Thứ Sáu, 25 tháng 5, 2012

Tiết Đinh San Chinh Tây 26 - Hết 2

Trang 2 trong tổng số 5

Hồi thứ ba mươi mốt
Nhất Hổ lặn lội tìm mượn quạt
Tần Hán vượt biển quyết mời người

Phàn Lê Huê thấy trận Ngũ Long quá lợi hại nên khi về trại liền chọn Kim Liên và Điêu Nguyệt Nga phá trận Thanh Long; Tần Hán và Nhất Hổ phá trận Xích Long; Tiên Đồng và Kim Định phá trận Bạch Long; còn trận Hắc Long chưa biết phải giao cho tướng nào. vừa khi ấy Uất Trì Thanh Sơn giải lương về tới, Phàn Lê Huê cả mừng, sai Thanh Sơn và La Chương phụ trách phá trận này. Trận Hoàng Long quan trong nhất thì do Phàn Lê Huê và Đinh San phá trận.
anh sex
truyen dam
phim sex hay
truyen sex hay
truyen lau xanh
truyen loan luan
truyen nguoi lon
truyen sex hoc sinh

Các tướng tuân lệnh lui ra, mạnh ai nấy lo điểm quân kéo vào trận. Điêu Nguyệt Nga và Kim Liên xông vào trận Thanh Long thì có một tướng mặc giáp xanh, cầm búa tiến ra, chính là Phương Vạn Xuân. Hai bên giao đấu một hồi, Điêu Nguyệt Nga liền lấy Nhiếp hồn linh ra trung một cái, tức thì Phương Vạn Xuân nhào xuống ngựa mê man bất tỉnh. Kim Liên vừa toan xông tới cắt lấy thủ cấp thì Thanh Long công chúa cưỡi hạc bay ra, dùng linh kỳ mà phất.
Lập tức trong trận xuất hiện hàng ngàn thú dữ, con nào con nấy há miệng đỏ lòm thi nhau vồ cắp khiến Kim Liên và Điêu Nguyệt Nga thất kinh hồn vía quay ngựa bỏ chạy.
Trong khi ấy, Tần Hán và Nhất Hổ xông vào trận Xích Long, đầu tiên đánh với một tướng mặt đỏ, cầm siêu đao, chính là Vân Tất Hiển. Ba tướng hỗn chiến với nhau một chập thì Vân Tất Hiển bại tẩu bỏ chạy vào trận. Hai tướng Đường cả mừng. vừa định đuổi theo thì Xích Long công chúa cưỡi hạc bay ra, mau lẹ quăng cặp kiếm Thư, Hùng lên trời. Hai tướng biết đây là bảo vật nên cả sợ, người thăng thiên kẻ độn thổ chạy mất.
Tiên Đồng và Kim Định dẫn quân tiến vào trận ạch Long, sa mù như khói tỏa đầy khắp nơi nhưng vẫn có một tướng mặc áo giáp trắng, cưỡi ngựa kim, cầm ngân thương xông ra chặng đường, chính là Hốt Đột Đại. Kim Định muốn mau kết thúc cuộc chiến nên dùng chuỳ ném mạnh một cái, Hốt Đột Đại dùng thương đỡ nhưng đà đi của quả chuỳ quá mạnh nên cây thương gãy làm hai đoạn, đành phải quay ngựa bỏ chạy.


Bạch Long công chúa thấy vậy cưỡi hạc bay ra, không thèm đánh mà lấy ngay Càn Khôn tá định giương lên. Hai nữ tướng đã nếm mùi lợi hại của cái tán thần nên vội vàng quất ngựa bại trận không dám nhìn lại lấy một lần.
Về phần La Chương và Uất Trì Thanh Sơn xông vào trận Hắc Long, chợt thấy có một tướng mặc giáp đen,cưỡi ngựa ô từ trong làm khói xông ra, nhìn lại chính là Hắc Kỳ Lân đại tướng. Ba tướng giao đấu với nhau mấy hiệp Thanh Sơn thừa cơ quất cho Hắc Kỳ Lân một giản gần chết. Hắc long công chúa thấy vậy vội cưỡi hạc bay ra, Bá Diệp phan trên tay phát luôn mấy cái. Thanh Sơn và La Chương nhờ có linh phà nên không chết, tuy nhiên chẳng sao thoát khỏi trận được.
Riêng vợ chồng Đinh San tiến thẳng vào trận Hoàng Long. Nơi đây là trận chính nên cát vàng bay mịt mù tối tăm, tướng giữ cửa là Tô Định Quốc phò mã cưỡi ngựa vàng xông ra, chỉ mặt Đinh San mắng lớn rồi múa giản xông vào đánh liền. Hoàng Long công chúa lược trận thấy Tô Định Quốc không thể chống với vợ chồng Đinh San được nên vội lấy Hỏa Châu ném ra Phàn Lê Huê nhờ có phép ẩn thân nên thoát khỏi nhưng Đinh San thì không sao chống nổi với ngọn lửa thần, nhào luôn xuống ngựa, nhờ có linh phù nên cũng không mất mạng.
Phàn Lê Huê về đến trại thì các tướng khác cũng lục tục chạy về, xin chịu tội. Phàn Lê Huê buồn bã xua tay nói:
- Chính ta cũng không phá nổi trận Hoàng Long thì trách các ngươi sao được.
Phàn Lê Huê suy nghĩ mãi chẳng tìm ra kế sách nào hữu hiệu, rốt cuộc đành phải sai Tần Hán và Nhất Hổ đến Lê Sơn thánh mẫu cầu cứu với sư phụ. Hai tướng vâng lệnh đi ngay, vừa tới núi chợt có hai đồng nữ chạy ra hỏi:
- Hai vị là đệ tử của Vương Thiền lão tổ phải không? Sư phụ tôi chờ đã lâu rồi.
Hai tướng nghe vậy cả mừng, vội vào ra mắt. Lê Sơn thánh mẫu thong thả nói:
- Ta biết số mạng của ba tướng ấy phải bị nạn năm mươi ngày trong trận Ngũ Long, vì thế đừng lo ngại. Còn muốn phá trận thì phải mời được Thiện Tài đồng tử và mượn Ba Tiêu phiến của Thiết Phiết công chúa mới xong.


Hai tướng nghe vậy bái tạ thánh mẫu, chia nhau ra mỗi người đi một việc. Nhất Hổ có phép địa hành ngày đi ngàn dặm nên nhận tới Hỏa Diệm sơn tìm Thiết Phiến công chúa. Nhờ Tôn Hành Giả dập tắt lửa nên vùng này bây giờ trở thành xanh tươi, đồng ruộng tươi tốt chứ không còn khô cằn như trước. Nhất Hổ hỏi thăm thì biết Thiết Phiến công chúa đã qua Tuý Vân sơn ẩn tu tiên nên vội đi ngay.
Nhất Hổ tìm mãi mới thâý Tuý Vân động nhưng một đạo cô vừa nghe xưng là tướng nhà Đường thì liền nổi giận, mắng luôn:
- Trước kia nương nương ra cũng vì tên hòa thượng nhà Đường mà vợ chồng thành ly biệt, phải ẩn tu cho đến bây giờ. Ngươi là tướng nhà Đường thì nương nương không tiếp đâu.
Nhất Hổ phải năn nỉ hết lời đạo cô mới chịu vào báo lại. Thiết Phiến công chúa rùng mình nói ngay:
- Hắn là đệ tử của Vương Thiền lão tổ thì chắc cũng thần thông quảng đại chẳng khác con khỉ ngày xưa. Ta không cho mượn quạt thì hắn sẽ gây náo loạn cả núi này thì mệt lắm. Gọi hắn vào đây cho ta hỏi thử trước xem sao.
Thiết Phiến công chúa vừa thấy mặt Nhất Hổ liền nói:
- Trước kia ta không cho ai mượn quạt là vì còn Hỏa Diệm, nay nó đã tắt rồi thì ít khi nào dùng tới, vì vậy sẵn sàng cho ngươi mượn nhưng xong việc phải trả ngay mới được.
Nhất Hổ cả mừng, nhận quạt xong liền độn thổ chạy về trại Đường cho kịp thời gian. Trong khi ấy Tần Hán bản tính rất sợ nước nên nhăm mắt bay qua Nam Hải, mặc cho tới đâu thì tới. Đến khi Tần Hán mở mắt ra thì trước mặt có hai La Hán đứng đó cười hì hì rồi hỏi:
- Ngươi là Tần Hán phải không?
Tần Hán nghe vậy biết là Quan Âm bồ tát thần thông quảng đại đã đoán trước mọi việc nên gật đầu ngay. Hai La Hán nói tiếp:
- Bồ Tát đi chầu thiên đình nên dặn chúng ta báo cho ngươi biết vài ngày nữa sẽ có Thiện Tài đồng tử xuống phá trận.


Tần Hán nghe vậy cả mừng, nhắm mắt bay qua Nam Hải để trở về. Khi mở mắt ra Tần Hán nhìn thấy nơi vừa bay đến là một ngọn núi xanh tươi, phong cảnh xinh đẹp thì rát thích, hạ xuống ngắm nhìn. Tần Hán đang mải mê thì chợt có tiếng quát tháo rồi một tướng thấp lùn chạy ra, phía sau là một đồng tử cầm Hỏa Tiên thương, cưỡi Phong Hỏa luân đuổi theo. Tần Hán nhìn kỹ thì đó chính là Nhất Hổ, kinh hãi chạy đến quát hỏi. Đồng tử vừa đánh vừa nói:
- Ta là Hồng Hài Nhi, tu hành lấy tên là Thiện Tài đồng tử. Ta vâng lệnh Bồ Tát xuống phá trận Ngũ Long, giữa đường thấy tên này ăn trộm quạt ba Tiêu của mẫu thân nên đành đòi lại chứ không có thù oán chi hết.
Tần Hán nghe vậy liền dừng tay lại, chào hỏi rồi thuật hết đầu đuổi. Thiện Tài đồng tử cười khì khì nói:
- May mà tôi chưa đâm cho Đậu sư huynh một giáo toi mạng.
Nhất Hổ tức quá cãi lại:
- Ta đánh không lại thì độn thổ chạy mất chứ dễ dầu để ngươi đâm được?
nhưng vẫn còn hơi tức giận nên nói xong nhào đầu cuống đất đi luôn. Tần Hán và Thiện Tài đồng tử cười ngất, cùng nhau đằng vân về trại Đường. Trong khi ấy Ngũ Long công chúa thấy lâu ngày Phàn Lê Huê không phá trận thì rất tức giận, kéo quân tới khiêu chiến. Phàn Lê Huê nghe báo thì thở dài, nói với các tướng:
- Ba tướng bị hãm trận chưa biết sống chết ra sao mà Tần, Đậu tướng quân chưa về thì còn lòng dạ đâu chiến đấu. Tuy nhiên nếu không xuất quân thì mất hết uy danh nhà Đường, vì vậy các ngươi cứ tuỳ cơ ứng biến vậy.


Than xong, Phàn Lê Huê phân cho Điêu Nguyệt Nga phá trận Hắc Long; Tiết Kim Liên phá trận Bạch Long; Đậu Tiên Đồng phá trận Xích Long; Kim Định phá trận Kim Long; còn mình thì phá trận Hoàng Long, có Lưu Nhân, Lưu Thoại theo hộ vệ. Tần Mộng giải lương về tới tháy toàn là nữ tướng thì tức lắm nhất quyết xin đi. Bất đắc dĩ Phàn Lê Huê phải cho Tần Mộng theo mình đánh trận Hoàng Long.
Phàn Lê Huê phân phó xong, cùng các nữ tướng rầm rộ kéo quân ra, xông thẳng vào trận. Tần Mộng thấy Hoa Thúc Lại thúc ngựa chặn đường thì nổi giận, quát tháo rầm trời rồi xông vào đánh nhầu. Hoa Thúc Lại không sao chống lại nổi, mồ hôi ra ướt giáp nên đánh bậy một giản rồi quay ngựa bại tẩu. Trong khi ấy Ngũ Long công chúa đồng ra trận, Bạch Long công chúa dùng Càn Khôn tán thâu mất Khôn Tiên thằng của Đậu Tiên Đồng. Thấy vậy Phàn Lê Huê ném ném một lúc hai bảo vật là Càn Khôn quyện và Hỗn Nguyên kỳ; Điêu Nguyệt Nga lấy lấy Nhiếp Hồn linh rung lên nhưng cả ba đều bị Càn Khôn tán thâu bằng hết.
Các nữ tướng thấy vậy kinh hồn mất vía, bảo nhau bỏ chạy. Hắc Long công chúa cả mừng, vội lấy Thư, Hùng kiếm quăng lên định chém đầu bằng hết. Chợt có tiếng từ trên mây quát vọng xuống:
- Chớ vô lễ, đã có ta đến đây.
Ngũ Long công chúa giật mình nhìn lên thì Thiện Tài đồng tử bay xuống, tay múa Hoa Tiên thương bay vào vùn vụt. Ngũ Long công chúa liền xúm lại bao vây Thiện Tài đồng tử vào giữa, giao đấu kịch liệt. Các nữ tướng thấy vậy quay lại trợ lực cho Thiện Tài đồng tử một tay khiến trận chiến trở nên ác liệt.
Lúc đó Tần Hán vẫn còn ở trên mây, nhìn thấy Hoa Thúc Lại dùng Đả thần tiên đánh trúng Tần Mộng một roi vào vai thì liền nhào xuống quát vang rồi đánh với Hoa Thúc Lại để quân sĩ mang Tần Mộng về trại. Hai trận chiến đều kịch liệt nhưng bất phân thắng bại, vì thế đến khi trời sụp tối hai bên đầu dừng tay, thâu binh về nghỉ ngơi, hẹn ngày mai giao chiến tiếp.
Trong khi ăn uống đãi đằng Thiện Tài đồng tử, từ Phàn Lê Huê cho đến các tướng đều xuýt xoa khen ngợi Càn Khôn tán của Ngũ Long công chúa chính là báu vật lợi hại nhất trong thế giới thần tiên. Thiện Tài đồng tử vốn nóng tính, ngay vậy rất tức, nên khoe ngay:
- các vị nói sai rồi. Thái cực đồ của tôi mới đúng là báu vật lợi hại nhất trên trời lẫn dưới thế gian. Để ngày mai tôi mang ra dùng cho các vị biết mà đừng ca tụng lầm lần nữa.
Các tướng nghe vậy hết sức mừng rỡ, háo hức chờ xem ngày mai Càn Khôn tán hay Thái Cực đồ lợi hại.

Hồi thứ ba mươi hai
Lê Huê giữa trận sinh công tử
Tần Hán mượn tay giết họ Hoa

Ngày hôm sau, Phàn Lê Huê thăng trướng phân các tướng như sau: Tần Hán và Nhất Hổ theo Thiện Tài đồng tử vào thẳng trung ương, Đậu Tiên Đồng và Kim Định tiếp ứng, Tiết Kim Liên, Điêu Nguyệt Nga tập hậu, còn lại các tướng theo mình ở trung quân. Nghe lệnh xong, các tướng liền nổi pháo lệnh rầm rộ kéo quân ra khỏi trại, tiến thẳng đến trận Ngũ Long.
Khi âý Hoàng Long công chúa có vẻ lo sợ, bàn với các em bỏ mặc Hoa Thúc Lại cho trời đất định đoạt, về núi tu hành kẻo thất bại thì uống hết công phu. Bốn vị công chúa kia nhất định không nghe theo, vì thế Hoàng Long công chúa đành gắng gượng cùng với các em cưỡi hạc bay tới trận Ngũ Long chờ đợi.
Thiện Tài đồng tử hùng hổ đi trước, vừa thấy mặt Ngũ Long công chúa thì quát lớn:
- Các ngươi đã biết ta tới đây còn không đầu hàng cho mau hay sao? Nếu chống lại ta quyết giết bằng hết, chẳng tha.
Ngũ Long công chúa không thèm cãi lập tức lui vào trong trận thách thức. Thiện Tài đồng tử cả cười nói với Nhất Hổ và Tần Hán:
- Trận pháp này ta đã biết qua rồi, dùng Ngũ Hành lẫn với Bát Quát nên sinh môn chính là trận Thanh Long, phải từ đó phá vào mới xong.
Hai tướng đồng khen phải rồi cùng Thiện Tài đồng tử thúc ngựa xông vào trận Thanh Long. Phương Vạn Xuân là tướng giữ cửa trận này, thấy địch tiến vào thì xông ra quát lớn:
- Ba tên con nít, các ngươi thật là ngu dại mới đưa đầu vào đây chịu chết.


Ba tướng nghe vậy hết sức tức giận, lập tức xông vào đánh ngay. Thanh Long công chúa thấy Phương Vạn Xuân bối rối chân tay thì liền phát cờ hóa ra vô số thú dữ, ầm ầm chạy tới định vồ cắn ba tướng. Thiện Tài đồng tử cười ngất, lấy Thái cực đồ ra đánh gãy ngọn cờ lệnh, bao nhiêu thú dữ đều biến mất. Thanh Long công chúa thấy vậy cả giận, múa song đao xông vào tiếp tay với Phương Vạn Xuân đánh với ba tướng. Được một hồi, Phương Vạn Xuân lộ sơ hở nên bị Tần Hán đập một côn vào đầu, nhào xuống ngựa chết tốt. Thanh Long công chúa nhắm thế không chống lại nổi, há miệng phung một vòi nước xanh ra rồi hiện nguyên hình là một con Thanh long, theo làn nước bỏ chạy về Đông Hải. Thiện Tài đồng tử thấy địch thủ phải hiện nguyên hình thì tiếc cho công phu mấy ngàn năm, nói hai tướng đừng đuổi theo.
Phá xong trận Thanh Long, ba tướng tiếp tục xông vào trận Xích Long. Nơi đây có một tướng mặt đỏ là Vân Tất Hiển giữ. Vân Tất Hiển thấy địch nhân thì liền múa đao chạy chạy đánh luôn nhưng một mình không sao cự nổi ba tướng, chỉ mấy hiệp là bị Thiện Tài đồng tử đâm cho một thương, nhào xuống ngựa chết tươi.
Xích Long công chúa cả giận, quăng cặp kiếm Thư, Hùng lên nhưng Thiện Tài đồng tử ung dung dùng Thái Cực đồ thâu vào khiến Xích Long công chúa chẳng còn hồn vía, vội vàng há miệng phun một luồng nước màu hồng rồi hiện nguyên hình thành con rồng đỏ bay về Đông Hải.


Thiện Tài đồng tử cả cười, cùng với Tần Hán và Nhất Hổ xông tiếp vào trận Hắc Long. Một tướng mặc áo giáp đen là Hắc Kỳ Lân cưỡi ngựa ô xông ra chặn đường, chưa kịp quát hỏi thì Nhất Hổ xuất kỳ bất ý đập cho một côn chết không kịp ngáp. Hắc Long công chúa cả kinh, vội lấy Bá Diệp phan lên rung mấy cái, tức thì Tần Hán và Nhất Hổ nhào xuống ngựa, hơi thở gần đứt đoạn. Thiện Tài đồng tử là cốt hoa sen nên chẳng hề hấn gì, cười ngất rồi lấy Thái Cựu đồ ra nhắm Bá Diệp phan ném luôn.
Hắc Long công chúa thấy Bá Diệp phan bị Thái Cực đồ đánh gãy làm hai, Tần Hán và Nhất Hổ trở dậy nhào vào đánh thì thất kinh hồn vía, vội vàng há miệng phun ra một làn nước đen, theo đó bay về Đông Hải.
Thấy trận Hắc Long phá xong, các nữ tướng liền tiến vào giải cứu cho Đinh San, La Chương và Uất Trì Thanh Sơn. Người nào cũng thoi thóp sắp tắt thở đến nơi nên các nữ tướng đưa về trại cứu chữa, còn Thiện Tài đồng tử và Tần Hán, Nhất Hổ vẫn tiếp tục tiến vào Bạch Long trận.
Hốt Đột Đại giữ cửa trận này, lập tức xông ra nhưng chỉ đánh được một hồi là bị các nữ tướng bắt sống. Bạch Long công chúa cả giận, quăng càn khôn tán lên trời tứ thì Tần Hán, Nhất Hổ và các nữ tướng đều nhào xuống ngựa hôn mê bất tỉnh. Riêng Thiện Tài đồng tử vẫn đứng trơ trơ cười nói:
- Ta nghe Càn Khôn tán của ngươi là vật báu nhất trên đời, hôm nay thử sức với Thái Cực đồ của ta xem sao?


Nói xong, thiện Tài đồng tử liền quăng Thái Cực đồ lên không. Hai báu vật chạm nhau phát ra một tiếng nổ long trời lở đất, tức thì càn Khôn tán tan thành mấy mảnh, các tướng hôn mê cũng tỉnh dậy lập tức. Các bảo bối bị Càn Khôn tán thâu mất bây giờ cũng tự động bay về chủ cũ khiến Phàn Lê Huê, Đậu Tiên Đồng và Điêu Nguyệt Nga hết sức mừng rỡ.
Bạch Long công chúa biết chần chờ thì có khi còn bị Thái Cực đồ đánh chết nên cấp tốc phun ra một vòi nước, theo đó chạy về Đông Hải. Bốn trận đã bị phá, Thiện Tài đồng tử khoan khái dẫn Tần Hán và Nhất Hổ xông thẳng vào trung ương tức là trận Hoàng Long. Tô Định Quốc cố xông ra ngăn chận nhưng không sao chống nổi với ba tướng nên biết thân bỏ chạy ngay từ đầu, để mặc Hoàng Long công chúa đối phó.
Hoàng Long tuy rất sợ hãi nhưng ỷ vào Hỏa châu nên gắng gượng đánh với Thiện Tài đồng tử mấy hiệp, sau đó mới lấy bảo bối quăng lên. Thiện Tài đồng tử thấy bốn bề lửa cháy thì cười vang, nói:
- Ta sinh trưởng ở Hỏa Diệm sơn Hỏa Vân động chẳng lẽ lại sợ lữa hay sao?


Nói xong, Thiện Tài đồng tử lướt thẳng vào biển lửa mà đánh. Hoàng Long công chúa cả sợ, niệm chú cho lửa bốc lên thật mạnh, làm cho quân sĩ hai bên đều cháy đầu phỏng trán, kêu khóc inh ỏi. Phàn Lê Huê vội sai Nhất Hổ lấy quạt Ba Tiêu ra, chỉ phất mấy cái là Hoả châu rơi xuống đất, bao nhiêu lửa tắt hết.
Hoàng Long công chúa giận quá hóa tức, rùng mình một cái biến thành ba đầu sáu tay, hung hăng xông lại đánh giết. Thiện Tài đồng tử thâý vậy cười ruồi, búng tay một cái biến thành vô số Thiện Tài đồng tử khác, vậy chặt lấy Hoàng Long công chúa mà đánh. Biết thế chống không xong Hoàng Long công chúa hiện nguyên hình là con rồng vàng, phun một làn nước để theo đó mà chạy về Đông Hải.
Phàn Lê Huê thấy trận Ngũ Long đã phá xong thì hết sức vui mừng, truyền quân tướng kéo về mở tiệc khao thưởng. Vì ra sức quá nhiều , đêm hôm ấy Phàn Lê Huê bị động thai hạ sinh một đứa con trai giống hệt Tiết Đinh San, chẳng sai nét nào, hoàn toàn khác hẳn với Tiết Cương, mặt mũi đen sì. Phàn Lê Huê cả mừng, đặt tên con là Tiết Cường.
Còn Tô Định Quốc bại tẩu chạy về ải, thuật lại việc trận Ngũ Long bị phá, năm vị công chúa đều phải hiện hình chạy trốn khiến Hoa Thúc Lại kinh hồn mất vía, truyền quân cố thủ thật chắn chắn, viết biểu về tâu xin triều xin thêm viện binh. Ba ngày sau, Phàn Lê Huê đã khỏe, thăng trướng bàn việc đánh phá ải Đồng Mã. Thiện Tài đồng tử liền xin trở về núi, tiện thể cầm quạt Ba Tiêu ghé thăm thân mẫu một thể. Phàn Lê Huê thấy vậy cũng tiện nên bằng lòng ngay.


Tần Mộng còn tức hận về việc Hoa Thúc Lại đánh mình một roi nên lập tức xin Phàn Lê Huê cho xuất quân báo thù. Tuy Nhiên Hoa Thúc Lại nhất quyết cố thủ, vì thế Tần Mộng mắng chửi đến mỏi cả miệng mà không thấy động tĩnh gì thì đành phải rút quân về nghỉ ngơi.
Tần Hán thấy vậy chợt nhớ lại việc gian dâm với Ái nương và hứa hẹn vơí Hoàng nương khi trước, xin Phàn Lê Huê cho mình lén qua ải vàn với hai người làm nội công thì mới mong chiếm được. Phàn Lê Huê rất ghét thói xấu của Tần Hán nhưng thấy chỉ có cách đó là tiện nhất trên đành phải bằng lòng.
Đêm hôm ấy, Hoàng nương thấy Tần Hán xuất hiện thì mừng rỡ vô cùng, nỉ non nói chuyện. Nhân cơ hội này, Tần Hán bàn luôn đến việc giết Hoa Thúc Lại để hai người được tự do luyến ái. Hoàng nương gật đầu nói ngay:
- Việc ấy có khó gì. Ngày mai thiếp sẽ bày tiệc mời Hoa Thúc Lại đến, ép hắn uống say mèm rồi giết phức đi là xong. Sau đó đó cho phục binh trong phòng mời Tô Định Quốc đến thương nghị, cũng giết một thể thì chẳng còn ai ngăn cản chúng ta được nữa.


Tần Hán thấy kế âý quá độc nhưng vẫn bằng lòng, từ giã Hoàng nương đằng vân về trại báo cho Phàn Lê Huê biết. Phàn Lê Huê liền sắp đặc quân tướng sẳn sàng, chờ đến đêm mai giết xong Hoa Thúc Lại sẽ đồng lượt tràn vào chiếm ải.
Đêm hôm sau, nghe a hoàn báo có Hoàng nương đến phòng, Hoa Thúc Lại chẳng đề phòng gì hết, hớn hở đi ngay. Hoàng nương hết sức chiều chuộng, rót rượu dâng mãi khiến Hoa Thúc Lại mê mẩn cả tâm hồn, mỹ nhân rót đến đâu là uống cạn đến đó, rốt cuộc say đến nỗi bất tỉnh nhân sự. Hoàng nương sai bọn a hoàn khiêng Hoa Thúc Lại lên giường rồi ban rượu thịt cho chúng xuống nhà sau tha hồ ăn uống.
Hoàng nương chưa kịp ra tay thì Tần Hán chạy đến, lấy kiếm đâm chết Hoa Thúc Lại rồi cùng Hoàng nương xếp đặc quân sĩ mai phục. Hoàng nương theo kế mà làm, vừa sai quân đi mời Tô Định Quốc thì Nhất Hổ từ dưới đất chui lên, cho Tần Hán biết đại quân đã kéo tới cửa ải phải ra tay ngay mới kịp. Hai anh em lập tức chạy đi phụ giúp một tay, dặn dò Hoàng nương cứ vậy mà thi hành.
Chẳng ngờ Tô Định Quốc nghe mới đến phòng riêng thương nghị thì rất nghi ngờ, dẫn theo mấy trăm quân cùng đi với mình. Ki ấy Ái nương được bọn a hoàn thân tín lén báo cho biết việc Hoàng nương làm phản nên vội nai nịt, cầm kiếm chạy đến cầu cứu với chồng. Ái nương đến nơi thì Hoa Thúc Lại đã chết từ lâu, bất ngờ Tô Định Quốc đi đến nên mọi việc chẳng còn giấu được nữa. Hoàng nương sợ quá vội cho quân mai phục xông ra nhưng Tô Định Quốc mau tay chém chết cả Ái nương và Hoàng nương rồi gọi quân giết luôn bọn phục binh.


Lúc đó Tần Hán và Nhất Hổ đã mở cửa ải cho quân Đường tràn vào nên Tô Định quốc vội vàng kéo quân chạy thẳng về Ngọc Long quan. Tần Hán thấy Ái nương và Hoàng nương chế hết thì than thở vô cùng, truyền quân khâm liệm tử tê. Phàn Lê Huê dẫn quân vào thành kiểm điểm xong, truyền giải hoa Bá Lại và Hốt Đột Đại đến dưới thềm, mắng cho một hồi rồi tha cho về Ngọc Long quan báo tin, khuyên nên đầu hàng là hơn. Hai tướng được tha chết thì mừng rỡ vô cùng bái tạ xong, lập tức theo đường nhỏ mà về Ngọc Long quan.
Phàn Lê Huê cho nghỉ ngơi ba ngày đồng thời báo tin cho Cao tông biết tin chiến thắng rồi mới hạ lệnh tiến quân, cho La Chương làm tiên phong đi trước.
Hãn Nhi Niêm là thế tử của Liêu vương, vì thấy Tô Định Quốc và hai bại tướng chạy về thuật lại mọi việc thì rất lo lắng, cứ ngồi mà than thở hoài. Ngay khi ấy chợt có quân vào báo có Tô Bảo Đường đến ải, Hãn Nhi Niêm hết sức mừng rỡ, ra trước cửa đón vào, hỏi han:
- Trước kia quốc cữu thua Kim Quang thì đi đâu mất biệt, nay chắc là có kế sách gì tuyệt diệu để chống giặc hay chăng?


Tô Bảo Đường nghe hỏi thì kiêu ngạo cho biết hiện nay mình đã luyện lại bảo bối, sau đó còn đi mượn thêm mấy món nữa và được Bích Phong sư tổ ban cho một con Hắc sư nên mới trở về báo thù. Hãn Nhi Niêm cả mừng, cấp cho Tô Bảo Đường đủ số quân tướng. Tô Bảo Đường lập tức cưỡi Hắc sư ra trận cùng La Chương giao tranh kịch liệt. khiêu chiến càng đánh càng hăng nên Tô Bảo Đường nhắm bề khó thắng, liền vỗ vào đầu Hắc sư một cái.
Con sư tử nhảy vọt lên mây, há miệng phun xuống một luồng khói lửa mù mịt khiến từ La Chương cho đến quân sĩ không ai mở mắt ra nổi, chết cháy khá nhiều. Quân Liêu còn thừa thề tràn lên chém giết khiến số tổn thất còn nhiều hơn nữa.
Phàn Lê Huê thấy La Chương bại trận chạy về thì không bắt tội bởi vì biết Tô Bảo Đường dùng pháp thuật thì người thường không thể chống lại nổi. Ngày hôm sau, Phàn Lê Huê thăng trướng truyền cho Tần Hán và Đậu Nhất Hổ dẫn quân đi khiêu chiến, còn mình và các nữ tướng theo sau tiếp trợ. Quả nhiên Tô Bảo Đường đánh không lại hai tướng nên rốt cuộc phải sai con Hắc sư phun khói lửa ra như lần trước. Hai tướng và quân sĩ đề phòng sẵn, đều bỏ chạy thoát thân.
Phàn Lê Huê ở phía sau thấy Tô Bảo Đường cưỡi Hắc sư hạ xuống thì sai Đậu Tiên Đồng và Kim Định đón đánh, còn mình thì niệm chú cho nước dâng lên khiến cho bao nhiêu khói lửa đều tan hết. Tô Bảo Đường kinh hãi vô cùng vội giục Hắc sư bay thẳng về phía đông bại tẩu.

Hồi thứ ba mươi ba
Tô Bảo Đường trúng phép di sơn
Lý Đạo Phù khích tướng chư tiên

Tô Bảo Đường cưỡi Hắc sư bay một hồi thì đến một ngọn núi cao, không thấy nước dâng theo nữa thì mới hoàn hồn. Tô Bảo Đường chợt nghe có tiếng chuông chùa từ xa vọng lại liền tạm đến, toan tính nghỉ tạm một đêm. Đi được một lúc thì trước mắt Tô Bảo Đường hiện ra một thiền viện, đề bốn chữ rõ ràng “Tì Khưu thiền viện”. Tô Bảo Đường cả mừng, nhớ đến một người bạn thân là Phi Bạt thiền sư thì định nhân cơ hội này hỏi thăm luôn.
Ngờ đâu thiền viện này toàn là nữ, chẳng có hòa thượng nào nên các sư cô nhất định không cho Tô Bảo Đường vào. Chợt có một sư cô lớn tuổi bước ra nói:
- Tướng quân đây là khách lỡ đường nơi rừng sâu núi thẳm này thật là đáng ngại. Hiện trong chùa có một cái chuồng sắt lớn, nếu tướng quân chịu vào đó tạm trú thì chúng ta mới tránh được tiếng là chứa nam nhân.
Tô Bảo Đường nghĩ thầm trong bụng có lẽ mấy sư cô sợ mình thừa cơ làm bậy nên mới phải đề phòng cẩn thận như thế, dù có bất trắc đi nữa mình vẫn có thể hóa hào quang ra được nên bằng lòng ngay. Mấy sư cô liền ra phía sau khiêng một cái chuồng sắt đến, mời Tô Bảo Đường chui vào. Tô Bảo Đường đâu có biết sư cô ớn tuổi ấy chính là Phàn Lê Huê.Vì thế sau khi dán bùa vào chuồng sắt xong, Phàn Lê Huê hiện lại nguyên hình, cười nói:
- Ngươi nhìn kỹ xem ta là ai vậy?


Tô Bảo Đường giật mình, nhận ra là Phàn Lê Huê thì thất kinh hồn vía, định dùng phép hóa thành hào quang bay ra nhưng vì trên chuồng đã dán bùa nên không sao thành công được. Tô Bảo Đường sợ quá xuống giọng năn nỉ nhưng Phàn Lê Huê chẳng động lòng, sai quân sĩ khiêng chuồng sắt vất xuống Bắc Hải.
Bọn binh tôm tướng cá chợt thấy chuồng sắt ném xuống thì liền xúm lại khiêng trình cho Bắc Hải Long vương. Tô Bảo Đường mừng thầm, nhờ Long vương gỡ hộ mình lá bùa trên chuồng sắt rồi hóa hào quang bay đi mất, chẳng thèm cảm tạ câu nào. Bắc Hải Long vương hết sức tức giận đành hậm hực ngồi mà mắng một mình.
Tô Bảo Đường đang dằng vân thì thấy Thiết Bảng đạo nhân cùng Phi Bạt hòa thượng mừng rỡ chặn lại, thuật hết mọi chuyện. Thiết Bảng đạo nhân nghe xong tức giận nói:
- Quốc cữu để mất Hắc sư thì làm sao còn mặt mũi về ra mắt giáo chủ? Hay hơn hết là nên đi cầu Lý Hành tôn sư, nhờ người đánh báo thù, lấy lại con Hắc sư cho thì mới xong.
Tô Bảo Đường bằng lòng, chia tay để hai người về ải, còn mình bay thẳng tới núi Bồng Lai. Trong khi Tô Bảo Đường bỏ đi thì quân mã nhà Đường bắt đầu công phá ải khiến cho Hãn Niêm Nhi vô cùng kinh hoảng. Chợt có quân sĩ chạy vào rằng có Thiết Bảng đạo nhân và Phi Bạt hòa thượng đến xin ra mắt. Hãn Nhi Niêm cả mừng, cho mời vào ngay, hỏi xem có cách nào chống đỡ với quân Đường được không.


Nghe vậy hai đạo nhân liền xin ra trận. Lưu Nhân và Lưu Thoại đang đốc thúc quân sĩ công phá thì chợt nghe có tiếng pháo nổ vang rồi có hai đạo nhân dẫn quân xông ra. Đang lúc gấp rút nên hai tướng chẳng thèm hỏi han danh tánh, lập tức múa thương xông lại đánh ngay. Phàn Lê Huê đứng trợ chiến, thấy hai đạo nhân đánh vài hiệp rồi quay ngữa bỏ chạy thì thất kinh vì biết thế nào cũng dùng tời tà phép, vội sai Tần Hán và Nhất Hổ ra trợ giúp.
May sao Lưu Nhân và Lưu Thoại đã có đề phòng nên khi thấy hai đạo nhân lấy bảo bối liền quay ngựa chạy về kịp. Hai đạo nhân cấp tóc đuổi theo nhưng khi hai tướng thấy có Tần Hán và Nhất Hổ ra trợ chiến thì không sợ hãi nữa, quay lại đánh tiếp.
Phi Bạt hòa thượng nổi giận lấy Bàng long tháp ném ra, trúng nhằm Lưu Nhân khiến tướng này nhào xuống chết tốt. Phi Bạt hoà thượng thâu tháp lại đánh thêm mấy hiệp nữa rồi lại dùng Bàng long tháp đánh chết cả Lưu Thoại. Phi Bạt hòa thượng còn toan giết luôn Tần Hán và Nhất Hổ nhưng ha tướng này thăng thiên độn thổ chạy thoát. Phàn Lê Huê cả sợ, vội sai Đinh San và bốn nữ tướng cùng xông lên một lúc nhưng Bàng long tháp quả thật lợi hại, đánh chết luôn Đinh San và Kim Định.
Đậu Tiên Đồng thấy vậy hết sức đau lòng, lấy Khổn tiên thằng quăng lên. Phi Bạt hòa thượng biết là báu vật lợi hại nên hóa thành hào quang chạy mất. Thừa cơ hội Đậu Tiên Đồng đang bận đánh Thiết Bảng đạo nhân lén lấy Thần quang phiến ra nhắm Đậu Tiên Đồng quạt mấy cái, nữ tướng liền nhào xuống ngựa bất tỉnh. Điêu Nguyệt Nga cả kinh, vội lấy Nhiếp hồn linh ra nhưng Thiết Bảng đạo nhân đã hóa thành hào quang bay mất.
Quân nhà Đường chết luôn mấy tướng thì ai nấy đều buồn rầu vô hạn. Phàn Lê Huê, Kim Đào và Ngân Hạnh công chúa thì khóc than khôn xiết nhưng chẳng biết làm sao cho chồng mình sống lại được. Đậu Nhất Hổ chợt thấy có hai vị tiên trưởng cưỡi mây bay đến, mừng rỡ kêu lớn:
- Sư phụ và sư bá đến thì có thể cứu sống được người rồi.


Phàn Lê Huê nghe vậy cả mừng, vội bước ra nghênh tiếp Vương Thiền và Vương Ngao, khóc kể mọi việc. Hai tiên trưởng nhìn sơ qua các xác chết rồi lấy bốn viên linh đan ra, sai quân sĩ cạy miệng đổ vào, chỉ trong một thời gian ngắn bốn tướng đã sống lại như thường. Vương Ngao thấy Đậu Tiên Đồng vẫn còn mê man thì cười dùng phất trần chỉ một cái là tỉnh ngay. Cứu người xong, hai vị tiên trưởng ban cho Phàn Lê Huê một trái minh châu và một lệnh bài để chống lại với Bàng long tháp và Thần quang phiến, dặn dò cố cẩn thận giữ gìn, khi nào có trận chư tiên, mang minh châu và lệnh bài ra dùng mới giải quyết được tận gốc.
Phàn Lê Huê hết sức vui mừng, lạy tạ rồi tiễn đưa hai tiên trưởng về núi. Ngày hôm sau, Phi Bạt hòa thượng và Thiết Bảng đạo nhân cho rằng quân Đường bị giết luôn mấy tướng thì chắc chắn kinh sợ vô cùng nên bàn với Hãn Nhi Niêm mang quân đánh phá. Chẳng ngờ chưa bàn tính xong thì quân Đường đã đến khiêu chiến trước. Hai đạo nhân tức giận vô cùng, hầm hầm cưỡi ngựa tiến ra thấy đủ mặt các tướng bị đánh chết hôm qua thì nhìn nhau kinh ngạc, nói:
- Hôm nay nếu giết được tên nào thì mang xác về ải để xem bọn chúng còn sống lại được nữa không?


Nói xong, hai đạo nhân thúc ngựa tiến lên giao chiến. Tuy so về võ nghệ thì hao đạo nhân chẳng hơn được ai, vì thế được mấy chục hiệp liền giở Bàng long tháp ra. Đinh San vội ném minh châu ra cho con rồng trong tháp chụp trái châu rồi niệm chú cho trái châu bay trở về, thâu luôn Bàng long tháp trong tay. Thiết Bảng đạo nhân cả kinh lấy Thần quang phiến nhắm các tướng Đường quạt lia lịa nhưng Đinh San chỉ cần rung lệnh bài mấy cái là quạt thần trở thành vô dụng liền. Hai đạo nhân thấy bảo bối hết linh thì hoảng sợ hóa thành hào quang chạy về ải không dám giao tranh nữa.
Trong khi ấy Tô Bảo Đường cũng đã đến núi Bồng lai, vào động Liên Hoa ra mắt sư phụ là Lý Đạo Phù, khóc kể mọi việc. Lý Đạo Phù nghe xong suy nghĩ một hồi, nói:
- Nếu bọn chúng lợi hại như vậy thì chính ta xuống trần cũng chưa chắc thắng được, phải dùng lời mà khích giáo chủ hạ sơn mới xong.
Tô Bảo Đường cả mừng, lập tức theo sư phụ qua Kim Sơn, đến trước cung Tiêu Diêu cầu kiếm Giáo chủ. Kim Bích Phong liền hỏi ngay về việc trả Hắc sư. Lý Đạo Phù vội thưa dối:
- Quả tiểu đồ có mượn Giáo chủ con Hắc sư nhưng khi giao tranh đã bị Phàn Lê Huê dùng phép di sơn đảo hải bắt mất, sau đó còn nhốt tiểu đồ vào chuồng sắt. Tiểu đồ năn nỉ, cho biết đó là con vật của Giáo chủ thì Phàn Lê Huê cười mà nói đến Giáo chủ của các người ta cũng bắt vào chuồng sắt luôn.


Kim Bích Phong nghe vậy nổi giận, vỗ bàn hỏi lại mấy lần. Nhân cơ hội đó Lý Đạo Phù còn thêu dệt thêm những lời vô lễ khác, cho rằng Xiển giáo rất coi thường Triệt giáo. Kim Bích Phong chưa kịp quyết định ra sao thì mọt loạt các tiên dưới trướng như Giả Hùng tiên, Kim Ký tiên, Thần Quy tiên, Hắc Ngư tiên, Hoa Mã tiên Giả Hồ tiên, Kê Quang tiên, Hoa Phụng tiên đều bước ra xin được xuống trần giao đấu, để xem Triệt giáo hay Xiển giáo cao cường hơn.
Kim Bích Phong trong ý chưa nhất định nhưng bị các tiên khích bác thì nổi giận nói:
- Các ngươi mau xuống ải Ngọc Long lập một trận chư tiên quần hội để xem Phàn Lê Huê có trả Hắc sư cho ta không. Lý tiên trưởng và lệnh đồ hãy đến đó trước lập Lư Bồng làm chỗ cho chư tiên trú ngụ.
Lý Đạo Phù và Tô Bảo Đường mừng rỡ, quỳ tạ ơn xong lập tức đằng vân xuống ải, còn chư tiên thì về lấy bảo bối rồi đi sau. Thiết Bảng đạo nhân và Phi Bạt hòa thượng chạy trốn giữa đường thì gặp chư tiên, mừng rỡ quay trở lại. Hãn Nhi Niêm nghe Tô Bảo Đường thuật lại đầu đuôi thì vui mừng khôn xiết, vội thúc quân lập Lư Bồng cho mau, chưa đầy nửa buổi là hoàn tất. Hãn Nhi Niêm tắm gội sạch sẽ, đứng chờ trước Lư Bồng lần lượt nghênh đón chư tiên vào Lư Bồng, hớn hở vô cùng.


Ngày hôm sau, Đinh San Tần Hán và Nhất Hổ dẫn quân tới khiêu chiến chợt nghe có tiếng pháo nổ vang lừng rồi hai tướng kỳ hình dị dạng tiến ra gọi đích danh Phàn Lê Huê mà mắng. Đinh San tức quá, trợn mắt mắng lại rồi múa kích đâm luôn. Hai tướng ấy là Thần Khuyển tiên và Hoa Mã tiên, tuy tu hành cao cường nhưng về võ nghệ không sao địch nổi Đinh San nên được mấy hiệp liền phun hơi độc ra mù mịt. Tần Hán và Nhất Hổ vội xông tới đánh nhầu để cho quân sĩ cứu Đinh San về trại. Bốn tướng còn đang giao tranh thì trong thành có thêm bốn yêu tiên nữa là Kim Lý tiên, Thần Quy tiên, Hắc Ngư tiên và Kê Quang tiên tiến ra, vây chặt lấy hai tướng Đường vào giữa. Tần Hán và Nhất Hổ vội vàng độn thổ bay mất.
Phàn Lê Huê không khỏi thở dài than:
- Có nhiều yêu tinh như vậy thì biết bao giờ ta mới tây chinh hoàn tất?
Đậu Tiên Đồng vội nói:
- Hai vị tôn sư có nhắc về sau này sẽ có trận chư tiên, có lẽ là đây chăng?


Phàn Lê Huê gật đầu, trong lòng cũng đoán như vậy nên hôm sau cưỡi con Hắc sư ra trận, có Đậu Tiên Đồng theo hộ vệ. Giả Hùng tiên xông ra đánh nhưng bị con Hắc sư phun khói lửa dư dội đành phải bại tẩu chạy về ải. Hoa Phụng tiên thấy vậy ngay đêm ấy đằng vân đến trại quân Đường toan lấy trộm Hắc sư bị Tần Hán đi tuần phát giác ra, đành phải đằng vân bay về ải, không làm được trò trống gì.
Ngày hôm sau, thấy Phàn Lê Huê thân dẫn binh tới khiêu chiến, các yêu tiên đồng xông ra một lượt, thi nhau trổ thần hóa ra đủ loại cọp beo voi ngựa, binh ma tướng quỷ, ào ào xông tới nhưng Phàn Lê Huê chẳng hề sợ hãi, niệm chú mấy câu là bao nhiêu ma quái đều tan biến bằng hết. Thấy vậy Thần Quy tiên nổi giận, múa võ khí xông ra, dùng một cái quạt lông ngỗng quạt mấy cái điều khiển nước dâng lên ải ầm ầm.
Phàn Lê Huê chỉ dùng mấy câu thần chú là nước rút hết xuống đất khiến Thần Quy nổi giận vung bảo kiếm chém nhầu. Phàn Lê Huê đón đỡ một lúc liền lấy Trảm yêu kiếm quăng lên. Thần Quy tiên biết đó là vật lợi hại, chưa kịp chạy trốn đã bị kiếm thần chém trúng lưng, nhào xuống ngựa hiện nguyên hình là một con rùa đen. Phàn Lê Huê liền sai quân trói lại, dán một lá bùa trên lưng. Các yêu tiên thấy vậy hết sức hổ thẹn, kéo nhau rút lui vào ải.
Ngày hôm sau, Phàn Lê Huê biết thể nào các yêu tiên cũng tận lực báo thù nên bố trí các tướng cẩn thận, sai Tần Hán và Nhất Hổ dẫn đội quân đi đầu, Lưu Nhân và Lưu Thoại dẫn toán quân thứ hai, Điêu Nguyệt Nga và Trần Kim Định dẫn toán quân thứ ba, Kim Đào và Ngan Hạnh công chúa dẫn toán quân thứ tư, Đậu Tiên Đồng và Trần Kim Định dẫn toán quân thứ năm. Phàn Lê Huê đi trung quân với Đinh San và La Chương, đồng kéo tới thẳng trước ải khiêu chiến.


Các yêu tiên thấy quân tướng nhà Đường quá đông thì cũng chia thành nhiều toán, Hoa Mã tiên và Thần Khuyển tiên đi đầu, còn các yêu tiên khác cứ hai đi chung một toán yểm trợ lẫn nhau. Hai bên bày trận xong thì Hoa Mã tiên và Thần Khuyển tiên đánh với Tần Hán và Nhất Hổ. Một lúc sau Hoa Phụng tiên và Giả Hồ tiên xông ra, nhìn thấy Lưu Nhân và Lưu Thoại tuớng mạo oai phong thì nổi tính dâm đãng bàn nhau tìm cách thỏa mãn ái ân.
Lưu Nhân và Lưu Thoại thấy hai vị tiên cưỡi hạc bay đến cười nói nhả nhớt thì nổi giận, mắng lớn rồi xông vào giao chiến kịch liệt. Tiếp đó Tiết Kim Liên và Điêu Nguyệt Nga dẫn quân tới giao chiến cùng Giả Hùng tiên và Lão Ngưu tiên. Hai yêu tiên này thấy nữ tướng xinh đẹp thì nổi tà tâm, định dùng hơi độc bắt sống mang về trại thỏa mãn thú tính.
Chẳng ngờ lần này hai yêu tiên chưa kịp hà hơi độc thì Điêu Nguyệt Nga đã nhanh tay lấy Nhiếp hồn linh ra rung mấy cái. Tức thì Lão Ngưu tiên nhào xuống đất bất tỉnh, hiện nguyên hình là con trâu trắng. bị Điêu Nguyệt Nga xỏ mũi dẫn về. Giả Hùng tiên vội xông lại cứu bạn nhưng rốt cuộc cũng hiện nguyên hình là con gấu lớn, bị bắt sống một lượt.
Khi ấy Kim Đào và Ngân Hạnh công chúa đang cùng Hắc Ngư tiên và Kim Lý tiên giao đấu. Hai yêu tiên này có hơi độc rất lợi hại khiến hai vị công chúa trúng phải liền hoa mắt nhức đầu, hầu như sắp ngất đi. Điêu Nguyệt Nga vội lướt tới dùng Nhiếp hồn linh rung mấy cái, hai yêu tiên lập tức nhào xuống ngựa mê man bất tỉnh, hiện nguyên hình là hai con cá.
Các nữ tướng thừa thắng hô quân xông lên ào ạt, đánh giết tơi bời. Lý Đạo Phù không sao nhịn được, thúc ngựa xông ra chặn đầu Phàn Lê Huê mà đánh. Phàn Lê Huê nhìn thấy vị tiên trưởng không giống như các yêu tiên nên dừng tay, hỏi danh tính, Lý Đạo Phù sầm mặt đáp:
-Ta là Lý Đạo Phù em của Lê Sơn thánh mẫu sư phụ của ngươi. Như vậy chúng ta đều là Xiển giáo thì lẽ đâu ngươi dám đánh chết đệ tử của ta là Tô Bảo Đường? Ngươi đã không coi ta là sư thúc thì ta cũng không vì tình được, hôm nay ta quyết không dung thứ.
anh sex
truyen dam
phim sex hay
truyen sex hay
truyen lau xanh
truyen loan luan
truyen nguoi lon
truyen sex hoc sinh

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét