hại rồi thì lấy ai làm chứng. Bằng Nguyên soái có đối lại với nó trước bệ hạ thì nó tâu rằng: Thiệt không có Nhơn Quí, bởi Nguyên soái đánh nó, nó khai cho đỡ đòn, chừng ấy Nguyên soái lấy cớ gì nói với nó, có phải là Nguyên soái nóng nảy hại hiền thần không?

Thái Tôn vội hỏi rằng:
- Chẳng hay tiên sanh có thế chi cứu đặng hiền thần không?

Mậu Công liền đánh tay rồi thưa rằng:
- Tuy vậy mà không sao, có thần tiên đến.

Thái Tôn nói:
- Nếu vậy thiệt may cho quả nhơn đó.

Huất Trì nghe quân sư phân giải thì giận lắm nói thầm rằng:
- Như Trương Hườn không đem Nhơn Quí ra thì ta nguyện đánh chết nó cho đã giận.

Nói về Trương Hườn về dinh mặt mày tái ngắt, nói không ra lời. Các con thất kinh thưa rằng:

- Cha có việc chi mà thất sắc vậy?

Sĩ Quí ngồi thở hồi lâu rồi nói rằng:
- Không xong rồi! Bận này chắc chết, việc Nhơn Quí bại lộ rồi. Hôm nay Nguyên soái gạt cha qua dinh người mà đánh tra hỏi việc ấy. Cha đã khai thiệt, nếu bây giờ không đem Nhơn Quí ra thì chết, bằng đem ra thì tội mạo công chẳng toàn mạng.

Mấy con thưa rằng:
- Như cha chịu đem Nhơn Quí ra thì sao cho tiện. Chi bằng cha gạt chúng nó giết hết cho mất tang. Dầu cho đối lại trước mặt bệ hạ, thì cha tâu rằng: Việc ấy cha không biết, bởi Nguyên soái đánh đau quá nên chịu đỡ mà thôi. Như vậy ắt khỏi tội.

Trương Hườn nói:
- Các con nói có lý, vậy thì mau kiếm kế chi kín đáo, gọi bọn nó đi, để trễ không đặng.

Hà Tôn Hiến nói:
- Phía sau đây có một cái hang kêu là Thiên Tiên cốc vào đặng mà ra không có ngã, nếu gạt đặng chúng nó vào đó, rồi ở ngoài chất lửa mà đốt thì ắt chúng nó chết và biết tích, quỉ thần không rõ đặng. Cha xem kế ấy đặng chăng?

Trương Hườn mừng rỡ khen hay, sai kẻ tâm phúc lên sửa soạn trên hang ấy, còn cha còn dẫn nhau tới dinh tiên phong kêu anh em Tiết Lễ mà rằng:

- Tiết tướng quân ơi! Việc khốn tới rồi. Bởi ta thấy Nguyên soái đi rình gặp ngươi nói chi không biết, mà hôm nay người bắt ta mà đánh, dạy đem dâng bọn ngươi. Vì vậy ta cho ngươi rõ. Thôi ta đành chịu một chút khó, chớ không đành để bọn ngươi bị hại. Cách đây mười dặm có một chỗ kêu là Thiên Tiên cốc rất là kín đáo, bọn ngươi hãy theo ta lên đó ở ít ngày thì vô can, chờ ta làm sớ tâu vua báo kiết cho bọn ngươi, rồi sẽ cho người đến rước thì không sợ chi nữa.

Nhơn Quí hoảng kinh thưa rằng:
- Lão gia có lòng che chở, anh em chúng tôi đội ơn muôn thuở.

Rồi đó kêu lên mấy anh em lấy đồ binh khí và pháp bửu tùy tùng lên ngựa theo Trương Hườn đến Thiên Tiên cốc. Khi đến nơi cha con Trương Hườn dẫn vào hang đá nghỉ ngơi. Bọn Tiết Lễ dắt ngựa vào trong hết. Nhơn Quí vào hang rồi, Trương Hườn kêu người vác cây và đá lấp cửa hang và châm lửa chung quanh mà đốt. Nhơn Quí đi riết đến một chỗ vuông vức đặng mười tầm, bốn phía đá dựng chập chồng, mười phần hiểm trở. Mấy anh em đang ngồi cùng nhau than thở bỗng thấy lửa cháy bốn phía rần rần. Mấy anh em thất kinh, chừng ấy mới biết Trương Hườn bất nhơn. Châu Thanh nổi giận nói:

- Đại ca tin Trương Hườn lắm nên mới đến nổi này. Bây giờ lấp hang rồi, làm sao cho đặng?

Nhơn Quí nói:
- Ta dè đâu nó lòng lang dạ sói như vậy? Nay mới rõ nó là thằng gian thần đại ác, dùng mưu hiểm hại mình mạo công bấy lâu, nay lại hại ta nữa.

Mấy người đương lúng túng thì Nhơn Quí sực nhớ ngày trước Cửu Thiên Huyền Nữ cho cái áo Thủy Hỏa bào, thì cả mừng kêu anh em dặn rằng:

- Mấy em mau lên ngựa, có phép của tiên cho bảo toàn tính mạng đặng.

Chín anh em và ngựa chen chúc che chung cái áo ấy.

Nói về Trương Hườn, trước khi đem bọn cữu cá đến đã sai người tâm phúc đặt ở trên núi những diêm sanh cùng hỏa pháo và thụt dầu cháy bốn phía, bởi vậy khi châm lửa đốt thì trong ngoài đều có lửa cháy. Khi lửa cháy gần đến chỗ bọn cữu cá ngồi thì chín anh em đều hoảng sợ. Xảy nghe tiếng kêu rằng:

- Tiết Nhơn Quí bọn ngươi chớ sợ, phải nhắm mắt lại, chừng nào nghe lặng gió sẽ mở mắt ra thì khỏi chết.

Anh em nghe nói mừng quá biết có tiên cứu đều nhắm mắt lại. Quả nhiên có một trận gió, làm cho chín ngựa đi vùn vụt, giây lâu anh em nghe lặng gió liền mở mắt ra xem, thấy một cõi cao sơn rừng núi mịt mù. Chín ngươi chuyện vãn chờ cho đến sáng. Rạng ngày, Nhơn Quí nói:

- Chỗ này không có nhà cửa, biết lấy chi độ nhựt, chi bằng tìm đến Độc Mộc quang cho đặng.

Vương Tâm Hạc nói:
- Ta phải lần xuống núi, gặp ai hỏi thăm xem.

Mấy anh em khen phải, đi đặng năm dặm đường xảy gặp một lão bà, đầu bạc phơ phơ, tay cầm gậy đi lại. Chín anh em xuống ngựa thưa rằng:

- Xin lão bà dừng gót cho bọn tôi hỏi thăm vài lời.

Lão bà dừng lại, mấy người nói:
- Bọn tôi là Đường tướng phò thiên tử chinh Đông, rủi bị lạc ở giữa rừng này, không biết đường về Độc Mộc quang, xin bà chỉ giùm làm phước.

Lão bà nói:
- Nếu vậy các quan là tướng Đại Đường mà mụ mắt kém không rõ. Vả chăng từ đây xuống Độc Mộc quang còn hơn năm trăm dặm nữa mà đường khó khăn lắm. Xin các quan chớ chê thảo xa, theo mụ đến đó nghỉ ngơi, rạng ngày đi mới kịp.

Nhơn Quí cảm tạ vâng lời, cùng anh em theo lão bà đi hồi lâu đến một động, vào trong tối tăm mù mịt. Khi qua chỗ ấy lại thấy hoa cỏ thơm tho, coi như tiên cảnh. Đi hồi lâu tới một cái động bằng đá, cao hơn trăm trượng, xung quanh hoa thảo đủ mùi trên cửa đề ba chữ "Tàng Quân động". Lão bà nói:

- Đây là nhà ta, xin mời chư vị nào an nghỉ.

Chín anh em đều cột ngựa rồi đi thẳng vào ngồi nghỉ. Nhơn Quí dứng dậy vòng tay thưa với lão bà tên họ là chi và có con cháu hay không mà ở nơi hiu quạnh như vậy? Lão bà nói:

- Ta họ Tiên, từ nhỏ ở chốn này, cha mẹ mất sớm, chẳng có anh em bà con chi hết. Có một mình ở đây tu luyện, năm nay đặng 180 tuổi. Đêm hôm qua ta nằm mê thấy Huyền Nữ nương nương dạy rằng: "Ngày nay có cữu cá hỏa đầu quân mắc nạn mà có người cứu khỏi đem đến rừng này." Người bảo ta đi tiếp rước đem lại Tàng Quân động này mà ở. Chỗ này là tiên cảnh, không ai đến đặng. Chư vị hãy an lòng ở đỡ ít ngày, chờ ta đi thăm dọ, coi chừng nào xuất đầu đặng, thì ta trở lại đem chư vị ra, mà kiếm công lập nghiệp. Đây có hai thùng bằng đá, thùng này là gạo, thùng này là rượu, ăn uống hết lại lấy, ngàn năm chưa hết. Còn chư vị nào muốn ăn thịt thì đằng trước đây có một chỗ kêu là Mãng Quân sơn, hươu nai cầm thú rất nhiều, săn bắn đem về ăn cũng đặng.

Lão bà nói rồi, chín anh em Nhơn Quí đồng lạy ta. Lão bà từ giã ra khỏi cửa động đằng vân đi mất.

Nói về cha con Trương Hườn ở giữ Thiên Tiên cốc cả đêm rạng ngày thấy cây cối cháy hết, ngỡ là bọn Nhơn Quí hóa ra tro rồi, bèn kéo nhau trở về. Khi về gần tới dinh xảy gặp lịnh tiễn Từ Mậu Công dạy rằng: "Mau tấn binh đánh Tam Quang Việt Hổ thành, như thắng trận thì khỏi tội mà lại đặng thăng thưởng." Trương Hườn đặng lịnh mừng lắm nói rằng:

- Thiệt là quân sư có lòng tốt cứu cha con mình, còn lo chi Nguyên soái bắt tội.

Cha con mừng rỡ vào dinh truyền quân nhổ trại, kéo binh nhắm Việt Hổ thành thẳng tới.

Nói về Nguyên soái Huất Trì Cung, hay đặng tin Mậu Công sai Trương Hườn tấn binh, thì biết là Mậu Công có ý cứu Trương Hườn liền nổi giận, ngặt không dám nói, nên phải làm thinh.

Nói về Cao Kiến Trang vương ở Việt Hổ thành, ngày kia đương lo về việc Cáp Tô Văn lên Châu Bì san cầu Mộc Khước Đại Viên để luyện lại Cửu Khẩu phi đao, mà đã lâu không thấy trở về, xảy thấy thám tửu về báo rằng:

- Ân Điện Bửu tử trận, Độc Mộc quang mất rồi, nay binh Đường lại kéo tới đây.

Trang vương hoảng kinh nói rằng:
- Binh Đường kéo tới, ta phải liệu lẽ nào?

Lý Nhã Trinh tâu:
- Tôi có một kế, bắt vua tôi nhà Đường dễ như trở bàn tay.

Trang vương hỏi:
- Quân sư có kế chi?

Lý Nhã Trinh tâu:
- Xin bệ hạ phải thân chinh, làm như vầy... như vầy...

Trang vương mừng rỡ, giáng chỉ cho chư tướng kéo mười muôn binh mai phục Hạ Lan sơn, đợi hiệu lịnh sẽ kéo ra phủ vây thành Việt Hổ. Còn Trang vương cũng dẫn binh ra ngoài, cách thành ba chục dặm hạ trại.

Trương Sĩ Quí dẫn binh đến Việt Hổ thành, sai quân đi thăm thấy không có ai canh giữ. Trương Sĩ Quí mừng nói rằng:

- Chúng nó nghe hỏa đầu quân đến, nên bỏ thành mà trốn rồi.

Hà Tôn Hiến thưa:
- Tôi e chúng làm kế không thành chăng?

Sĩ Quí nói:
- Ngươi đa nghi như vậy, sao cho nên việc.

Nói rồi kéo quân vào thành thay đổi cờ hiệu, sai quân về Độc Mộc quang báo tiệp. Thái Tôn nghe báo mừng rỡ, liền truyền chỉ kéo binh đến thành Việt Hổ. Cha con Trương Hườn ra ngoài nghinh tiếp vào thành. Thái Tôn thẳng tới Ngân Loan điện, các quan làm lễ triều bái rồi bỗng có quân ở Hắc Phong quang đến báo rằng:

- Vương quốc công lâm bịnh từ trần, các đạo chiến thuyền không ai chủ quản, xin bệ hạ định liệu.

Thái Tôn nghe nói Vương Quân Khả qua đời, mười phần thương xót, rồi kêu Từ Mậu Công mà hỏi rằng:

- Chiến thuyền là việc hệ trọng, tiên sanh tính nên sai ai chủ quản bây giờ?

Mậu Công tâu:
- Nay Kiến đô đã thâu đặng, Phiên tướng chắc hết kẻ giỏi rồi, vậy hãy sai Trương Hườn ra quân lãnh việc ấy.

Thái Tôn nghe lời, liền dạy Trương Hườn lãnh chiến thuyền, Truơng Hườn vâng lịnh dẫn binh đi.

Nói về Cao Kiến Trang vương sai người đi thám thính biết Đường chúa đã trúng kế liền sai nổi hiệu cờ, phục binh thấy hiệu cờ dều kéo nhau tới vây thành đông như kiến.

Lúc ấy quân tuần thành về báo cho Thái Tôn hay. Thái Tôn hoảng kinh nói rằng:
- Thôi! Lại mắc kế không thành như ngày trước rồi!

Từ Mậu Công tâu:
- Xin bệ hạ lên lầu, coi binh tướng chúng nó ra thế nào cho biết.

Thái Tôn nghe theo. Vua tôi cùng nhau lên lầu, coi cùng bốn phía.


anh sex
truyen dam
phim sex hay
truyen sex hay
truyen lau xanh
truyen loan luan
truyen nguoi lon
truyen sex hoc sinh

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét